Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 317: Phật Đạo tranh đấu
Giờ nghỉ trưa kết thúc, vị trọng tài và khán giả đều đã vào vị trí của mình, tiếng chiêng lại vang lên.
“ Trận tiếp theo, Dương Đình Chân của Thanh Vân Cung đấu với A Khắc Đồ của Kim Cương Đảo.”
Cả khán giả trong và ngoài đấu trường lẫn các tông môn trên lầu các đều ngóng chờ trận chiến này, ai mà không biết ân oán bao nhiêu năm của Thanh Vân Cung và Kim Cương Đảo.
Hai bên từ trước đến nay như nước với lửa, gặp là cự nhau thậm chí xảy ra tranh đấu liên miên, Phật Đạo hai nhà lý tưởng khác biệt, nhất là Thanh Vân Cung, các đệ tử thấm nhuần giáo dục của vị cung chủ Lý Đạo Thành kia nên ai cũng không ưa mấy tên lừa trọc mặc áo cà sa.
Những thầy tu ở Kim Cương Đảo dù gì cũng ôn hoà hơn, nhưng Phật cũng có lửa, bị bọn đạo sĩ lỗ mũi trâu kia khiêu khích khiến nhiều đệ tử Phật gia động nộ, thế là hai bên lại đánh nhau.
“ Đình Chân, nhất định không thể thua bọn đầu trọc kia.” Lý Đạo Thành nhìn đại đệ tử của mình, đây là một thanh niên ngoài hai mươi dáng người cao gầy, khuôn mặt cũng rất tuấn tú, tóc búi cao đội đạo quan, thân mặc đạo bào thêu bát quái đồ, sau lưng mang kiếm.
“ Vâng, sư phụ.” Hắn gật đầu nắm chặt phi kiếm nhảy xuống sân.
“ A Khắc Đồ, nhớ kĩ không được động nộ sẽ làm giảm trí tuệ của con, chúng ta không vì chức vị mà tranh đoạt, đến điểm thì dừng, đừng dính phải sát nghiệp.” A Du Đà khuôn mặt khắc khổ hiền từ cười nhẹ dặn dò đệ tử.
“ Đệ tử nhớ rõ.” A Khắc Đồ là một hán tử thân thể cao lớn, thân khoác áo cà sa vàng lộ hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn. Hắn phóng một phát từ lầu cao nhảy xuống sân đài.
“ Nè, lừa trọc, lão già ông có khai man tuổi đệ tử của mình không đó, tên này mặt già chát vậy mà dưới năm mươi sao?” Lý Đạo Thành vung phất trần đưa mắt chất vấn về phía Kim Cương Đảo.
“ Người xuất gia dĩ nhiên không dối gian lừa lọc, A Khắc Đồ đệ tử ta tu theo lối khổ hạnh luyện thể phách như La Hán Kim Cang, không chú trọng ngoại hình bởi vậy mới nhìn già hơn tuổi thật, thí chủ đừng quá sân si.” A Du Đà lắc đầu giải thích.
“ Gì đây, Lỗ Trí Thâm à?” Chu Cương Liệt nhìn tên nhà sư dưới sàn đấu, kẻ này bộ dáng quả thật rất giống miêu tả về Lỗ Trí Thâm trong phim Thủy Hử hắn từng xem.
Đầu trọc râu dài rậm, thân hình cao lớn vạm vỡ, bắp thịt cuồn cuộn, lông mày xếch lên, ánh mắt như hổ hung dữ, người khoác cà sa, tay chắp trước ngực. Chỉ thiếu hình xăm đầy mình là giống Lỗ Trí Thâm kia ngay.
“ Trận đấu bắt đầu.” Trọng tài gõ kẻng tuyên bố, trên sân hai người vẫn đứng nhìn nhau trân trối không ai nhúc nhích.
Những tưởng với bao nhiêu đó ân oán hai đệ tử này gặp mặt nhất định phải nhanh chóng lao đến sống mái với nhau nhưng khán giả ngồi hóng năm phút sau cũng không thấy ai ra tay.
“ Hai tên đó làm trò gì vậy? Đánh đi chứ”
“ Sao đứng nhìn nhau mãi vậy chớ? Đánh đi, đánh đi...”
Trên khán đài đã có nhiều tiếng la hét cỗ vũ nhưng hai kẻ bên dưới vẫn đứng yên nhìn chằm chằm nhau. Chỉ có những tu sĩ Tán Tiên trở lên mới biết rõ hai người này đang làm gì.
“ So đấu thần hải? Cũng thú vị đấy.” Chu Cương Liệt kéo lấy Lâm Gia Tuệ ngồi lên đùi mình, vừa lấy đồ ăn dụ dỗ con bé vừa thoả sức sờ nắn chỗ nhạy cảm.
Đấu thần hải chính là đọ nhau về lực lượng linh hồn cũng như chân khí, những thứ này vô hình vô ảnh nên khán giả nếu tu vi chưa đủ thì không thể thấy được, thực tế giữa hai bên Dương Đình Chân và A Khắc Đồ đang liên tục toả ra hồn lực đối chọi nhau.
Sau mười phút, hai người cùng lúc thu hồi hồn lực, lấy vũ khí xông đến, Dương Đình Chân cầm kiếm, A Khắc Đồ xách gậy răng sói.
Hai người dường như bỏ qua hết pháp thuật linh khí mà dùng võ học để đọ sức, tiếng vũ khí va chạm nhau vang lên leng beng không dứt.
“ Đại bá, nhột quá.” Lâm Gia Tuệ cười khúc khích khi Chu Cương Liệt gãi vào bụng nhỏ, tay kia hắn đã luồn vào trong áo của cô nàng mà se nhẹ núm vú cứng ngắc. Thiếu nữ ngây ngô vẫn chỉ nghĩ đơn giản là hắn cưng nựng mình nên vẫn để hai tay của hắn thoả sức làm loạn. Tất nhiên hắn đã dùng ảo cảnh che đậy chuyện xấu, chỉ có những người hắn cho phép mới thấy được.
Hà Yên liếc mắt qua thấy chủ nhân đang mò mẫm con gái mình cũng không có ý kiến gì, nàng này là bị chơi đến phục tùng rồi, dâng thêm đứa con gái cũng không có gì đắn đo. Bên kia Lâm Vấn Thiên cũng quan sát rõ mồn một hành vi của Chu Cương Liệt với Lâm Gia Tuệ, hắn cũng như nương tử, không có ý kiến gì.
Dương Đình Chân và A Khắc Đồ chân khí đều quán thâu vào hai tay thi triển võ công, mỗi đòn đều là nhắm vào điểm yếu hại muốn nhanh chóng đả bại đối phương.
“ Tiên Đạo Lôi Đình trận.” Ngay khi A Khắc Đồ vung chùy răng sói gạt kiếm của Dương Đình Chân ra, đạo sĩ anh tuấn này cũng kịp quét kiếm vào khoảng không hét lên sau đó lùi về sau.
Từng luồng trận văn mang theo tia sét lập loè sáng lên, đúng là Thanh Vân Cung, sơ hở ra là sẽ bị trận pháp của họ vây nhốt mà không biết.
A Khắc Đồ bị dụ đánh hăng say không biết bản thân đã lọt vào trận pháp, trên trời mây đen áp đỉnh, từng tia lôi điện nhắm vào vị sư to con này mà giáng xuống.
“ Hừ, trò mèo, để ta cho ngươi biết, trước thực lực tuyệt đối thì mọi thủ đoạn đều vô dụng, trận pháp ghẻ này của ngươi không có chút cân lượng nào đối với bổn gia gia, Kim Chung Tráo.”
A Khắc Đồ râu dựng ngược ánh mắt hung hăng cầm chùy răng sói vung múa, từ thể nội ánh sáng vàng đồng toả ra tạo thành lớp giáp hình cái chuông bảo hộ hắn bên trong.
Trận pháp lúc này đã được kích hoạt, những tia sét mang đầy lực lượng thiên địa tự nhiên đánh lên hộ tráo nhưng chỉ làm nó hơi lung lay, vẫn vững như bàn thạch.
“ Kim Cương Hàng Ma Chùy.” Hắn lại nhảy lên, vung vũ khí đánh mạnh làm trận văn lung lay sau đó sụp đổ, Dương Đình Chân nhíu mày đạp phi kiếm bay vút lên trên cao.
“ Vô Hạn Kiếm Trận.” Hắn chắp tay bắt pháp quyết, từ phía sau lưng xuất hiện hàng loạt đạo kiếm khí bay múa sau đó chúng tự sắp xếp tổ hợp thành một thanh kiếm duy nhất to lớn vô cùng.
“ Vạn Kiếm Tề Tựu, Vạn Đạo Hợp Nhất, Trảm!!!”, Dương Đình Chân phất tay về phía dưới sân, hình chiếu thanh đại kiếm lớn bằng nửa toà lầu các cũng theo đó lấy thế lôi đình chém mạnh từ trên xuống.
“ Tưởng bổn đại gia ngán ngươi sao, Phục Ma La Hán, A Tu La Đạo.” A Khắc Đồ mặt mũi hung dữ gầm lên, sau lưng hắn xuất hiện hình chiếu Kim Thân cao lớn, ba đầu tám tay khuôn mặt dữ tợn.
“ Hửm, Kim Cương Đảo các ngươi không phải luôn tín điều thiện lành từ bi hả? Sao tên đệ tử này lại vừa hung hăng càn quấy lại tràn ngập ma tính như vậy?” Lý Đạo Thành giọng điệu dè bỉu liếc qua hướng các vị thiền sư.
“ Lý đạo hữu nói sai rồi.” Chu Cương Liệt vừa ôm Lâm Gia Tuệ vừa nói vọng qua.
“ Hửm, Chu đạo hữu có gì chỉ giáo?” Lý Đạo Thành khẽ vuốt râu nhìn qua.
“ Ta đi ngao du khắp nơi đã kinh qua rất nhiều thứ mà người ta ít thấy, từ bi hay lương thiện chỉ là một trong những hành tu của Tây Phương Giáo, vị đệ tử A Khắc Đồ này tu quả vị Phục Ma La Hán, lại muốn chứng đạo A Tu La, tính cách tất nhiên sẽ không thể giống người tu hành bình thường. A Tu La là tộc hiếu chiến, lấy chiến thành danh, dù là Cổ Phật cũng có hoả, làm sao có thể nói hắn tà ác ma tính được.”
Chu Cương Liệt thò hẳn hai tay vân vê hai núm vú của Lâm Gia Tuệ làm cô nàng vừa sướng vừa ngượng co người lại.
“ Chu thí chủ quả nhiên hiểu biết sâu rộng.” A Du Đà chắp tay khẽ cúi đầu còn Lý Đạo Thành thì không nói gì thêm.
“ Đại bá, nhột quá, ngài làm gì vậy?” thiếu nữ cảm nhận rõ hai đầu ti của mình phản ứng kì lạ nên ngẩng đầu hỏi.
“ Ta giúp con đả thông kinh mạch huyệt vị, sau này khi tu hành sẽ mạnh mẽ hơn.” Hắn nói xạo không chớp mắt.
“ Vâng, con muốn thêm kem nữa.” Nàng tin tưởng hắn không chút nghi ngờ đưa cái chén đã hết sạch ra, Chu Cương Liệt lại giúp nàng làm một phần kem lạnh.
Dưới đài, hình chiếu A Tu La ba đầu tám tay nhe răng nanh dữ tợn đã xông về phía trước, hai tay chắp lại đỡ lưỡi kiếm khổng lồ đang chém xuống, các tay khác vung quyền như mưa muốn đấm tan kiếm khí.
A Khắc Đồ cầm chùy răng sói cũng giáp thân cận chiến với Dương Đình Chân, kẻ sau vừa vung kiếm pháp vừa ra chưởng, hai bên sử hết toàn bộ lực lượng ra sống mái.
Khán giả phấn khích hò reo cổ vũ không dứt, quả nhiên là hai nhà xung khắc đánh nhau cũng hoành tráng vô cùng.
Nửa canh giờ sau, hai bên tách nhau đứng thủ thế, hình chiếu A Tu La đã đồng quy vu tận với đại kiếm. Hai thiên kiêu đã gần cạn kiệt chân khí, đây sẽ là đòn quyết định sau cùng.
“ Lừa trọc, đỡ lấy, Thái Cực Lưỡng Nghi Chưởng.” Dương Đình Chân hai tay xuất hiện vòng xoáy hình thái cực đồ, một bên âm hàn một bên nóng rực cùng phóng xuất.
“ Đạo sĩ lỗ mũi trâu chết tiệt xem đây, Vạn Phật Ấn.” A Khắc Đồ ném chùy đi, hai bàn tay hắn cũng phát chưởng hình chữ Vạn của Tây Phương Giáo.
Hai người xông đến hai tay đối chưởng với nhau, một tiếng nổ kinh thiên phát ra, hai người đồng loạt thổ huyết bay ngược sau đó cùng rơi xuống đài.
“ Kết quả thế nào? Hoà nhau sao?” khán giả ồ lên chăm chú quan sát. Vị trọng tài xuất hiện nhìn qua ngó lại sau đó đưa tay gõ kẻng.
“ A Khắc Đồ rơi đài, Dương Đình Chân chiến thắng.”
“ Không phải chứ, rõ ràng cả hai đều đã ngã xuống đất rồi mà.” Khán giả xôn xao với quyết định của trọng tài.
Lúc này, từ phía dưới sát đất, Dương Đình Chân mới từ từ bay lên, dưới lưng hắn là phi kiếm lơ lửng.
Mọi người mới vỡ lẽ ra, phi kiếm đã giúp tên đạo sĩ này chiến thắng trong gan tấc, hắn nhờ được nó đỡ nên chưa tính là rơi đài, còn A Khắc Đồ thì đã chạm đất nên bị xử thua.
“ Hừ, tên lỗ mũi trâu ngươi gặp may thôi.” A Khắc Đồ lầm bầm đứng dậy quay về lầu các của mình.
“ Haha, bọn ta thắng rồi, Kim Cương Đảo đám lừa trọc các ngươi nên dạy cho đệ tử một khoá dùng phi kiếm để bay đi nhá.” Lý Đạo Thành được thể hếch mũi lên cười vang.
“ Mô Phật, thắng thua do duyên định, chớ có sân si làm gì.” A Du Đà lắc đầu không nói gì thêm, dù sao họ cũng không có ý tranh đoạt chức vị minh chủ, thua thì thua thôi.
Trận so tài này hai bên đáng lý không chênh lệch nhau, nhưng cuối cùng Dương Đình Chân lại may mắn hơn khi được phi kiếm của mình đỡ, quả thực thế sự vô thường, đôi khi may rủi cũng quyết định kết quả thành bại.
0 bình luận