Chương 314: Mỹ nhân kế

Tào Thiên Hựu khẽ lùi về sau, tay hắn hơi run lên, cảm giác khi chạm vào roi của Từ Linh Linh khiến cơ thể hắn như bị hàn băng dung nhập lạnh thấu xương khiến mọi chiến ý đều dập tắt. “ Tào huynh à, muội xin đắc tội nhé, Mị Ngọc Thương Tiên.” Từ Linh Linh nhanh chóng làm ra phản kích, trường roi vụt tới, lực lượng Thái Âm cực hàn khiến mặt sân xuất hiện nhiều vệt băng, Tào Thiên Hựu vừa chạm gót giày vào lập tức cũng bị đông lại. Hắn cắn môi giữ cho bản thân tỉnh táo với đòn công kích tinh thần của nàng, tay chống trường côn xuống phá vỡ lớp băng. Trong đôi mắt hắn ánh chớp lập loè. “ Loạn Đả Càn Khôn, Tấn Lôi Nhất Thiểm, Phá!!!” Tào Thiên Hựu hét lên, thân côn lập loè tia chớp vàng trắng đan xen, đây là chiêu thức mà Bắc Cung Nhược Giai đã từng sử dụng nhưng chỉ có lôi thuộc tính chứ không có hoả. Từ phía sau lưng hắn xuất hiện hình chiếu của trường côn nhưng lớn như cái cột nhà nhắm vào Từ Linh Linh đang ở phía trước mà đập xuống. “ Thái Âm Lực, Hàn Băng Đông Kết.” Cô nàng gợi cảm nâng tay, lực lượng cực hàn dày đặc xung quanh bắt đầu ngưng kết thành từng lớp thuẫn băng bao bọc lấy nàng ta. “ Đùng... oành....” âm thanh chấn động khi hình chiếu cây côn lập loè ánh chớp đập tới những lớp giáp băng, tiếng răng rắc vang lên, cuối cùng Từ Linh Linh cũng không chống đỡ nổi. “ Ây da....” kèm theo tiếng vỡ nát, nàng bị đánh văng ra xa nhưng chưa rơi khỏi đài. Khói bụi tán đi, thân ảnh yểu điệu từ từ đứng dậy. “ Ồ.... ôi trời ơi... quá đã... hoan hô ....” Đó là âm thanh của đám nam nhân khán giả khắp nơi từ cả trên khán đài lẫn bên ngoài đấu trường đang hò reo vang dội. “ Ặc... phụt....” Tào Thiên Hựu mũi phun một dòng máu cam lảo đảo chống gậy nhìn trân trối. Bên kia, Từ Linh Linh hơi chật vật giữ mình đứng thẳng, điểm đặc biệt khiến toàn bộ mấy vạn nam nhân chú ý chính là nàng ta ngoại trừ cái quần lót nhỏ xíu còn dính trên người thì hoàn toàn chính là khoả thân, và nàng ta cũng chả có ý định che đậy thân thể loã lồ của mình. Làn da trắng hồng mịn màng, cặp vú nảy nở đang tưng tưng theo nhịp thở với hai núm hồng ngạo kiều vểnh lên, vòng eo thon thả như rắn nước, bờ mông tròn căng với cái gò mu phía trước có thể thấy thấp thoáng một nhúm lông lộ khỏi quần lót. Thì ra sau khi những cái khiên băng kia vỡ nát thì lực lượng còn sót lại từ đòn đánh của Tào Thiên Hựu đã khiến quần áo nàng vỡ nát. Khán giả nam vỗ tay rào rào hú hét bất kể là phàm nhân hay tu sĩ, từ luyện khí đến mấy cụ Tán Tiên đều căng mắt mà nhìn diễm nữ gần như trần truồng giữa sân. “ Ấy da, xấu hổ chết người ta, Tào huynh, ngươi phải chịu trách nhiệm đó.” Từ Linh Linh giả vờ ngượng ngùng nhưng nàng lại không che đậy chỗ cần che. “ Ta... xin lỗi... ta...” thiếu niên dành mấy năm ở Cổ Đảo luyện võ nào có biết mùi nữ nhân là gì, hôm nay giữa mấy mươi vạn người lại đi lột hết váy áo con gái nhà người ta, hắn bối rối chưa biết phản ứng ra sao. Từ Linh Linh đang đỏ mặt bỗng đưa đôi mắt hồ ly giảo hoạt nhìn hắn cười to. “ Haha, trai tân chưa trải sự đời, bổn cô nương chấm ngươi rồi.” Sau đó roi da trong tay nàng vũ động quật tới cuốn lấy cổ chân của Tào Thiên Hựu, Thái Âm Lực tuông ra làm hắn tê rần mất cảm giác. “ Không xong, nguy rồi.” Tào Thiên Hựu lúc này mới giật mình nhưng đã muộn, Từ Linh Linh cười đầy mị ý sau đó vung roi kéo cả người hắn bay xuống khỏi đài. “ Tào Thiên Hựu rơi đài, trận này Từ Linh Linh chiến thắng.” Vị trọng tài đứng gần bên nuốt nước bọt gõ kẻng hô lớn. Một tràng hô vang nữa lại dâng lên từ phía khán giả, có người vỗ tay khen hay, có người cười như được mùa với cách thua cuộc của Tào Thiên Hựu. “ Hoan hô, thắng rồi.” Từ Linh Linh không quản thân thể vẫn còn loã lồ cứ thế nhảy tưng tưng mừng rỡ, cặp vú và mông được dịp lại lắc lư dữ dội làm đám đàn ông lé hết cả mắt còn những nữ nhân thì bĩu môi khinh bỉ chê bai. “ Haha, Bắc Cung gia chủ, đệ tử này của ngài cần phải luyện tâm cảnh nhiều hơn nha.” Lữ Huyên che miệng cười nhìn đội ngũ Cổ Đảo trêu chọc, Bắc Cung Thượng chỉ khẽ lắc đầu không nói gì, đám nữ nhân đê tiện này chơi trò dùng cả thân thể dụ hoặc bất chấp mặt mũi thì ai mà đỡ cho được. Tào Thiên Hựu đỏ mặt tía tai lầm lũi bước về lầu các của Cổ Đảo, Từ Linh Linh sau khi cho khán giả xem no mắt cũng lấy ra áo khoác vào rồi quay về khu vực Phiêu Miểu cung. “ Huynh thấy cái gì rồi?” Bắc Cung Nhược Giai lại nắm tai của Lâm Phàm tra khảo, Lãnh Nhược Hy tuy không ghen nhưng cũng đưa mắt liếc qua nam nhân của mình. “ Ta che mắt lại rồi, không thấy gì cả đâu.” Lâm Phàm tỏ ra mình là người từng trải, mắt nhắm tịt lại không nhìn, lần trước chỉ là thấy Tạ Hiền Như lộ có tí da thịt đã bị hai nàng hỏi tội, lần này để cho chắc ăn thì hắn đã chuẩn bị sẵn, mắt không thấy tim không đau. “ Hừ, biết điều đó, huynh mà dám lén phén với đám yêu nữ kia thì đừng hòng nhìn mặt muội.” Nhược Giai vẫn tỏ ra dữ dằn nhéo bắp tay tình lang của mình một cái. Hà Yên thấy con trai bị con dâu bắt nạt cũng chỉ gật đầu cười. “ Chà, nữ nhi phàm giai cũng thật táo bạo nhỉ, thân thể rất được nha.” Chu Cương Liệt vừa uống trà vừa cười cảm thán. “ Haha, nếu tiền bối tinh lực dồi dào không sợ bị hút cạn có thể tìm vài người của Phiêu Miểu cung hầu hạ, thậm chí nếu ngài chịu khó đi đến tận nơi thì Lữ Huyên cung chủ kia cũng không ngại tự mình tiếp đón đâu.” Lãnh Trường Phong cũng uống trà tán dóc. Mấy nữ nhân ở đây nghe hai tên lớn đầu bàn chuyện đi lầu xanh thì khinh bỉ đưa mắt liếc xéo, Chu Cương Liệt khẽ lắc đầu. “ Dong chi tục phấn vạn người cưỡi qua ta không có chút hứng thú nào.” Nghe hắn nói, các nàng đều trong lòng tán dương không dị nghị nữa. “ Hừm, nữ nhân ta chơi đều là hàng tuyển trong giới mĩ nhân, bọn kĩ nữ diêm dúa kia sao sánh được.” Hắn trong lòng thầm bổ sung. “ Trận đấu kế tiếp, A Nan của Kim Cương Đảo đấu với Hoắc Thiên Cơ của Thái Nhất Môn.” Trọng tài cất tiếng hô lớn. “ A Nan, con lên đi, nhớ đến điểm thì dừng, đừng quá háo thắng, không được động sát tâm.” Thiền sư A Du Đà khẽ gật đầu, vị đệ tử đứng sau vâng lời nhẹ nhàng bước xuống. Hắn thân mang cà sa thô màu vàng, đầu trọc lóc, thân thể hơi gầy gò, vẻ mặt khắc khổ hõm sâu lộ cả xương gò má. “ Chà, lên đi, đánh luôn phần của sư muội ngươi.” Trịnh Thời Thiên nhàn nhã liếc mắt nhìn đại đệ tử của mình. “ Vâng, sư phụ.” Nam tử vẻ ngoài tuấn lãng, một thân áo bào đen với từng đường thêu chỉ vàng hình tinh thần thiên văn lộng lẫy, tóc hắn cột xoã ra sau, tay cầm bảo kiếm bay xuống. Trông hắn như một vị trích tiên hạ phàm, vừa xuất hiện đã làm những thiếu nữ trên khán đài hét lên ngưỡng mộ. Hắn là Hoắc Thiên Cơ đại đệ tử của Thái Nhất Môn. “ Tạ Hiền Như lúc trước gặp phải Thiên Phần thực lực vượt trội, tuy bản lãnh cũng kinh thiên nhưng chưa đủ trình độ, không biết Hoắc Thiên Cơ này có được bao nhiêu phần từ Trịnh Thời Thiên kia.” Lý Đạo Thành khẽ vuốt râu nói, vì bản thân ghét nhất là bọn nhà sư nên ông ta cũng cầu cho A Nan bị đánh bại càng thảm càng tốt. “ Chưa biết thực lực ra sao nhưng rất đẹp trai nha, tiểu tử này xứng đáng có một đêm lên giường với nô gia.” Lữ Huyên giọng mị hoặc khẽ cười. “ Trận đấu bắt đầu.” Vị trọng tài gõ kẻng hô lớn. Ngay tức khắc, A Nan đang đứng yên bất động bỗng lập tức lao đến, hai tay vận chuyển chân khí hoá thành màu vàng đồng rồi vung quyền tới tấp về phía Hoắc Thiên Cơ. “ La Hán Phục Ma Quyền.” Sau hơn trăm đòn đấm, A Nan bỗng nhảy lùi về sau, ngay tại chỗ hắn vừa đứng lập tức có hai đạo kiếm khí phóng lên, may mắn hắn đã né kịp. Hoắc Thiên Cơ tưởng chừng đã bị đấm cho người nhà nhận không ra kia lại từ từ tan biến, chỉ là ảo ảnh. Người thật đang đứng sát mép đài một tay vung kiếm, tay kia cầm một cái la bàn bằng đồng cổ. “ Đây rồi, sở trường của Thái Nhất Môn đã được tên đệ tử này thi triển, tên nhà sư kia khó ăn rồi đây.” Lãnh Trường Phong gõ bàn tán thán. “ Sở trường?” Chu Cương Liệt vẫn chưa hiểu. “ Thái Nhất Môn thân cận với nhật nguyệt tinh thần, công pháp của họ chủ yếu dựa vào các chòm sao để khai phá, nhưng thứ đáng sợ nhất chính là khả năng bói toán thôi diễn, nắm bắt trước đường đi nước bước của kẻ địch để bố trí hợp lý đối pháp, đây chính là điểm đáng sợ của Trịnh Thời Thiên kia.” Lãnh Trường Phong giải thích. “ Chà, thôi toán được tương lai, quả thực là năng lực rất mạnh nha.” Chu Cương Liệt hiểu ra, gật gù khen ngợi, rõ ràng Hoắc Thiên Cơ đã sớm dùng khả năng quan sát để biết A Nan sẽ tấn công trực diện nên để lại ảo ảnh, bản thân lùi ra xa dùng kiếm chiêu tập kích. “ Phật Thủ Ấn.” Bên dưới đài, A Nan đã phất tay tạo một hộ tráo hình dáng như chuông đồng ngăn cản kiếm khí, hắn khẽ bắt ấn, hai cánh tay gầy guộc màu đồng cổ vung tới, một luồng chưởng ấn hình bàn tay bay ra nhắm vào Hoắc Thiên Cơ. “ Tinh Băng Bộ.” Hai chân Hoắc Thiên Cơ xoẹt lên như sao băng nhanh chóng né ra khỏi phạm vi bàn tay. “ Đẩu Chuyển Tinh Di.” hai ngón tay hắn hướng về phía đòn của A Nan khẽ phất nhẹ, bên dưới sàn đấu hai dấu hiệu như ngôi sao loé lên, Phật Thủ Ấn bỗng xoay ngược lại rồi trả về phía A Nan đang đứng. Vị nhà sư này hơi nhíu mày, đành phải đánh ra thêm một cú Phật Thủ Ấn để hoá giải đòn thế do mình tự tạo ra. Hai người đứng đối diện nhìn nhau chằm chằm, Hoắc Thiên Cơ vẫn khí định thần nhàn, hắn là Hoá Thần trung kì, cao hơn đối phương một cấp độ, trận này chỉ cần đánh cẩn thận thì chiến thắng sẽ nằm trong lòng bàn tay.
0 bình luận
aaa