Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 306: Lộ hàng
“ Tuệ nhi, không được làm phiền Chu tiền bối nghe chưa?” Hà Yên thấy con gái tung tăng đi tới thì nghiêm mặt dặn dò.
“ Con đâu có làm phiền, con với đại bá chơi rất thân nhé.” Lâm Gia Tuệ phồng má làm mặt xấu.
“ Con đang cầm gì trên tay đó?” Mĩ phụ nhân đưa mắt nhìn về thứ hình trụ tròn con gái cầm.
“ Thứ này gọi là kem que do đại bá làm ra đó, ăn ngon lắm, vừa lạnh vừa béo ngậy.” Cô bé ngây ngô đưa que kem làm từ tinh trùng ra khoe với mẹ sau đó bỏ vào miệng mút ngon lành.
“ Hừm, suốt ngày nhí nhố ăn hàng, sao không điềm đạm như anh trai con được vậy hả?” Hà Yên nghe là đồ ăn vặt của Chu Cương Liệt đưa thì cũng không nghi ngờ gì, nàng tiện thể giáo huấn con nhóc này một trận.
Lâm Gia Tuệ phụng phịu ngồi nghe mẹ mắng, tay vẫn cầm cây kem tinh trùng liếm liếm, lòng đầy hướng tới vị Chu đại bá kia, ở với hắn vui hơn, vừa được ăn ngon lại còn chơi trò chơi, đại bá cưng chiều nàng vô cùng không bao giờ mắng nàng, mẹ thật quá đáng.
Tiếng chiêng vang lên thu hút sự tập trung của khán giả trở lại, trên các toà lầu các mười vị đứng đầu Thập Vương cũng vào vị trí, vị trọng tài bước lên gõ kẻng tuyên bố.
“ Trận kế tiếp, Thiên Phần của La Sát Môn đấu với Tạ Hiền Như của Thái Nhất Môn.”
“ Lên đi, đừng để ta thất vọng.” Ninh Hồng Chí vắt chân bộ dáng ẻo lả nhưng đôi mắt lại sắc lẹm phất tay, nam tử cao lớn với tóc đỏ dựng ngược mang theo sắc mặt âm trầm tiến vào lôi đài.
“ Cố gắng hết sức, đến điểm thì ngưng, đừng có liều mạng.” Trịnh Thời Thiên phong vận nho nhã ánh mắt đầy quan tâm nói với đệ tử.
Tạ Hiền Như là một nữ tử khuôn mặt trái xoan khá xinh xắn, tóc ngắn ngang vai, nàng cũng mặc nho bào như sư phụ, trên áo thêu lấy hình ảnh chòm sao lập loè.
Nàng gật đầu tuân lệnh sư phụ sau đó nhảy xuống đài bước đến đối diện đối thủ cao lớn kia. Nàng biết rõ Thiên Phần này tu vi cao hơn mình, muốn chiến thắng phải dùng toàn lực thôi.
Ngay khi trọng tài ra hiệu trận đấu bắt đầu, dưới chân Tạ Hiền Như loé lên quang hoa, trên mặt sân võ đài xuất hiện bảy chấm đỏ kết nối với nhau.
“ Thất Tinh Bộ.” Nàng khẽ niệm chú ngôn, trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm cắm xuống đất, tại bảy vị trí tương ứng ở trên sân ngay lập tức phóng ra kiếm khí bén ngọt đánh về phía Thiên Phần.
“ Địa Ngục Đạo, Phá.” Kẻ này đứng im không nhúc nhích, cơ bắp toàn thân phồng lên, sau lưng hắn xuất hiện dị tượng núi lửa phun trào, dung nham nóng bỏng, quang cảnh như luyện ngục nhân gian.
Dị tượng quét qua mặt sân, bảy vị trí của Thất Tinh lập tức bị xoá bỏ, pháp thuật kiếm khí của Tạ Hiền Như bị vô hiệu hóa.
“ Bắc Đẩu Thất Tinh trận.” Cô nàng này không hề nao núng, thân pháp thoắt ẩn thoắt hiện, tay vung kiếm vẽ trên không trung, nàng đang bày trận.
Từng đốm sáng tương ứng xuất hiện sau đó nối lại với nhau thành chòm sao Bắc Đẩu Thất Tinh lơ lửng, sau đó từ những vị trí đó loé sáng như sao băng nhắm vào đối thủ mà rơi xuống. Thiên Phần không nói không rằng từ nhẫn trữ vật lấy ra binh khí.
Đây là một thanh Phương Thiên Kích dài hai mét, lưỡi kích màu đỏ như máu, sát ý lượn lờ. Hắn không ra bất cứ chiêu số nào, chỉ đơn giản vận chân khí làm cả thanh vũ khí sáng đỏ lên sau đó nhắm vào Trận pháp Bắc Đẩu Thất Tinh mà phóng.
“ Xoẹt.... ầm....” âm thanh cắt ngang, tiếng nổ lớn như bom, trong mắt của tất cả khán giả và những thế lực quan khán, trận pháp của Tạ Hiền Như bị huỷ diệt, quần tinh rơi rụng.
“ Mạnh quá.” Cô gái cắn chặt môi, gã này thật sự khó xơi. Ánh mắt nàng khẽ nhắm sau đó như đưa ra quyết định.
“ Tù Tinh Không.” Nàng đưa tay chạm vào mặt đất, dưới chân Thiên Phần hiện ra một vòng xoáy đen giữ chặt chân hắn.
“ Hửm? Mới đây đã ép nó xài đến chiêu cuối rồi, Thiên Phần này quả thực kinh thế.” Trịnh Thời Thiên nhấp ngụm trà cảm thán.
Nam tử cao lớn với mái tóc đỏ kia nhìn xuống chân mình, trong hố đen xuất hiện lực hút mạnh mẽ giữ chặt hắn lại, Tạ Hiền Như đứng ở xa miệng đọc chú văn tay vung kiếm loạn xạ, sau lưng nàng cũng xuất hiện dị tượng, bầu trời đầy sao, mặt trăng khuyết từ từ mọc lên trên mặt biển.
“ Khuyết Nguyệt Thăng Thương Hải.” Nàng quát lớn, bên dưới hố đen đang giữ chân Thiên Phần bỗng sáng rực sau đó biển thành ảo cảnh như mặt biển, một quang nhận màu vàng bén ngọt hình dáng như mặt trăng khuyết lấy tốc độ cực nhanh chém lên.
Nếu Thiên Phần không giãy thoát được khỏi trói buộc thì chắc chắn sẽ bị rọc thành hai nửa. Mọi người ồ lên vỗ tay, chiêu thức này vừa ác độc lại rất hoa mĩ.
Vẻ mặt của Thiên Phần ngưng trọng lại vài phần, quả nhiên đã tham gia đấu hội thì ai cũng sẽ có quân bài mạnh mẽ, cô gái nhìn xinh đẹp vô hại kia lại có sát chiêu khủng đến vậy.
Hắn thu hồi sự ngạo mạn, nghiêm túc làm ra ứng đối, Phương Thiên Kích quay lại trên tay, từ cơ thể hắn bốc lên từng cỗ hoả mang nóng bỏng, hắn nghiến chặt răng nắm ngược thanh kích cắm xuống hố đen dưới chân.
“ Hoảnh Tảo Thiên Quân.” Thiên Phần múa kích trong tay, chân khí liên tục gia trì, tốc độ ngày một nhanh sau đó từ thể nội từng luồng khí xoáy nóng rực tuông ra theo Phương Thiên Kích bay múa mà tạo thành một cơn lốc xoáy.
Nhiệt độ xung quanh tăng cao, hố đen dưới chân hắn vì gặp chấn động mà tán loạn ra, mặt trăng mọc lên cũng rạn nứt.
“ Sao có thể?” Tạ Hiền Như ngẩn ngơ, kẻ này lại có thể làm đại chiêu của nàng bị triệt tiêu.
Thiên Phần múa đến khi lưỡi kích bốc lên hoả diễm, hắn dậm chân một phát nương cơ hội hố đen hỗn loạn mà giãy thoát ra, từ hai bàn tay hắn bốc lên nhiệt khí phóng đến, Tạ Hiền Như giật mình lui về sau nhưng đã muộn, ngực nàng dính một chưởng té ngửa ra sàn.
“ Á, nóng quá.” Cô nàng đáng thương nằm lăn lộn, áo bên ngoài gặp nhiệt độ quá cao nhanh chóng cháy mất. Trước ánh mắt mấy chục vạn con người ở đây, cô nàng đệ tử của Thái Nhất Môn phần áo trên bị tan chảy mất, hai bầu vú tưng tưng lộ gần hết.
May mà nàng kịp lấy tay che ngực lại không bị lộ núm, nàng ngồi bệt dưới đất mặt đỏ bừng liếc cái tên Thiên Phần đáng ghét kia.
“ A, xin lỗi ta không cố ý.” Thiên Phần bộ dáng lạnh lùng đầy sát ý biến đâu mất, hắn cũng rất bối rối vì tự nhiên đi đốt y phục của con gái người ta. Hắn vội vội vàng vàng kéo áo mình xuống khoác lên người Tạ Hiền Như, cô nàng bặm môi ra vẻ tức giận xấu hổ tay giữ chặt áo quay người chạy xuống đài trở về lầu các của mình.
Trận đấu nghiêm túc vì một pha lộ hàng của Tạ Hiền Như mà rộn ràng, khán giả hò reo vỗ tay huýt sáo rầm trời.
“ Tạ Hiền Như bỏ cuộc, Thiên Phần dành chiến thắng.” Vị trọng tài cũng lắc đầu ngao ngán hô lớn tuyên bố.
Thiên Phần nhìn theo bóng lưng Tạ Hiền Như sau đó thở dài gãi đầu quay về chỗ La Sát Môn.
“ Thể hiện tốt lắm, nhưng lần sau bớt có bối rối lại, hừm, chỉ là đốt một cái áo thôi có gì phải ngại.” Ninh Hồng Chí cười ha hả vỗ vai đệ tử.
“ Hừm, lúc nãy đệ nhìn thấy gì rồi?” Lãnh Nhược Hy nhéo tai Lâm Phàm tra hỏi, Bắc Cung Nhược Giai cũng nhìn tên người yêu của mình với ánh mắt tương tự.
“ Úi da, ta có nhìn thấy gì đâu, cô ta che hết rồi mà.” Lâm Phàm khổ sở giải thích.
“ Á à, có nghĩa là huynh có ý nhìn nhưng vì bị che nên không thấy có phải không?” Nhược Giai nhéo lấy bên tai còn lại.
Thiếu niên bị hai cô người yêu quay như chong chóng có lý mà không cãi được, đám người Ngũ Hành Đảo và Hà Yên được dịp cười nắc nẻ, thiên tài yêu nghiệt nhưng vẫn sợ nóc nhà ghen nhá.
Chu Cương Liệt cũng lắc đầu mặc niệm cho tên thiếu niên không hiểu ý nữ nhân này, trên tay hắn đang cầm một vật lật tới lật lui xem xét.
Rõ ràng là Không Gian Kính, pháp bảo chuyên dùng để nhìn trộm, trên kính lúc này đang hiển thị một cái mu lồn múp rụp được cạo lông sạch sẽ, còn viết đầy những chữ như Bồn chứa tinh, chó mẹ, bô tiểu, lỗ xả tinh công cộng.....
0 bình luận