Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 304: Thao Thiết
“ Ưm... chủ nhân, thả người ta xuống đi có được không? Mỏi quá.” Lãnh Nhược Hy run run cố nâng hông lên, giữ cái tư thế đưa lồn lên trời nãy giờ quả thật rất khó.
Chu Cương Liệt cũng rất thương hoa tiếc ngọc, hắn thọc hai ngón vào canh điểm G của nàng mà xách lên.
“ Ọc ọc... chóc chách....”
“ Á á á.... tha cho em... đừng mà... úi da....” Vừa mỏi hông vừa bị hắn tập kích chỗ nhạy cảm nhất, Lãnh Nhược Hy hét ầm lên, rượu pha dâm thủy từ bên trong vẩy ra phun trào, Chu Cương Liệt lấy lọ hứng lại hết.
“ Tốt, hết rượu rồi, đứng lên nào.” Hắn cười gian vỗ vào đít nàng một cái.
Lãnh Nhược Hy xụ mặt đầy uất ức lồm cồm bò dậy tính với tay lấy áo váy mặc vào thì lại bị tên chủ nhân ác ôn giữ lại.
“ Hức, cho người ta mặc đồ vào đi mà...” nàng nước mắt lưng tròng tủi thân mếu máo xin xỏ, nàng muốn ở gần Lâm Phàm cùng hắn xem đấu, cũng muốn gần gũi với mẹ chồng một xíu, vậy mà cứ bị tên chủ nhân này bắt làm đủ thứ chuyện xấu hổ.
“ Được, làm thêm một việc sẽ để nàng mặc lại quần áo.” Chu Cương Liệt đưa mắt nhìn về phía toà lầu của Tiềm Long Các, lão già Nam Cung Vẫn đang cùng cháu trai hắn nói gì đó, tên trẻ tuổi kia vẻ mặt vẫn cứ kiêu căng hếch mũi lên.
Hắn đưa tay phẩy nhẹ, cái bình trà trên bàn của hai ông cháu xuất hiện trong tay, hắn mở nắp bình ra hít một hơi.
“ Chà, trà thượng hạng đấy, để ta mời các ngươi một loại trà mới nhé.” Nói rồi Chu Cương Liệt ngoắc Lãnh Nhược Hy đến, ra lệnh nàng đái vào bình trà.
Cô nàng dáng người thon thả cười khổ làm theo lệnh, nàng hơi nâng hông lên, tay vạch hai mép lồn, lỗ niệu đạo nhắm vào miệng bình sau đó xè xè đái xuống.
Nước tiểu nhanh chóng được đựng đầy bình nhưng Lãnh Nhược Hy vẫn còn đái, thế là Chu Cương Liệt đẩy nàng đến lan can toà lầu để nàng đái xuống dưới, tên đệ tử canh gác bên dưới lại một lần nữa trúng số bị nước tiểu của nàng tưới đầy đầu vuốt mặt không kịp.
Đâu đó xong xuôi Chu Cương Liệt để nàng mặc đồ vào, hắn thì cầm bình trà pha nước đái lắc lắc nhẹ sau đó cười đê tiện trả lại trên bàn của Nam Cung Vẫn.
Người hầu đứng phía sau không hề hay biết cầm lên rót ra ly cho ông cháu Nam Cung gia, hai người vô tư tiếp lấy chén trà nhấp môi.
“ Hửm, trà này có mùi lạ quá.” Nam Cung Hải nhíu mày.
“ Ừm, không phải linh trà của chúng ta, nhưng mùi vị cũng không tệ.” Nam Cung Vẫn tỏ ra là người biết thưởng thức trà đạo cứ thế uống cạn.
Lãnh Nhược Hy ôm lấy cánh tay Lâm Phàm nhìn qua thấy hai ông cháu Nam Cung gia đang uống nước tiểu của mình, lại còn thưởng thức rất ngon lành thì bĩu môi. Cũng phải, nước đái của nữ tử tu tiên đâu có khó uống như phàm nhân, toàn là linh thủy được các nàng tạo ra trong niệu đạo, ẩn chứa linh khí cộng với mùi đặc trưng của nữ tử, hai tên kia may mắn lắm mới được thưởng thức đó.
Bên dưới, trận đấu của Tôn Nhật và Thiết Hổ đã tiến vào lúc gay cấn. Sau lưng đại đệ tử Ngũ Hành Đảo xuất hiện luân bàn ngũ sắc, tay hắn cầm trường kiếm, năm loại thuộc tính ngũ hành gia cố liên tục vung chém về phía kẻ địch.
Thiết Hổ ỷ vào nhục thân yêu tộc cứng cáp của mình ngạnh kháng, đôi lợi trảo bén nhọn lại cứng như thép liên tục đổi phương vị tìm điểm yếu của đối phương mà xông vào.
Hai bên giằng co nhau nửa canh giờ, cả tư chất và tu vi đều ngang ngửa, móng vuốt của Thiết Hổ chém lên kiếm của Tôn Nhật toé lửa, luân bàn sau lưng Tôn Nhật cũng bắn ra từng mũi tên mang theo ngũ hành lực lượng cắt lên da thịt của Thiết Hổ.
“ Nguyên Anh Tụ Hồn, Ngũ Hành Lực.” Tôn Nhật khẽ niệm chú văn, từ thức hải của hắn lực lượng thuộc tính ngũ hành tập hợp sau đó phóng xuất.
Ngay lúc Thiết Hổ đang bị Tôn Nhật kìm cặp không thoát ra được thì đằng sau lưng hắn xuất hiện một Tôn Nhật khác, người này toàn thân được ngưng tụ từ lực lượng Kim Mộc Thủy Hoả Thổ và một phần Nguyên Anh bản mạng gia cố.
“ Chậc, Tôn Nhật này có vài phần năng lực của Lãnh Trường Phong, ngũ hành lực đã phát triển vượt trội đủ để phân hồn cùng hợp lực với bản thể rồi.” Lý Đạo Thành vuốt râu khẽ cảm thán.
“ Sư Vương, xem ra tên đệ tử của ngươi gặp rắc rối lớn rồi, hai đánh một không chột cũng què nha.” Bắc Cung Thượng liếc qua phía Yêu Đạo Môn nói.
“ Hừm, chưa chắc.” Kim Mao Sư Vương chỉ đưa mắt sư tử nhìn chằm chằm Thiết Hổ, không có tí lo lắng nào.
“ Hai tên thì sao chứ, tưởng bổn đại gia sợ?” Thiết Hổ nhảy lùi về phía sau, hắn hạ thấp thân mình tiến vào trạng thái hổ vồ mồi nhìn hai tên Tôn Nhật lăm lăm.
Khán giả hào hứng cỗ vũ vang dội. Thiết Hổ bỗng nhe hàm răng nhọn trắng hếu ra, hai cái răng nanh dưới mắt thường có thể thấy mọc dài thêm mấy phân.
Bộ lông vằn xám của hắn dựng đứng, từ thể nội một luồng hắc khí lan tràn. Mấy vị chủ thế lực trên đài mặt mày nghiêm túc nhìn chằm chằm tên yêu tộc kia.
“ Đây là?” Trịnh Thời Thiên hơi nhíu mày.
“ Hung thú?” lão già Nam Cung Vẫn bỏ ly trà nước tiểu xuống đứng dậy quan trắc.
“ Thực Thiên Phệ Địa.” Thiết Hổ há cái miệng to như chậu máu gầm thét, âm ba công lan toả làm Tôn Nhật đối diện thức hải đau nhức không thôi.
Ngay lúc con mồi bị choáng, Thiết Hổ ngay lập tức chồm người tới, miệng hắn như có lực hút khiến phân thân ngũ hành của Tôn Nhật bất lực bị kéo đến nằm gọn trong miệng hổ.
“ Nguy to, răng nanh của hắn có thể cắn được lực lượng linh hồn, Tôn Nhật mau đầu hàng ngay....” Lãnh Trường Phong chống lan can mặt đầy lo lắng quát lên.
Tôn Nhật giật mình cảm nhận nguy cơ cực lớn vội vàng nhảy khỏi đài giơ tay lên, “ Ta nhận thua.”
“ Tôn Nhật đã chịu thua, trận này Thiết Hổ thắng.” Vị trọng tài gõ kẻng hô lớn, Thiết Hổ liếc mắt ngừng lại động tác cắn xé, phân thân ngũ hành của Tôn Nhật lập tức quay về thức hải.
“ Phù, may quá.” Lãnh Trường Phong thở phào.
“ Đại ca, tình huống lúc nãy là sao?” Lãnh Nhược Hy vẫn chưa hiểu gì vội hỏi.
“ Nếu Tôn Nhật không đầu hàng nhanh, nhẹ thì trọng thương linh hồn, nặng thì cả đời sống thực vật.” Chu Cương Liệt ngồi trên ghế chống cằm nói.
“ Chiêu vừa rồi của Thiết Hổ có thể tác động tới linh hồn bản nguyên, nếu hắn thành công cắn nuốt phân thân đang có một phần Nguyên Anh của Tôn Nhật kia thì chủ thể chắc chắn sẽ nhận phản phệ cực nặng.”
“ Sư Vương, khí tức lúc nãy dường như không phải là Hổ tộc thông thường trong yêu loại?” Ninh Hồng Chí liếc mắt nhìn tên sư tử vàng hỏi.
“ Haha, tất nhiên, đệ tử này của bổn vương có một tia huyết mạch của hung thú Thao Thiết, sao mà Hổ tộc bình thường có thể so bì.” Kim Mao Sư Vương vỗ vai Thiết Hổ đầy tự hào há họng cười lớn.
“ Thì ra là vậy, hung thú Thao Thiết, dù chỉ là huyết mạch mỏng manh vẫn có tiềm lực kinh hồn.” Lý Đạo Thành vẻ mặt như hiểu rõ.
Ai ở đây mà không biết về Thao Thiết, một trong Tứ đại Hung Thú thượng cổ vốn đã tuyệt tích từ thời xa xưa, không ngờ hôm nay còn có kẻ mang huyết mạch trên đời.
Hai trận đấu buổi sáng đã kết thúc, theo đúng lịch trình thì tám trận sẽ đánh trong hai ngày. Đại hội tạm thời nghỉ trưa để chiều tiếp tục hai trận nữa. Khán giả hồ hởi bàn luận xôn xao, quả là trận đấu của thiên kiêu rất nhiều bất ngờ.
Chu Cương Liệt lấy ra mớ thức ăn đã chuẩn bị sẵn bày thành một bàn dài mời người của Ngũ Hành Đảo cùng ăn, Hà Yên và Lâm Gia Tuệ cũng ngồi xuống cùng tham dự.
Hắn lấy ra một xâu kẹo, bên ngoài nhìn như kẹo hồ lô bình thường nhưng bên trong là dương căn đan thượng hạng đưa cho muội muội của Lâm Phàm.
Cô nàng này chỉ được cái thân hình nảy nở vú to đít bự chứ tính tình còn trẻ con hơn hai con nhóc Mạt Ly và Tiểu Điệp kia.
Nàng vừa thấy kẹo thì vội hoan hô cầm lấy, lại còn rất tự nhiên ôm Chu Cương Liệt một cái xem như cảm ơn, hai quả núi thịt ép vào cánh tay hắn xúc cảm thật tốt.
Hà Yên thấy con gái nhí nhố thì không vui nhéo tai răn dạy, cô bé mặt đầy ủy khuất ngồi im.
“ Ài, Hà phu nhân đừng nghiêm khắc quá, con bé còn nhỏ cứ để nó vui vẻ đi thôi.” Chu Cương Liệt xoa đầu cô nàng an ủi, Lâm Gia Tuệ đối với vị đại bá cao lớn này hảo cảm tăng vọt.
Hà Yên vì dưới thân đang viết đầy mấy thứ xấu hổ nên cũng không dám nói nhiều, đóng vai người mẹ hiền gắp thức ăn cho các con. Lâm Vấn Thiên ở bên kia đang bận suy nghĩ về ác mộng của mình nên cũng không có qua tham gia.
0 bình luận