Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 315: Thôi toán tinh thần
A Nan cũng biết rõ bản thân thua kém đối thủ về tu vi, muốn thắng trận phải dùng toàn bộ thực lực.
“ Hây... vậy thì xem thí chủ có thể đỡ được bao nhiêu chiêu của bần tăng, Bách Phật Thủ Ấn!”, Vị nhà sư này vận khởi chân khí toàn thân, thu cả chuông bảo hộ lại, hai tay màu đồng cổ sáng bừng, sau đó hắn vẩy chưởng khí như mưa về phía trước.
Trong con mắt kinh ngạc của toàn trường, lần này không phải một cái Phật Thủ Ấn mà có hàng chục thậm chí chạm đỉnh cả trăm cái bàn tay vàng xông về phía Hoắc Thiên Cơ bao vây lấy hắn không có lối thoát.
“ Tinh Băng Bộ.” Chân hắn một lần nữa loé lên như sao băng muốn thoát nhưng tất cả Phật Thủ Ấn đều đã chặn kín mọi lối không lọt nổi con kiến.
File truyện này được tải ở Sắc Hiệp Viện
“ Tinh Không Bàn, xoay chuyển, Đẩu Chuyển Tinh Di, ta và hắn.” Hoắc Thiên Cơ giơ cao tinh bàn bằng đồng trên tay, kim quay nhắm về hướng của A Nan, trong sự kinh ngạc của mọi người ở đây, tên mĩ nam như trích tiên kia xoẹt một cái biến mất sau đó xuất hiện tại vị trí của A Nan, còn vị nhà sư kia cũng thoáng mất tích rồi thế chỗ của hắn trong vòng vây của Phật Thủ Ấn.
“ Hửm? Tinh không thuật kết hợp với bảo khí cấp Tán Tiên, tên Trịnh Thời Thiên vô sỉ lại để đệ tử sử dụng bảo khí vượt cấp.” Ninh Hồng Chí liếc mắt phỉ báng.
“ Haha, đấu hội chỉ cấm dùng thứ không phải thực lực bản thân mà thôi, có cấm xài bảo khí vượt cấp đâu, đệ tử của Trịnh mỗ giỏi giang dùng tu vi Hoá Thần có thể điều động lực lượng Tinh Không Bàn cấp Tán Tiên là do thiên phú của nó, làm sao trách ta được.” Trịnh Thời Thiên ngồi vắt chân thoải mái uống trà cười lớn đầy tự hào làm mấy vị chủ thế lực khác chỉ biết lắc đầu ngao ngán, hắn nói đúng, tự mình dùng khả năng để thao tác bảo khí vượt cấp là không bị cấm nha.
A Nan khẽ bặm môi, tình thế nguy hiểm, hắn có thể sẽ bị chính hàng trăm Phật Thủ Ấn của mình đánh gục, nhưng đây là chiêu thức của hắn, dùng thế nào phá thế nào không phải hắn nắm rõ nhất hay sao.
“ Hoàn Thủ.” Chỉ thấy hắn đưa tay ra, mỗi cái phất tay đều có thể gạt đi một cái Phật Thủ, nhưng dù sao tốc độ đòn này cũng quá nhanh và dày đặc nên A Nan buộc phải dùng hộ thuẫn để ngăn cản bớt.
“ Dị Tượng Nhật Thực.” Hoắc Thiên Cơ không để đối thủ có cơ hội thở dốc, sau lưng hắn xuất hiện hình chiếu, thái dương sáng rực nóng cháy, sau đó trăng tròn từ từ nhô cao che lấp mặt trời.
Quang cảnh trong sân dần dần tối đen như mực, khi A Nan vừa hoá giải xong trăm Phật Thủ Ấn thì trên thiên không Thất Tinh đã toả sáng, dưới bầu trời bị Nhật Thực nhuộm đen bảy vì sao lấp lánh chiếu rọi, sau đó như bảy mũi tên mang theo công kích đánh thẳng đến đối thủ.
“ Hự, La Hán Kim Thân, Phục Ma Giải Tượng.” A Nan hạ thấp thân xuống tấn, hai chân hắn đạp mạnh, từ phía sau hình chiếu một vị Kim Thân La Hán tay cầm song chùy khuôn mặt dữ tợn cao lớn hơn chục thước xuất hiện.
A Nan cũng từ trong người lấy ra hai cây chùy quả bí to lớn ném về phía dị tượng Nhật Thực Thất Tinh trên trời. Kim Thân La Hán gầm lên bay vút vào thiên không, song chùy đập mạnh, có thể thấy rõ sức công phá khủng khiếp, dị tượng của Hoắc Thiên Cơ nhanh chóng bị đập vỡ sụp đổ.
“ Tù Tinh Không.” Hoắc Thiên Cơ vẫn giữ vẻ điềm nhiên, hắn sử dụng chiêu mà sư muội Tạ Hiền Như đã từng xài với Thiên Phần.
Dưới chân A Nan xuất hiện một vòng xoáy đen giữ chặt lấy hắn từ từ hút về trung tâm. A Nan rất bình tĩnh, hình chiếu Kim Thân La Hán trên trời dùng thế như núi lở vung chùy đập xuống muốn phá nát hố đen.
Nhưng lúc này, dị tượng Nhật Thực tưởng đâu đã bị khuấy nát kia lại tổ hợp thành một hố đen thứ hai trên bầu trời, Kim Thân La Hán hai tay cầm chùy bị khoá chặt, dù A Nan điều động thế nào cũng không giãy thoát được.
“ Haha, xin đắc tội, Thiên Nguyệt Tinh Phạt.” Hoắc Thiên Cơ ném ra Tinh Không Bàn trong tay, trên bầu trời từng đốm sao lập loè hiện ra sau đó trút cơn mưa sao băng xuống dày đặc nhấn chìm luôn cả hình chiếu Kim Thân La Hán ở trên và A Nan ở dưới.
Mọi hành động của A Nan đều đã nằm trong quan trắc thôi diễn của hắn, Kim Cương Đảo này mạnh mẽ chính là tu ra được Kim Thân, nếu chủ thân và Kim Thân cùng song chiến thì gần như là hai đánh một, dễ dàng vượt cấp tiêu diệt địch nhân.
Hoắc Thiên Cơ dùng dị tượng mạnh nhất của mình dụ cho A Nan phải dùng Kim Thân La Hán tách ra chống đỡ, đợi hắn và hình chiếu kia ở khoảng cách khó thể hợp lực thì Hoắc Thiên Cơ mới triển lộ con bài, Tù Tinh Không khoá chặt không cho hai bên lại gần nhau sau đó mới dùng đại chiêu phá hủy.
Mưa sao băng tán đi, trên sân lúc này Kim Thân La Hán đã biến mất chỉ còn A Nan vẫn đứng đó, cà sa màu vàng đã bị đánh rách nát phần trên, toàn bộ làn da của hắn chuyển sang màu đồng cổ.
“ Gì cơ, chỉ mới Hoá Thần sơ kì làm sao tên thầy tu trẻ tuổi kia có thể đạt được trạng thái đồng nhân toàn thân như thế?” Kim Mao Sư Vương há miệng ngơ ngác.
“ Mô Phật, A Nan à, buông bỏ đi thôi.” A Du Đà đứng dậy khẽ niệm Phật hiệu.
Dưới sân, mắt thường có thể thấy rõ làn da màu đồng của A Nan nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, hắn chắp tay khẽ cúi người sau đó quay lưng rời khỏi đài.
“ A Nan đã rời trận đấu, Hoắc Thiên Cơ giành chiến thắng.” Vị trọng tài gõ kẻng thông báo, đám khán giả vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, rõ ràng A Nan đã đỡ được đại chiêu của Hoắc Thiên Cơ mà không chút xây xát, vì sao lại bỏ cuộc?
Ở đây chỉ có những người đạt tu vi Tán Tiên trở lên mới nhìn thấu huyền cơ, Hoắc Thiên Cơ khẽ gật đầu chắp tay quay về lầu các trong sự hoan hô của các đồng môn.
“ Hừ, sử dụng xong trạng thái đồng nhân toàn thân để ngăn cản sát thương từ Thiên Nguyệt Tinh Phạt thì tên sư thầy kia đã sức tàn lực kiệt rồi, làm sao có thể đánh tiếp.” Ninh Hồng Chí bĩu môi.
“ Ngay cả người đã đạt đến Tán Tiên trong Kim Cương Đảo cũng chưa chắc sử dụng được đồng nhân, tên sư trẻ này thật liều lĩnh.” Bắc Cung Thượng cũng gật gù khen ngợi.
“ Thua chính là thua, nói nhiều làm gì.” Lý Đạo Thành cười nửa miệng nhìn A Du Đà trêu tức.
“ Thiện tai thiện tai, biết nắm được buông được, không ham chiến tranh đấu, tốt lắm.” A Du Đà không để ý Lý Đạo Thành chỉ khẽ gật đầu khen ngợi A Nan.
“ Khi ở trong trạng thái đồng nhân, vạn tà bất xâm, thân thể vững như tường đồng vách sắt, đủ để đối chọi với kẻ địch hơn cảnh giới, nhưng cũng tiêu hao chân khí tột cùng, nếu A Nan và Hoắc Thiên Cơ cùng cấp giao đấu thì chưa biết ai hơn ai đâu.” Lãnh Trường Phong uống trà điềm đạm nói.
“ Mọi bước đều nằm trong tính toán thôi diễn của tiểu tử Thái Nhất Môn kia, pha đó nếu A Nan không phóng xuất hết năng lực để đạt đến đồng nhân toàn thân thì e sẽ bị thương nặng dưới mưa sao băng, đánh với kẻ có thể bói toán bố cục mọi đường đi nước bước quả nhiên khó khăn.” Chu Cương Liệt bổ sung thêm ý kiến.
“ Quả nhiên đã là thiên kiêu thì ai cũng có năng lực hơn đồng lứa, ta còn phải cố gắng thêm.” Lâm Phàm đôi mắt lập loè quyết tâm khiến mấy nữ nhân bên cạnh ai nấy đều vui vẻ.
Thời gian nghỉ trưa đã tới, hai trận cuối vòng đấu sẽ diễn ra vào buổi chiều, Lâm Gia Tuệ mon men đi đến ngồi vào lòng Chu Cương Liệt đưa bản mặt dễ thương ra mè nheo đồ ăn ngon.
Trong ánh mắt sáng rỡ của cô nàng, Chu Cương Liệt lấy quả dưa đỏ trên bản bổ làm đôi, tách ruột dưa ra sau đó là vài động tác cơ bản đã có ngay một tô kem dưa lạnh ngon ngọt.
Cô nàng vui vẻ bưng lấy kem ngồi một bên thưởng thức, trưa nay hắn bận chơi với mẹ của nàng ta rồi. Hắn nhìn Lâm Vấn Thiên ở toà lầu các bên kia cười dâm.
“ Hehe, ngươi thích xem vậy cho ngươi xem no mắt.”
0 bình luận