Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 295: Bánh bao của Tiểu Thiện
“ Vấn Thiên, thiếp vẫn ở đây chờ chàng, trái tim thiếp vẫn chỉ thuộc về chàng có biết hay không?” Quách Tương Như nhìn Lâm Vấn Thiên đôi mắt dạt dào tình cảm.
“ Ta biết ta phụ nàng, bây giờ nàng đã mất nên về báo mộng cho ta, kiếp này đành phải như thế, ta không thể bỏ mặc gia đình, cho ta xin hẹn lại kiếp sau ta sẽ đền nợ cho nàng.” Hắn cúi đầu sát đất giọng đầy bi ai hứa hẹn.
“ Chàng đừng hẹn kiếp sau, thiếp chưa chết, thiếp hiện tại đang sống rất tốt.” Quách Tương Như bình thản nói. Lâm Vấn Thiên nghe vậy vội ngẩng đầu lên, trước mắt hắn lại là hình tượng người mình yêu trong bộ dạng đĩ điếm như lúc nãy.
Nàng đứng thẳng, hai đùi bành ra, tay chắp sau đầu, thân thể liên tục đẩy đưa khiến cặp vú rung rinh, bên dưới mu lồn rậm lông trên hột le có bấm khuyên treo cái chuông nhỏ kêu lên đinh đang.
Trong sợ ngỡ ngàng đến bật ngửa của Lâm Vấn Thiên, sau lưng Quách Tương Như xuất hiện từng hình bóng nam nhân người nào cũng cao to cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn hoàn toàn trần truồng đưa những con cặc dài to như cổ tay ra.
“ Thiếp yêu chàng, luôn nghĩ về chàng, nhưng thiếp đã phạm sai lầm, thân xác này đã thành tình nô, chó mẹ cho người ta, chàng nhìn xem, hằng ngày thiếp chính là bị nam nhân chơi như vậy.”
Năm tên đàn ông đi tới, kéo hai chân của Quách Tương Như ra, sau đó từng con cặc đâm vào huyệt dâm của nàng trong ánh mắt bất lực của Lâm Vấn Thiên.
Hai con cặc chèn nhau địt lỗ lồn, hai con đút lỗ đít, con còn lại tọng sâu vào cổ họng nàng đến lút cán. Lâm Vấn Thiên cay đắng nhìn hình ảnh người con gái hắn yêu thuở thiếu thời đang bị đám nam nhân thi nhau địt tập thể.
“ A... ôi... ứ... á... Vấn Thiên, thiếp yêu chàng, nhưng thân thể này yêu cặc, ưm... thiếp luôn chờ chàng... sẽ mãi chờ chàng về... thiếp đang được làm nô lệ tình dục ở Tuyết Liên Cung... hằng ngày bị cả chục cả trăm nam nhân địt như thế này... đây là số phận của thiếp... Thiếp muốn như vậy... ôi a... cặc... thiếp yêu cặc.... chàng nhìn đi nè... lồn đít thiếp bị địt tung lên rồi... thiếp raaaa....”
Năm tên đàn ông đồng loạt gầm lên sau đó bắn hết tinh trùng vào từng lỗ, Quách Tương Như cũng rú lên rồi phun cả dâm thủy lẫn nước đái ra.
Nhìn người đàn bà đang nằm dưới đất, lỗ lồn lỗ đít bị nong rộng, chất dịch trắng đục không ngừng chảy ra, Lâm Vấn Thiên hoài nghi nhân sinh, đây là người mà hắn yêu thương nhớ nhung mấy trăm năm qua sao?
Hắn biết đây là mơ, nhưng nhìn nàng trong tình cảnh này, trí não hắn bỗng xuất hiện kích thích, vừa đau khổ lại vừa hưng phấn, sao lại lạ như vậy?
Lâm Vấn Thiên mở to mắt choàng tỉnh, hắn đã rời khỏi giấc mơ quái ác đó, mồ hôi đổ đầm đìa, men rượu đã hoàn toàn bay sạch, phía bên cạnh nương tử Hà Yên vẫn đang ngủ ngon ôm lấy tay hắn.
“ Giấc mộng kì lạ... điềm gì? Hay thực sự Tương Như vẫn còn sống đang bị Tuyết Liên Cung kia giam cầm như trong mơ, bị chúng nhục nhã đến vậy?” một loạt suy nghĩ mông lung lan tràn tâm trí khiến hắn không thể ngủ được, hình ảnh người hắn yêu bị địt tập thể rên rỉ những câu dâm đãng tục tĩu đã in sâu vào đầu làm hắn xuất hiện cảm giác kì lạ, dưới quần thằng em động đậy dựng cao lên.
Chu Cương Liệt thu lại hồn lực khẽ cười, “ Xem như xác nhận thành công, tên Lâm Vấn Thiên này là người cần tìm, chà, kế tiếp nên thúc đẩy một chút để hắn và tình nô Tương Như của ta có dịp trùng phùng nhỉ, hê hê, nhưng trước hết cần phải giúp nàng ta giáo huấn ngươi một trận vì cái tội hứa xong rồi đi lấy vợ khác.”
Trong đầu hắn sắp xếp một loạt kế hoạch kế tiếp cần làm. Đâu đó xong xuôi lại vươn ra hồn lực nhắm vào Lãnh Nhược Hy và Bắc Cung Nhược Giai, phải huấn luyện cho hai nàng này trong mơ cho tốt mới được.
Sáng hôm sau, Chu Cương Liệt ghé qua tiểu viện của Lãnh Nhược Hy, Bắc Cung Nhược Giai cũng đã có mặt, hai nàng dung nhan xinh đẹp nhưng đôi mắt lại pha đầy sự phức tạp cảnh giác nhìn đối phương.
Chỉ là bởi trong giấc mộng đêm qua hai nàng thấy được khung cảnh tương tự mà lại trái ngược nhau. Trong mơ, Lâm Phàm thoả sức ân ái tình tứ với Lãnh Nhược Hy, còn Bắc Cung Nhược Giai bị ông cháu Nam Cung gia và cả mấy chục nam nhân khác cưỡng hiếp, thiếu nữ lãnh đạm đau khổ bị gian dâm tập thể, gào thét gọi tên tình lang nhưng Lâm Phàm lại bỏ mặc nàng mà vui vẻ cùng tình địch.
Lãnh Nhược Hy cũng mơ y hệt, nàng bị ông cháu họ Lăng cùng một đám đàn ông xấu xí hôi hám địt tập thể trong khi Lâm Phàm và Bắc Cung Nhược Giai chỉ ôm nhau đứng nhìn, nàng gào khóc bất lực đến cuối cùng bị chơi đến tỉnh ngủ.
Bởi vậy sáng nay mặt hai nàng hầm hầm nhìn nhau không hoà hợp chung chồng nữa, hừ, đã là tranh đoạt nam nhân thì không thể không đề phòng nhau.
Lâm Phàm không biết ác mộng của các nàng, hắn thấy tâm trạng hai cô người yêu không tốt chỉ dám ngồi im.
“ Chà, Lâm huynh đệ, vừa mới xum vầy với gia đình sao lại đưa bộ mặt khó coi vậy chứ?” Chu Cương Liệt tiến tới vỗ vai an ủi.
“ Phụ nữ là vậy, nóng lạnh yêu giận thất thường, nhớ đối xử tử tế đừng nặng bên này nhẹ bên kia.” Hắn để lại lời khuyên sau đó dẫn Lạc Thủy đi mất.
Chu Cương Liệt lại ra chợ sớm, ở góc nhỏ phía trong vẫn là hình bóng thanh thuần khả ái đang ngồi đó như chờ hắn tới.
“ Chu đại thúc, hôm nay đến sớm vậy?” thấy hắn, nàng nhoẻn miệng cười tươi.
“ Nàng còn đi sớm hơn ta nữa, nếu ta không tới sớm sẽ làm nàng đợi càng lâu không phải sao?” hắn ngồi xuống mân mê đầu hai con cá chép, bỗng dưng ánh mắt hơi khựng lại nhìn bọn nó chăm chú.
“ Cá có vấn đề gì sao?” Tiểu Thiện nghiêng đầu hỏi.
“ À, không có gì, chỉ là nể tài năng của nàng, ngày nào cũng có cặp cá để thả, nàng tự câu sao?” Chu Cương Liệt gãi đầu hỏi.
“ Không, là có người chuẩn bị sẵn cho ta đi bán, sau này sẽ nói cho đại thúc rõ.” Nàng nháy mắt lém lỉnh.
“ Ừ, vậy ta đem đi thả, nhưng hôm nay không lấy không của nàng nữa, nhất định nàng phải nhận thứ gì đó ta mới an tâm lấy cá.” Hắn giở trò mặt dày.
“ Ta không lấy tiền bạc đâu. Ta cũng không cần thứ đó.” Tiểu Thiện lắc đầu.
“ Nè, có khi nào nàng là thiên kim tiểu thư nhà nào đó có sở thích mang cá ở nhà ra bày bán không nhỉ? Làm gì có ai bán cá không lấy tiền như nàng chứ.” Chu Cương Liệt bưng chậu cá lên hỏi.
“ Chu đại thúc cứ đoán đi, hì hì, sau này nhất định ngài sẽ biết.” Nàng đi theo sau lưng hắn đến hồ, nhìn hắn tự tay thả từng con cá chép xuống gật gù cười mỉm.
“ Nè, đi ăn với ta một bữa, xem như ta đãi nàng tiền cá được không?” hắn nhìn nàng với đôi mắt đầy tha thiết.
Tiểu Thiện đang tính từ chối, nhưng nhìn Chu Cương Liệt nàng lại ngẩn người một chút sau đó gật đầu.
“ Ừm, vậy ta lấy hai cái màn thầu này, ta một cái, đại thúc một cái, xem như ngài đãi ta rồi.” Nàng đi đến quầy lấy hai cái bánh bao trắng nóng hổi sau đó thổi phù phù đưa cho Chu Cương Liệt một cái.
Hắn vô thức đưa tay nhận lấy bánh, nàng cầm cái còn lại cắn một miếng nhai ngon lành sau đó vẫy tay chào xoay người đi mất để lại hắn vẫn ngẩn ngơ cầm bánh bao trên tay.
“ Chủ nhân.” Lạc Thủy khều tay áo khiến hắn tỉnh lại, sau khi trả tiền cho ông chủ quầy bánh bao, Chu Cương Liệt cầm cái bánh trên tay nhìn mãi.
“ Chậc, không hiểu thế lực tâm linh nào khiến ta mỗi lần đối diện với những hành động của Tiểu Thiện đều bị thất thố như vậy, chà, bánh này ngon quá.” Hắn vừa ăn vừa lẩm bẩm, bánh bao này được nàng thổi hơi vào, hắn dường như thoang thoảng ngửi được hơi thở như lan của Tiểu Thiện, đây là bánh ngon nhất mà hắn từng ăn.
0 bình luận