Chương 321: Tiểu Thiện lấy chồng?

Sáng hôm nay Chu Cương Liệt dẫn theo Lạc Thủy ung dung đến chợ, hắn vẫn nhớ Tiểu Thiện để lại thư hẹn hắn hôm nay gặp sẽ có quà, nếu không đến xem như mất. Khi đi ngang qua tiểu viện của Lãnh Nhược Hy đã thấy Hà Yên cùng Lâm Gia Tuệ ở bên trong, ngoài ra còn có Lâm Phàm cùng hai cô tình nhân, năm người ngồi ngoài đình giữa hồ nước nói cười vui vẻ, hắn đang vội nên cũng không định vào chào hỏi mà cất bước đi luôn. Hắn rất háo hức muốn gặp mặt Tiểu Thiện, chỉ mới cách một ngày nhưng trong lòng đã nhớ nhung không nhịn nổi hình bóng nữ tử thiện lương nhu hoà đó. Hôm nay không có đấu hội nên phiên chợ vẫn đông đúc người qua lại như ngày thường, ở góc nhỏ quen thuộc Chu Cương Liệt không thấy Tiểu Thiện đâu, chỉ có Lão Vinh chống gậy mặc đồ như gia đinh đã chờ sẵn. “ A, Lão Vinh, lại gặp nhau rồi, Tiểu Thiện không tới sao?” hắn bước đến hỏi. “ Chào Chu đại nhân, tiểu thư sai lão chờ ở đây, nếu ngài đến thì dẫn ngài về nhà, mời theo lão.” Lão Vinh lọm khọm cúi đầu chào, nở nụ cười hiền lành. Chu Cương Liệt khá bất ngờ, nàng ấy từng nói đến lúc sẽ tự cho mình biết nhà, vậy mà hôm nay đã được dẫn tới rồi. Hắn gật đầu đi theo ông lão chầm chậm trên đường. “ Lão Vinh, có thể kể cho ta nghe gia cảnh của Tiểu Thiện được không? Ta quen nàng ấy không lâu trước đây nhưng nàng lại không nói gì về gia đình cho ta cả.” Hắn tò mò nhìn ông lão hỏi. “ Ài, mọi chuyện về tiểu thư xin hãy đợi đến khi ngài đến tệ xá sẽ thấu hiểu, lão không tiện nói ra ở đây, xin đại nhân thứ lỗi.” Ông lão lắc đầu chống gậy bước nhanh hơn, nhìn theo bóng lưng của ông, Chu Cương Liệt càng thêm ngơ ngác, hình như mọi chuyện liên quan đến cô nàng Tiểu Thiện này đều mang màu sắc bí ẩn khó ai giải thích. Hắn không hỏi gì nữa im lặng đi bên cạnh ông lão, Lạc Thủy thì bước chậm sau lưng. Được một lúc thì ông lão lại quay sang nheo cặp mắt già nua quan sát hắn từ đầu đến chân sau đó hỏi. “ Đại nhân, xin mạn phép lão nhiều chuyện, ngài thấy tiểu thư nhà ta như thế nào?” Chu Cương Liệt cũng nhìn vào khuôn mặt hiền từ của Lão Vinh sau đó không nghĩ ngợi đáp. “ Xinh đẹp, thiện lương, lại rất dịu dàng yếu đuối, nàng cho ta cái cảm giác đối diện với một vưu vật thánh khiết tuyệt luân không thể có chút ý nghĩ xấu xa nào với nàng được, ta muốn bảo vệ nàng, muốn nàng mãi mãi được vui vẻ hạnh phúc.” Khi hắn trả lời, ông lão luôn nhìn chằm chằm như muốn xem xét hắn nói thật hay bịa đặt, nhưng Chu Cương Liệt nói tất cả là bản tâm của hắn đối với Tiểu Thiện làm sao mà giả được, lão gật gù cười tươi hài lòng tiếp tục dẫn hắn đi. Lão Vinh đưa hai người đi suốt nửa canh giờ qua nhiều con đường, cuối cùng dừng lại trước một phủ đệ nằm ở phía nam ngoại thành. Khu nhà nói không quá lớn như những toà đại trạch của các thế lực, nhưng cũng không hề nhỏ, đại môn cao lớn có đề hai chữ “ Bạch Phủ”. Trước cổng còn có một người tuổi ngoài ba mươi ăn mặc tương tự Lão Vinh đang đứng gác. “ A, cha về rồi sao? Đây là Chu đại nhân hôm qua người nhắc có phải không?” người gác cổng khẽ cúi đầu chào. “ Ừm, ngoài này không cần canh giữ nữa, đóng cửa phủ vào trong đi thôi.” Lão Vinh gật đầu dẫn Chu Cương Liệt và Lạc Thủy qua đại môn. “ Nó là Đại Bành, con trai cả của lão, cũng làm gia đinh trong nhà tiểu thư.” Lão vừa đi vừa giới thiệu, Chu Cương Liệt nhìn qua hán tử khuôn mặt chất phác thật thà khẽ gật đầu. Kiến trúc bên trong xây theo kiểu tứ hợp viên, qua khỏi đại môn là khoảng sân vườn khá rộng, sau đó là khu tiền viện để tiếp khách, đằng sau lại chia làm bốn tiểu viện bao quanh một hậu đình có hồ nước vườn hoa. Không ngờ cô gái ăn mặc giản đơn hàng ngày ngồi ở chợ lấy việc bán cá làm vui lại là tiểu thư của toà nhà khá giả này. Đi qua khỏi cửa vào tiền viện, Chu Cương Liệt bỗng ngừng bước khẽ nhíu mày, tâm trạng hắn đột nhiên rối bời kèm một chút hoang mang. Bên trong giăng đèn kết hoa, trang trí bằng những tấm vải đỏ, trên cột dán nhiều câu đối, trong sảnh bày biện hoa nến xinh đẹp, trên tường có một chữ Song Hỉ to tướng. Ba bốn người ăn mặc như thị nữ gia đinh đang tới lui bận rộn sắp xếp hoa quả thức ăn. Một lão ẩu tuổi tầm sáu mươi đứng chỉ đạo, khi thấy Lão Vinh dẫn hai người vào thì đon đả đến chào. “ Ồ, ông về rồi sao? Đây hẳn là Chu đại nhân mà tiểu thư đã nói hả.” Bà lão khuôn mặt phúc hậu đưa mắt nhìn Chu Cương Liệt từ trên xuống dưới một lượt sau đó quay qua ông lão khẽ gật đầu. “ Đây là bà Tôn, vú nuôi của tiểu thư, cũng là vợ của lão.” Lão Vinh thấy ánh mắt ngơ ngác của Chu Cương Liệt thì vội giới thiệu. “ Lão Vinh, trong nhà hình như sắp có hỉ sự, là của ai vậy?” Chu Cương Liệt nhìn quanh dò hỏi. “ Tất nhiên là của tiểu thư nhà chúng tôi rồi.” Bà Tôn híp mắt cười vui vẻ đáp. “ Tiểu thư? Ở... ở đây có tiểu thư nào nữa sao? Tiểu Thiện có chị em nào lấy chồng ư?” giọng hắn khẽ run nhẹ nhìn chằm chằm bà cụ. “ Bạch gia chỉ có mỗi một tiểu thư là người đã gửi thu cho Chu đại nhân chứ làm gì còn tiểu thư nào khác nữa, chính là Tiểu Thiện mà ngài vừa gọi đó, hôm nay là ngày cưới của cô ấy.” Lão Vinh thản nhiên trả lời. Chu Cương Liệt khẽ lùi lại một bước, lời ông lão nói như sấm nổ bên tai khiến hắn như chết lặng, trong tim như có cái gì đó bóp nghẹn đến đau thắt, không hiểu tại sao hắn lại đau lòng đến thế. Hắn nhớ đến hình bóng nữ tử kia, một thân áo vải dâu tằm đơn bạc, khuôn mặt đẹp không cần son phấn, nét nhu mì lại hồn nhiên tươi tắn, sự thiện lương thánh khiết làm người ta vô thức muốn bảo hộ nàng. Đôi mắt trong veo như nước hồ thu không nhiễm bụi trần. Nàng sắp lấy chồng, nàng sắp lên kiệu hoa, thì ra hai hôm nay nàng không đến bán cá cho hắn nữa là vì chuẩn bị lễ cưới. Nàng mời hắn đến đây là để dự ngày hôn lễ của nàng... Chu Cương Liệt đứng như trời trồng, nắm tay khẽ run, hắn vừa bất ngờ vừa đau khổ, là ai? Nam nhân nào có thể may mắn cưới được nàng ấy, Tiểu Thiện là mục tiêu mà hắn đã xác định như thiên duyên tiền định với mình, nàng sao có thể lấy người khác... “ Chu đại nhân sao vậy?” bà Tôn khó hiểu nhìn biểu cảm đa dạng trên mặt hắn. “ Bà Tôn, Lão Vinh... hai... hai người cho ta biết... Tiểu Thiện sẽ lấy ai? Nàng là tự nguyện hay bị ép buộc?” giọng hắn dần mất bình tĩnh, Lạc Thủy phía sau lần đầu thấy chủ nhân thất thố đến vậy cắn môi đầy ái ngại. “ Là tiểu thư muốn lấy, lang quân cũng là cô ấy tự mình chọn, làm gì có ai ép được cô ấy chứ?” Bà Tôn trả lời. “ Còn danh tính cô gia, ngài nên tự đi hỏi tiểu thư đi.” Lão Vinh chỉ về phía cửa, một nữ nhân đã đứng ở đó đang mỉm cười nhìn hắn. Nàng vẫn vậy, xinh đẹp thanh khiết hơn cả tiên thiên trên trời, chỉ là y phục trên người là một bộ váy áo cô dâu đỏ chói thêu chim phượng màu vàng, tóc búi tinh xảo cài nhiều loại hoa trâm khiến nhan sắc nàng càng thêm ưu việt. “ Tiểu Thiện.” Chỉ cần trông thấy nàng, mọi suy nghĩ đau đớn khổ sở nãy giờ của hắn lập tức biến mất, ánh mắt nhu hoà tiến đến gần nàng. “ Chu đại thúc đến rồi sao? Hì hì, nếu ngài mà không tới ta sẽ buồn lắm đó.” Giọng thánh thót tràn ngập nhu tình của nàng như rót vào lòng hắn bao nhiêu mật ngọt. “ Nàng sắp lấy chồng? Nói ta nghe nàng có bị ép buộc hay không? Tên tân lang là ai?” hắn đưa tay giữ lấy vai nàng nghiêm giọng hỏi. “ Hì hì, không phải chú rể đã sớm đến rồi sao?” Tiểu Thiện không phản cảm hắn chạm vào người mình, nàng vẫn cười tươi đáp lời. “ Ai? Ở đâu?” Hắn đưa mắt nhìn quanh quất trong đại sảnh, hắn muốn biết kẻ may mắn kia là ai, tâm lý chiếm hữu của hắn không cho phép nữ tử thiện lương này thuộc về bất kỳ ai ngoài hắn. “ Đây nè.” Nàng dùng ngón tay thon thả chỉ vào ngực hắn. “ Hở...???” Chu Cương Liệt trơ ra như tượng nhìn nàng trân trối. “ Là Chu đại thúc đó chứ ai, ngài là tân lang hôm nay của ta.” Cô gái với vẻ mặt hiền lành pha thêm chút lém lỉnh nói.
0 bình luận
aaa