Chương 307: Nhược Giai hiển uy

Lúc nãy tranh thủ mọi người đang xem chiến, Chu Cương Liệt đã lấy ra Không Gian Kính kết nối tới dưới háng Hà Yên, hắn muốn đẩy nhanh tiến độ công lược cặp mẹ con này. Nhìn cái mu lồn ngon lành ngọt nước xuất hiện trên kính cộng với mấy dòng chữ dâm dục, lại nhìn vẻ mặt hiền dịu của vị phụ nhân đang ngồi khép nép kia, hắn âm thầm nở nụ cười gian tà. “ Trận đấu tiếp theo, Bắc Cung Nhược Giai của Cổ Đảo và Trần Linh Uyển của Thanh Vân Cung.” Trọng tài lớn tiếng hô vang. Cô nàng áo xanh đang nhéo tai Lâm Phàm vội buông ra, “ Hứ, lát lại xử huynh sau.” Lâm Phàm quả nhiên là tra nam rất biết cách lấy lòng người yêu, hắn ôm lấy nàng hôn chụt lên môi một cái, “ Cố lên, ta cỗ vũ cho nàng.” Bắc Cung Nhược Giai vừa xấu hổ vì bị mọi người xung quanh xem cảnh tình tứ lại vừa vui vẻ hạnh phúc, mặt nàng đỏ bừng gật đầu rồi nhảy xuống đài. Bên kia Nam Cung Hải thấy người con gái hứa hôn của mình bị tên nhà quê kia ôm hôn thì vẻ mặt không kìm nén nổi căm tức nhưng hiện tại vẫn chưa thể ra tay. “ Hừ, ráng mà qua đến vòng sau đi, để ta gặp được thì ngươi chết rất thảm.” Hắn bực bội cầm lên tách trà pha từ nước đái của Lãnh Nhược Hy uống cạn, chậc, vị trà này cũng không tệ. Bên phía Thanh Vân Cung, Lý Đạo Thành bộ dáng tiên phong đạo cốt ngồi khoanh chân khẽ vung phất trần. “ Lên đi thôi, cứ làm hết sức mình, tư chất không phải thứ quyết định thành bại.” Trần Linh Uyển là một thiếu nữ mặt ngọc trắng trẻo, nàng mặc bộ đạo bào thêu bát quái rộng thùng thình nhưng dáng dấp đường cong vẫn lồ lộ, tóc búi cao đội đạo quan, nàng gật đầu tuân lệnh sau đó bước xuống. Khán giả khi thấy hai vị mĩ nhân đối đầu thì hô hào cỗ vũ hú hét rất nhiệt tình, đám phàm nhân ngoài kia thì phải nói là ngẩn ngơ say đắm trước vẻ đẹp của hai thiếu nữ như tiên giáng trần. Hai nàng đứng đối diện nhau, trong mắt thập phần quyết tâm, Bắc Cung Nhược Giai muốn thắng một trận thật đẹp cho Lâm Phàm ca ca và gia đình của huynh ấy thấy mình là cô con dâu giỏi giang. Trần Linh Uyển thì muốn chứng tỏ rằng mình dù tư chất không bằng vị minh châu của Cổ Đảo này nhưng vẫn có thể thắng bằng thực lực. Trọng tài cho phép trận đấu bắt đầu, hai nàng lập tức rút ra vũ khí xáp tới cận chiến, Trần Uyển Linh cầm một thanh trường kiếm có chuôi khắc hình âm dương, Bắc Cung Nhược Giai cầm hai cây đoản thương điêu khắc hình Kì Lân. Chân khí gia phù, hai vị xinh đẹp như tiên thiên này lại không hề trình diễn bất kì chiêu thức hoa mĩ nào, chỉ đơn giản xáp lá cà cận chiến, từng đòn đánh nhắm vào chỗ yếu hại của đối phương. “ Chà, phong cách đánh hoang dại thật.” Chu Cương Liệt trầm trồ. “ Cổ Đảo xưa nay thiên về lối đánh cận chiến, ai ai cũng rất giỏi võ nghệ kết hợp với chân khí nên phong cách đánh rất chi là đơn giản mà hiệu quả.” Lãnh Trường Phong uống trà ôn tồn giải thích. “ Thanh Vân Cung kia không phải là một đám đạo sĩ thích chơi đạo pháp và trận hình à? Sao Trần Linh Uyển lại cận thân chiến đấu như vậy?” Lãnh Nhược Hy khó hiểu hỏi. “ Nhìn vào đôi mắt cô nàng đó thì có vẻ là háo thắng, muốn dùng sở trường của đối phương để đánh bại đối phương chứng minh bản thân không hề thua kém.” Chu Cương Liệt đưa ra nhận xét. Quả thật là như hắn nói, Trần Linh Uyển biết Cổ Đảo xưa nay chú trọng huấn luyện đệ tử thực chiến mạnh mẽ, ai ai đều một thân võ nghệ cùng pháp môn mạnh mẽ, Bắc Cung Nhược Giai là tiểu thư của đảo chủ tất nhiên đã học hết tuyệt học, nàng ta muốn dùng võ học của Thanh Vân Cung để đấu với Nhược Giai chứng minh mình có thể thắng được người mang tư chất Đỏ. “ Keng... keng...” âm thanh binh khí va chạm, Bắc Cung Nhược Giai vẫn bình thản ứng đối trước những chiêu kiếm liên hoàn của đối phương, thi thoảng lại vung song thương trả đòn, hai nàng ở giữa đấu trường bay múa, váy áo tung tăng xinh đẹp như đang biểu diễn vũ khúc. Khán giả bên ngoài chỉ thấy các nàng dường như đang so đấu võ thuật nhưng ai là tu sĩ Hoá Thần trở lên mới biết, mỗi đòn đánh của cả hai đều mang theo chân khí mạnh mẽ, từng gợn sóng theo đòn đánh mà lan ra. “ Con bé này tự mãn háo thắng thành tính, Thanh Vân Cung ta chính đạo nghiêm minh bị nó vứt ra sau ót rồi.” Lý Đạo Thành sầu mi khổ kiếm lắc đầu nói. Dương Đình Chân và đám đệ tử đạo môn đứng sau đưa mắt nhìn nhau cười khổ, cái tính hơn thua háo thắng của tiểu sư muội không phải chính là do sư phụ dạy ra hay sao, ông ta cũng cả ngày so bì với mấy lão thầy tu ở Kim Cương Đảo. Trần Linh Uyển theo ông ấy học pháp mãi rồi cũng lây luôn tính cách. Dưới sân, Nhược Giai hai tay cầm song thương lập loè hoả diễm và lôi điện, mỗi lần vung vũ khí đều khiến không khí xung quanh gợn sóng, Trần Linh Uyển sau lưng xuất hiện đồ hình âm dương xoay chuyển. Hai người va chạm lần cuối sau đó tách nhau ra, ngay lúc Nhược Giai lui về thì dưới chân nàng sáng lên từng luồng trận văn huyền ảo, kiếm khí rợp trời từ trên không buông xuống. “ Hửm, cô gái kia có thể vừa du đấu vừa âm thầm vẽ trận hình chính xác như vậy?” Lãnh Nhược Hy ồ lên, miệng khẽ nhếch cười, tình địch phen này ăn trái đắng rồi. “ Sở trường của Thanh Vân Cung xưa nay vẫn là trận pháp và kiếm pháp, tiểu nữ kia nhìn thì tỏ ra háo thắng tranh đua với tiểu thư Bắc Cung gia nhưng tâm cơ lại sâu hơn, vừa dụ địch đánh tay đôi với mình vừa bố trí trận pháp bẫy rập, khá lắm.” Lãnh Trường Phong gật gù khen ngợi. “ Nếu chỉ có thế thì chưa thể thắng được Nhược Giai đâu.” Chu Cương Liệt khoanh tay đưa ra đánh giá. Bắc Cung Nhược Giai đứng dưới trận pháp kiếm khí bay dày đặc không hề nao núng, hai tay nàng cầm song thương khẽ vẫy, đuôi thương vừa như in ráp vào nhau. Từ hai cây đoản thương hiện tại đã trở thành một thanh trường thương dài với hai đầu bén nhọn. “ Hồng Liên Nghiệp Hoả , Tấn Lôi Nhất Thiểm, Phá!!!” nàng cắm thương xuống đất, hai tay nâng lên, hai đầu thương phóng xuất hoả lôi năng lượng đan xen, nhìn nàng bây giờ như một nữ chiến thần vừa uy phong lại xinh đẹp làm đám nam nhân quan khán cũng ồ lên si mê. Lực lượng chân khí lôi hoả gặp nhau lập tức tạo ra phản ứng dẫn nổ dây chuyền, kiếm khí xung quanh đang phóng xuống bị nổ bay tán loạn, trận pháp Trần Linh Uyển bố trí bị xé rách sau đó hủy diệt. “ Thái Cực Song Chưởng.” Nhị sư muội của Thanh Vân Cung thấy trận pháp thất bại không nản chí, hai tay nàng vận chuyển thành hình thái cực sau đó đẩy ra thành chưởng khí bắn tới. “ Lưỡng Xà Xuất Động.” Bắc Cung Nhược Giai cầm lấy trường thương xoay người quét mạnh, mũi thương phóng xuất hai đạo thương mang như hai con yêu xà đánh mạnh lên vòng xoáy Thái Cực Chưởng, hai đòn đánh triệt tiêu lẫn nhau biến mất. “ Quả nhiên tư chất rất tốt, ta phải sử dụng con bài cuối thôi.” Trần Linh Uyển mím môi lầm bầm, nàng biết ngay sẽ khó mà dễ dàng ăn được đối thủ nặng kí này. “ Bí pháp, Thiên Địa Vô Cực.” Nàng thả kiếm xuống tay bắt pháp quyết. “ Con bé này, chỉ là so đấu sao lại liều mạng như vậy?” Lý Đạo Thành nắm chặt phất trần ánh mắt đã bắt đầu xuất hiện sự lo lắng, Dương Đình Chân đứng sau cũng đầy ngưng trọng nhìn sư muội. Trong ánh nhìn của toàn trường, Trần Linh Uyển hai chân đạp lấy Thái Cực Đồ bay lơ lửng lên, khí tức từ thể nội đang kéo lên cao, phía sau lưng nàng ta một hình chiếu y hệt cô nàng cao hơn năm mét xuất hiện. “ Hoá Thần trung kì? Bí pháp tăng tu vi sao?” Ninh Hồng Chí vuốt cằm hứng thú nói. “ Không những tu vi tăng một bậc còn có thể sử dụng hình chiếu đạo môn, tiểu nữ tử này muốn liều mạng rồi.” Kim Mao Sư Vương gầm gừ đánh giá. Thiên Địa Vô Cực là bí pháp do Lý Đạo Thành tự tham ngộ ra, nó rút lấy toàn bộ sức mạnh dồn ép để bản thân tăng cấp, còn có thể sử dụng pháp tướng Thiên Địa, nhưng điểm yếu của nó là không thể duy trì quá lâu, toàn bộ chân khí sẽ nhanh chóng bị rút cạn, không tốc chiến tốc thắng được thì xác định lâm vào mệt mỏi mất khả năng chiến đấu. Trần Linh Uyển biết việc này nên khi vừa hình thành xong hình chiếu đã nhanh chóng vung kiếm đánh tới, nàng và pháp tướng phía sau hành động y hệt nhau. Lực lượng hơn cấp ập đến như muốn đè ép Bắc Cung Nhược Giai, nàng chống trường thương trên sàn giữ vững cơ thể, đôi mắt loé lên, miệng lẩm bẩm. “ Bình Loạn Quyết, Thiên Binh Vạn Mã.” Trần Linh Uyển đang trên đà phóng tới muốn giải quyết nhanh đối thủ bỗng ngã dúi dụi, nàng cảm nhận rõ một lực ép cực lớn đang đổ ập lên người mình. “ Không thể nào, Bình Loạn Quyết không phải chỉ khi nào đạt Tán Tiên mới sử dụng được hay sao?” Nam Cung Vẫn đứng phắt dậy nhìn qua bên kia. Bắc Cung Thượng không nói gì chỉ khoanh tay cười nhạt, các đại năng khác đều như hiểu ý, tư chất, là do tư chất khiến cô nàng tiểu thư này có thể tu hành được công pháp vượt cấp độ. Họ đã từng thấy Bắc Cung Thượng dùng Bình Loạn Quyết, biết rõ sự bá đạo của nó, chỉ là không ngờ tiểu nữ kia cũng xài được, đệ tử Thanh Vân Cung xác định thua chắc rồi. Dưới sân, Trần Linh Uyển chật vật cố đứng lên nhưng sức ép quá lớn, cả hình chiếu sau lưng cũng bị định trụ tại chỗ. “ Sao có thể như vậy, rõ ràng bí pháp đã làm tu vi của ta mạnh hơn rồi mà.” Nàng không cam lòng nghiến răng. “ Linh Uyển, thắng bại đã rõ, mau lui xuống nhận thua đi khỏi phải chịu đau đớn.” Lý Đạo Thành vung phất trần nói. “ Nhưng mà...” cô nàng này vẫn rất bướng bỉnh, lúc này sau lưng Bắc Cung Nhược Giai xuất hiện từng gợn sóng, sau đó từng thanh binh khí đủ loại đao thương kiếm kích sắt lẹm như từ không gian bay ra. Những binh khí này phóng như mưa xuống, hình chiếu của Trần Linh Uyển nhanh chóng bị xuyên phá, nàng ta lúc này mới nhận ra nguy cơ chí tử vội giơ tay lên hét lớn. “ Ta nhận thua.” Cơn mưa vũ khí ngưng lại sau đó lại biến mất, Bắc Cung Nhược Giai thu hồi chiêu thức của mình, mặt vui vẻ nhìn lên chỗ Lâm Phàm, thiếu niên này cũng cười tươi vỗ tay như tán thưởng người yêu. “ Trận đấu kết thúc, Bắc Cung Nhược Giai giành chiến thắng.” Trọng tài gõ kẻng tuyên bố, khán giả chứng kiến một màn so đấu mãn nhãn cũng hò reo vỗ tay vang dội.
0 bình luận
aaa