Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 303: Uống rượu xem chiến
Từ hai phía võ đài Nam Cung Hải và Tô Sát bước lên, tên thiếu chủ Nam Cung gia vẻ mặt vẫn nghênh ngang tự phụ, đôi mắt hẹp gian xảo khẽ nhắm.
Cũng phải, cả về tư chất lẫn tu vi hắn đến hơn Tô Sát kia cho nên trong tâm chả xem đối thủ của mình ra gì.
Tô Sát dáng người gầy gò mặc một thân hắc y che kín từ đầu đến chân thậm chí mặt mũi, chỉ lộ ra đôi mắt đen tinh ranh. Hắn là đệ tử có thiên phú thứ hai chỉ sau Thiên Phần, được môn chủ Ninh Hồng Chí huấn luyện khắc nghiệt như địa ngục.
“ Luật cơ bản, ai đầu hàng, mất khả năng chiến đấu hoặc rơi khỏi đài là thua, trong chiến đấu sinh tử tự định.”
“ Trận đầu tiên, Nam Cung Hải của Tiềm Long Các đấu Tô Sát của La Sát Môn, bắt đầu.” Vị trọng tài tu vi Tán Tiên hậu kỳ hô lớn giải thích luật lệ sau đó gõ kẻng.
Tô Sát biết mình gặp phải tên khó nhai bậc nhất nên ngay từ đầu hắn đã dùng toàn lực, thân pháp ảo diệu thi triển khiến hắn gần như biến mất ngay lập tức sau khi tiếng kẻng vang lên.
Khán giả cả bên trong sân lẫn phía ngoài đều reo hò cỗ vũ, hội đấu mười năm một lần ai nấy đều là anh kiệt xuất sắc nhất thời đại chắc chắn sẽ rất mãn nhãn. Các nhà cái cũng tận dụng thời cơ bắt đầu mở sòng cược.
“ Hừ, trò mèo, Long Lân hộ thân.” Nam Cung Hải đảo mắt cười nhẹ vận chuyển chân khí, một hộ tráo với từng lớp vảy rồng bao phủ xung quanh hắn, ngay khi hộ thể kích hoạt thì Tô Sát đã xuất hiện kế bên, đoản đao chém mạnh vào tạo ra âm thanh kim loại va chạm.
Tay hắn bị phản lực tê rần, tập kích đầu tiên thất bại lập tức thi triển độn thuật biến mất, lần nữa xuất hiện Tô Sát đã phi trên không trung, từ tay áo năm lưỡi phi đao màu lục bốc ra khói độc ném tới.
Phi đao cắm vào hộ tráo vảy rồng lập tức xì xì ăn mòn. Nam Cung Hải lập tức triệt tiêu lớp giáp, từ trong người hắn chân khí phóng ra như thủy triều khoá chặt Tô Sát.
“ Hừ, có chút bản lãnh, xem Cường Long Lợi Trảo của ta.” Hắn gầm nhẹ, hai tay tạo tư thế, hư ảnh vuốt rồng xuất hiện chém mạnh, ba tia quang nhận phi đến. Tô Sát không hoảng hốt khẽ lách người né tránh.
“ La Sát Công, Kim Chu Bát Tí.” Hắn khẽ niệm chú ngôn, từ phía sau lưng hư ảnh tám cái chân nhện sắc lẹm mọc ra, hai bàn tay Tô Sát nắm ngược hai thanh đoản đao sau đó dùng thân pháp nhanh nhẹn phóng tới.
“ Nhện? Thứ côn trùng hạ đẳng dám tranh oai với rồng sao? Long Lân, Long Vĩ, Long Giác....” Nam Cung Hải nhếch mép khinh thường, từ cơ thể hắn chân khí tụ lại, trên đầu mọc hai sừng dài, sau lưng xuất hiện đuôi rồng, thân thể bao bọc giáp vảy. Trông hắn bây giờ như được vũ trang thành một chiến binh rồng.
Hai người cận thân giáp lá cà tấn công, Tô Sát với tám chân nhện và hai tay đoản đao xuất quỷ nhập thần tập kích liên tục vào những bộ vị yếu hại, Nam Cung Hải thì ỷ phòng ngự vững chắc cộng thêm sự sắc bén của vuốt rồng chờ thời cơ phản công.
Khán giả được dịp hô hào rầm trời, trên đài cao các vị thủ lĩnh thế lực cũng tấm tắc khen ngợi năng lực xuất chúng của hai đấu sĩ bên dưới.
“ Quả đúng là thiên kiêu tuấn kiệt, rất có bản lĩnh.” Chu Cương Liệt đã sớm tụt quần lót Lãnh Nhược Hy ra, để nàng chống tay lên lan can, hắn ở sau vừa xem đấu vừa nắm lấy eo mà dập vào nắc.
“ A... ưm... sướng... ôi chao... cũng tạm... hức... sâu quá... nhìn còn kém Lâm Phàm nhiều.... á... em ra... ư ư....” Cô nàng vừa bị chơi đến trợn mắt nhưng vẫn cố đưa ra nhận xét.
Lâm Phàm cũng khoanh tay nhìn kĩ Nam Cung Hải, hắn biết kẻ này có ác tâm với mình, giữa hai người trước sau sẽ có một trận chiến.
“ Hừ, giỡn đủ rồi, cho ngươi thấy chút bản lãnh thật của bổn thiếu, cút đi.” Nam Cung Hải biết bản thân khinh địch, hắn dù tu vi cao hơn nhưng là dùng tà pháp để thăng tiến nhất thời, không thể tiếp tục dây dưa.
“ Cầm Long Thủ.” Nam Cung Hải hô lớn, từ thể nội bộc phát ra uy áp và tiếng gầm chấn nhiếp tâm thần làm Tô Sát choáng ngay tức khắc, động tác ngưng trệ.
“ Chiến Long Song Toàn Pháo, cút đi, ngươi không phải đối thủ của bổn thiếu.” Từ hai bàn tay một khoả năng lượng mang theo tiếng rồng ngâm được ném về phía Tô Sát, đây là chiêu mà lúc trước khi hai đứa con của Nam Cung Vẫn đánh với Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê đã sử dụng.
Tô Sát bị công kích linh hồn vừa mới giãy thoát đã ăn ngay khoả đạn pháo, hắn bật ngửa bay như diều đứt dây rơi xuống đài hộc máu bất tỉnh.
“ Trận thứ nhất, Nam Cung Hải của Tiềm Long Các chiến thắng.” Vị trọng tài sau khi xem xét qua thì đưa tay hô lớn, khán giả vỗ tay rào rào.
Nam Cung Hải hừ lạnh liếc qua chỗ Lâm Phàm rồi đi xuống. Nam Cung Vẫn ngồi trên cao khẽ vuốt râu hài lòng về biểu hiện của cháu mình.
Trận này không có gì ngoại dự liệu, Tô Sát tuy đã cố hết sức nhưng đối thủ quá sức hắn, người của La Sát Môn nhanh chóng xuất hiện đưa hắn về chữa trị.
“ Thiên Phần, còn lại dựa vào ngươi rồi.” Ninh Hồng Chí thở dài nhìn đại đệ tử của mình, tên này chỉ khẽ gật đầu rồi khoanh tay nhắm mắt không thèm để ý xung quanh.
Bên trên, Chu Cương Liệt cũng vừa mọc thêm mấy hai cái dương vật đâm vào hai lỗ thịt của Lãnh Nhược Hy khiến nàng mất kiểm soát mà đái cả xuống dưới đài, một tên đệ tử của Ngũ Hành Đảo đang đứng gác ở dưới vô tình trở thành nạn nhân bị nước tiểu xối đầy mặt mũi làm hắn ngơ ngác nhìn lên tưởng trời mưa.
“ Kế tiếp tới lượt con rồi, mau chuẩn bị, cứ đánh hết sức mình là được, đừng quá bận tâm thắng thua.” Lãnh Trường Phong nhìn đại đệ tử của mình dặn dò.
“ Vâng thưa sư phụ.” Tôn Nhật chắp tay cúi đầu sau đó nhảy xuống tiến lên đài.
Bên phía còn lại, Kim Mao Sư Vương ném cho đệ tử mình một cái chân giò, giọng hắn oang oang nhe răng cười, “ Lên đi, đừng để bổn vương thất vọng.”
Thiết Hổ chộp lấy chân giò không nói gì vừa gặm cắn nhồm nhoàm vừa đi xuống.
“ Trận đấu thứ hai, Tôn Nhật của Ngũ Hành Đảo đối đầu Thiết Hổ của Yêu Đạo Môn, bắt đầu.” Vị trọng tài sau khi thấy hai đấu sĩ vào vị trí cũng gõ kẻng.
“ Ừm, ta đi dạo khắp thiên hạ, ở trung thổ hiếm thấy hình bóng của yêu tộc, ở đây lại có cả một thế lực lớn, rất độc đáo nha.” Chu Cương Liệt vừa nhấm nháp rượu vừa ôn tồn nói.
Cái đáng chú ý là thứ mà hắn dùng để đựng rượu, sau khi chơi Lãnh Nhược Hy sung sướng xong hắn đem nàng tẩy rửa sạch sẽ sau đó bắt nàng nằm ngửa, hai chân đưa lên cao dạng rộng ra, lỗ lồn hướng lên trời sau đó để Lạc Thủy lấy một hủ rượu ngon đổ vào. Bây giờ hắn đang há miệng ngậm lấy cái lồn thơm ngon của nàng mà húp lấy rượu bên trong.
Lãnh Nhược Hy rất uất ức nhưng biết làm sao được, Chu Cương Liệt còn lấy nước rượu trong lồn nàng rót ra chén đưa cho Lãnh Trường Phong và mấy vị trưởng lão uống.
“ Ừm, rượu này mùi vị thật độc lạ, ngon lắm, tiền bối không biết, Yêu Đạo Môn này khi xưa suýt bị diệt, yêu tộc khó sống hoà thuận với nhân tộc chúng ta, may mắn là những kẻ này dường như có liên quan tới Thập Vạn Đại Sơn ở phía Nam nên mới được tồn tại.” Lãnh Trường Phong vừa nhấm nháp rượu pha nước lồn của muội muội mình vừa nói.
“ Ra là vậy, sao chúng không tiến vào Thập Vạn Đại Sơn sinh sống mà lại trú ngụ ở biển Tây?” Chu Cương Liệt trong quá trình phiêu lưu đã nghiên cứu qua địa thế Trung thổ. Phía Nam rộng lớn bao la có một nơi gọi là Thập Vạn Đại Sơn, là địa bàn của Yêu tộc cư ngụ, nơi đó mười vạn toà núi cao bao la bát ngát, rừng rậm phủ kín, là môi trường tốt cho yêu loại, nghe nói còn có tiên thú thần thú ẩn cư.
“ Cái đó thì tại hạ không biết, chỉ cần Yêu Đạo Môn không làm hại nhân tộc thì ở Tây Hải vẫn có đất cho chúng.” Lãnh Trường Phong đưa chén xin thêm rượu, Lãnh Nhược Hy mếu máo khổ sở, đại ca ơi đại ca, rượu huynh uống được ủ từ lồn của em gái huynh đó.
Bụng nàng vì chứa cả hủ rượu mà căng đầy lên, Chu Cương Liệt còn thi thoảng thò ngón tay vào khuấy làm nàng lên đỉnh mấy đợt. Nhìn mấy tên nam nhân thi nhau nốc rượu làm nàng vừa ngượng vừa nứng, dâm thủy trào ra pha lẫn với rượu càng làm hương vị đậm đà thêm.
Lâm Phàm đang tập trung quan sát cũng nhận lấy vài chén uống xem như nể mặt Chu Cương Liệt. Cả đám Ngũ Hành Đảo vừa nhậu nhẹt vui vẻ vừa xem trận chiến bên dưới.
0 bình luận