Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 301: Là mộng hay thực
Hà Yên đang trong ác mộng cũng phải nhíu mày một cái vì ở hiện thực mình cũng đang bị một cái cặc bự chảng địt vào lồn. Đến cả phu quân Lâm Vấn Thiên cũng chưa từng đâm sâu đến vị trí đó, khoảng cách giữa thực và mộng quá ư là gần.
“ Ồ, đã đẻ hai lứa con rồi mà vẫn còn bót đến vậy, khít như gái trinh ấy, tên phế vật phu quân kia chắc không thoã mãn nổi cái lồn dâm tiện của nàng rồi nhỉ, để ta giúp hắn nhé.” Chu Cương Liệt nhìn qua Lâm Vấn Thiên đang nằm, hơi thở của hắn ồ ồ, mồ hôi chảy ướt cả trán.
Trong mộng cảnh, hắn đã đứng dậy tiến đến gần quan sát, Hà Yên đưa đôi mắt đẫm lệ tràn ngập thất vọng nhìn chằm chằm người chồng nhu nhược của mình, nàng là người phụ nữ hiền thục luôn chú trọng giữ gìn đức hạnh, là một người vợ đảm đang thục nữ yêu chồng thương con, nhưng bây giờ người chồng mà nàng hết mực tin tưởng lại đang trơ mắt nhìn nàng bị người ta cưỡng hiếp, hắn còn biến thái đến mức tự sục cặc.
Chu Cương Liệt bên ngoài bắt đầu nhấp, tay hắn nhào nặn liên tục hai vú sữa của nàng, vì Hà Yên cũng không phải trinh trắng gì nên hắn quyết định công lược nhanh gọn, con cặc thứ hai cũng mọc ra sau đó tiến vào lỗ hậu.
“ Bạch bạch... ọp... ọc... phạch... phạch....”
Mỗi cú giã của hắn khiến da thịt hai người va chạm tạo nên chuỗi âm thanh dâm đãng, chiếc giường vững chắc cũng phải rung động kẽo kẹt theo từng nhịp dập.
“ Ư... ân... không... á... ôi ôi....” Hà Yên mê sảng rên rỉ ỉ ôi, dâm thủy từ tử cung tràn ra ướt nhẹp cả ga giường.
“ Hừ, quả nhiên chơi vợ kẻ khác vẫn là thích nhất, ta ra đây, nhận lấy tinh của ta này.” Chu Cương Liệt gồng mình, hai con cặc thi nhau bắn vào lồn và đít Hà Yên.
Nhìn mĩ phụ nhân lúc này thân thể lầy lội mê người, hắn lại hứng lên, bế lấy nàng nâng lên trên đầu Lâm Vấn Thiên sau đó mọc tiếp con cặc thứ ba, lần này hắn địt nàng phụ nhân hiền lành này hết công suất.
“ Phu quân... á... ư... sướng... trời ơi.... chết mất... sướng quá... phu quân mau cứu thiếp.... nếu không... thiếp sẽ bị chơi hỏng... thiếp nghiện mấy con cặc này mất... á... ôi... sao chàng chỉ đứng nhìn?... hức... á....”
Hà Yên bị địt từ mộng đến đời thực, tâm trí dần dần buông thả theo cảm xúc cơ thể, nàng đã chìm sâu vào sướng khoái không lối thoát, lồn đít cảm nhận từng trận phê lòi ập đến, nàng không còn biết gì nữa, cái gì chồng con, công dung ngôn hạnh, phụ nhân thục đức tất cả quên sạch, đầu não nàng chỉ còn lại hứng khởi của tình dục.
Lâm Vấn Thiên cũng thế, càng nhìn vợ mình rên rỉ dâm đãng hắn càng thoã mãn tâm lý, đến cuối thậm chí hắn còn nằm xuống để sáu tên đàn ông kia bế Hà Yên lên, lồn nàng kê trên đầu hắn, tinh trùng chảy từ hai lỗ xuống mặt hắn.
Bên ngoài thì cảnh tượng y hệt, Chu Cương Liệt ẵm Hà Yên lên để dâm dịch từ hạ thân của nàng chảy đầy mặt Lâm Vấn Thiên đang ngủ, thậm chí hắn còn mở miệng nuốt lấy hỗn hợp tinh trùng và nước lồn.
Cuộc giao hoan diễn ra đến gần sáng, Chu Cương Liệt phất tay dọn dẹp hiện trường sạch sẽ trả lại mọi thứ như cũ rồi rời đi, điểm dâm dục trên đầu Hà Yên đã đạt hơn 90.
Hôm nay là ngày tổ chức vòng đấu tiếp theo của đại hội Thập Vương, từ sáng sớm trong thành đã nhộn nhịp vô cùng, dòng người kéo về phía Bắc Thành đông chật ních.
Lâm Vấn Thiên nheo mắt ngồi dậy khỏi giường, hắn khẽ day day trán vì đau đầu, sau đó chợt nhớ đến cảnh tượng đêm qua, hắn quay đầu nhìn về bên cạnh, vợ hắn Hà Yên vẫn nằm ngủ ngon lành.
“ Lại là ác mộng sao? Kì lạ quá.” Hắn nhíu mày trầm ngâm, trí não tưởng tượng lại khung cảnh đêm qua, thê tử chịu nhục bị sáu gã lực lưỡng thi nhau hiếp, hắn thì chỉ trơ mắt nhìn thậm chí còn tự thủ dâm.
“ Không đời nào ta lại là người như vậy.” Hắn tự suy nghĩ, lắc đầu cố xoá hình ảnh kia đi, nhưng phía dưới hạ bộ đã cứng ngắc lên.
Hà Yên lúc này cũng chợt tỉnh giấc, nàng chống tay ngồi lên, cũng như Lâm Vấn Thiên, nàng nhớ như in giấc mơ đêm qua. Nhìn thấy chồng mình đang ngồi nhìn, tâm trạng nàng bỗng chốc phức tạp.
“ Nương tử, nàng sao vậy?” Lâm Vấn Thiên thấy nàng nhìn mình chằm chằm vội hỏi.
“ Không, không có gì...” Hà Yên quay đầu lảng tránh ánh mắt của hắn.
“ Mơ thấy ác mộng sao?” Lâm Vấn Thiên dang tay ôm vợ vào lòng quan tâm hỏi han, Hà Yên cũng lấy lại bình tĩnh, đúng vậy, đêm qua là ác mộng thôi, đời nào ngoài đời chồng mình lại là người như thế.
“ Ừm, không sao đâu, thiếp vừa đoàn tụ với con thành ra hơi khó ngủ thôi, chàng đừng lo.” Nàng nhẹ nhàng cười bịa chuyện, làm sao có thể kể cho chồng nghe mình mơ thấy bị người ta hiếp được.
“ Ừm, vậy thì dậy đi nào, hôm nay là ngày thi đấu rồi.” Lâm Vấn Thiên ngồi dậy mặc vào quần áo rồi đi ra ngoài trước.
Hà Yên lúc ngồi dậy cảm giác thân thể hình như hơi thốn đau ở hạ bộ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đến lúc nàng cởi đi áo váy định thay bộ đồ mới thì hoảng hốt vô cùng.
Bên dưới hai mép môi sưng tấy, khi nàng vạch ra kiểm tra còn thấy cả tinh dịch trắng đục chảy dọc xuống, hậu môn cũng có dấu vết y hệt, đặc biệt trên mu lồn đã được cạo sạch bây giờ lại có mấy dòng chữ: Bồn chứa tinh, chó mẹ, lỗ xả tinh công cộng, bô tiểu...
Nàng bất giác nhớ lại ác mộng, trong mơ nàng bị đám đàn ông chơi chính là như thế này, họ địt cho nàng tung cả lồn đít, còn vẽ đủ thứ chữ bôi nhọ lên người nàng.
“ Sao có thể? Không lẽ tất cả đều là thật?” Hà Yên tái mét mặt mày, nàng rõ ràng là nằm mơ nhưng cơ thể lại xuất hiện dấu vết giao hoan thật, còn có tinh dịch sót lại, chẳng lẽ đêm qua lúc ngủ đã bị ai đó cưỡng dâm?
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, may mà Lâm Vấn Thiên đã rời đi, nàng lấy tay cố xoá đi mấy dòng chữ kia nhưng làm cách nào cũng không thể, nó như in luôn trên da thịt nàng.
Hà Yên mắt ngấn lệ, nàng đã hoảng đến mức khóc rồi, một người phụ nữ của gia đình đảm đang thục đức mà trên mu lồn lại viết đầy mấy câu dâm hơn cả đĩ điếm này thì nàng sao mà sống nổi.
“ Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa phòng vang lên làm nàng giật thót.
“ Phu nhân, có cần nô tì giúp thay đồ không?” là giọng của người hầu.
“ Không cần, ta muốn ở một mình, lui ra đi.” Hà Yên cố trấn tĩnh nói vọng ra, nữ hầu kia nghe vậy cũng cúi đầu đi ra ngoài.
“ Hức, phải làm sao đây? Là ai hại ta? Huhu...” nàng rấm rứt khóc, tay chà lên da thịt cố xoá đi chữ viết đến mức mu lồn đỏ tấy lên vẫn không ăn thua.
Sau một lát, nàng cũng lấy lại chút bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo, trước mắt không thể để phu quân hay bất cứ ai biết, Hà Yên lau nước mắt lấy váy áo mặc vào, tạm thời che đậy được hết mọi thứ bên trong. Nàng ngắm nghía kĩ càng bản thân trước gương, đâu đó xong xuôi mới mở cửa đi ra.
Chu Cương Liệt sáng nay lại đến chợ sớm, hôm nay người ta đã đi xem hội hết nên cả chợ chỉ còn mỗi cô gái nhỏ nhắn thanh thuần kia ngồi bên thùng cá.
“ A, đại thúc.” Nàng nhoẻn miệng cười tươi không cần hỏi gì đẩy cá về phía Chu Cương Liệt.
“ Hê hê, hôm nay ta mua cá để làm thịt nàng có bán hay không?” Chu Cương Liệt làm bộ dáng xấu xa trêu.
“ Hứ, nếu đại thúc làm thịt bọn nó thì ngày mai nhất định không thấy ta nữa đâu.” Nàng chu môi phụng phịu trả lời.
“ Tiểu Thiện, nàng có thật là thiện hay không?” hắn ngồi xuống khẽ sờ mấy con cá trong thùng rồi nghiêng đầu hỏi nàng.
“ Ý đại thúc là sao?” nàng tròn xoe mắt nhìn hắn ngơ ngác.
“ Ta phát hiện ra một chuyện, hôm qua còn hơi hoài nghi hôm nay đã xác nhận chính xác rồi.” Chu Cương Liệt làm bộ dáng như thám tử vuốt râu suy tư bí hiểm.
“ Từ khi gặp nàng đến nay ta đã thả xuống hồ cả chục con cá rồi, nhưng thực chất từ đầu đến cuối chỉ có một đôi cá này thôi, ta thả đi thả lại chúng mấy lần rồi.”
Tiểu Thiện đưa đôi mắt trong veo nhìn lấy hắn, “ Sao đại thúc có thể khẳng định như vậy?”
“ Nàng quên ta là người tu hành sao? Thứ ta đã nhớ thì sẽ không quên được, hai con cá chép này con đực thì mất một miếng vảy ở cạnh mang, con cái thì ở đuôi có một vết rách nhỏ, hôm qua vì nghi ngờ nên ta đã quan sát kĩ rồi.” Nói xong Chu Cương Liệt bắt hai con cá lên chỉ vào phần vảy và đuôi cho Tiểu Thiện thấy.
“ Chà chà, nàng thật là lắm trò, có phải canh lúc ta thả xong nàng lại lén vớt lên đem bán tiếp?” Chu Cương Liệt hài hước nhìn cô gái thiện lương kia.
“ Hứ, người ta mới không rảnh làm chuyện đó, cá là mỗi sáng sẽ tự xuất hiện trước cửa nhà của ta, đại thúc không tin thì thôi.” Nàng quay mặt qua chỗ khác khẽ cắn môi giải thích.
“ Hửm? Ý nàng là ai đó bắt cá để nàng đem bán, rồi nàng tặng không cho ta, ta đem thả, người kia lại bắt lấy đem tới cho nàng?” hắn ngẩn người, chuyện này càng lúc càng kì lạ hấp dẫn đó nha.
“ Hiện tại thì đại thúc chưa hiểu được đâu, giờ ngài có còn muốn thả cá nữa hay không?” Tiểu Thiện đưa mắt nhìn hắn dò hỏi.
“ Ừm, tuy không biết là chuyện gì, nhưng ta vẫn sẽ thả, ta tin nàng sẽ sớm nói cho ta biết thôi.” Chu Cương Liệt gật đầu chắc nịch.
“ Hôm nay nghỉ sớm đi xem hội với ta tiếp chứ?” hắn vừa bưng cá đi đến hồ vừa hỏi nàng.
“ Ừm, hôm nay ta có chuyện phải làm rồi, lần sau nhé, tạm biệt đại thúc.” Tiểu Thiện lắc đầu sau đó nhanh chân bước đi không để hắn nài nỉ thêm. Chu Cương Liệt nhìn theo nàng đến khi mất hút.
“ Cô nàng này càng lúc càng làm ta khó hiểu.” Hắn thả xong cá rồi đứng dậy cùng Lạc Thủy rời đi đến Bắc thành.
0 bình luận