Chương 294: Chuyện cũ của Lâm Vấn Thiên

Biệt viện của Ngũ Hành Đảo hôm nay yến tiệc linh đình, người hầu tới lui bận rộn sắp xếp, nhạc công thi nhau hoà tấu, dưới sân là một đám ca cơ đang biểu diễn vũ khúc. Lâm Phàm là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, hắn vui vẻ hơn bao giờ hết, vừa phô bày được tư chất bản thân, vừa nhận lại được cha mẹ, tâm tình của thiếu niên buông lỏng thoái mái. Bắc Cung Nhược Giai cũng đến, nàng khi nghe thấy Lâm Phàm ca ca lại là thiếu chủ của Mặc Ngọc Đảo thì tâm tình vui vẻ hơn, như vậy huynh ấy với mình xem như đã môn đăng hộ đối không sợ mấy lão già cổ hủ trong Cổ Đảo chê bai nữa. Lãnh Nhược Hy và Bắc Cung Nhược Giai mỗi người ngồi một bên kẹp Lâm Phàm ở giữa thi nhau hiến ân cần hết rót rượu lại gắp đồ ăn đút cho hắn. Hai nàng muốn tạo ấn tượng tốt cho gia đình của Lâm Phàm thấy mình là con dâu giỏi, Hà Vân Khánh cùng Hà Yên cứ liên tục đưa mắt đánh giá, rất hài lòng với hai nàng dâu này. Yến tiệc tổ chức đến nửa đêm mới hết, Hà Vân Khánh cùng gia quyến trở về khu vực của Mặc Ngọc Đảo, Lâm Phàm vẫn phải ở lại đây, dù sao hiện tại hắn đã là thiên kiêu của Ngũ Hành Đảo. Chu Cương Liệt trong tiệc rượu vừa uống vừa chống cằm suy nghĩ kế hoạch sắp tới, chắc sẽ dạo chơi Tây Hải ít lâu sau đó lên đường tìm tung tích Bồ Đề, thời gian đối với hắn cũng không gấp gáp gì. Tại tiệc tối hôm nay, Lâm Vấn Thiên vì tìm lại được con trai mà vô cùng hưng phấn, hắn cùng Lãnh Trường Phong và Chu Cương Liệt nốc rượu thoả thích không dùng bất cứ pháp thuật gì giải men rượu nên hiện tại đã say đứ đừ. Hà Yên đỡ lấy phu quân của mình trở về phòng, giúp hắn thay quần áo, lâu lắm nàng mới thấy chồng mình vui vẻ như vậy. Bản thân Hà Yên tâm trạng cũng thoải mái vô cùng, đã tìm lại được con trai, xem như trút bỏ được buồn phiền hai mươi năm, thời gian tới nàng nhất định phải bù đắp cho Lâm Phàm vì thiếu thốn tình cảm gia đình bao nhiêu năm qua. Nửa đêm, khi toàn bộ Thập Vương Thành chìm vào im ắng, luồng hồn lực của Chu Cương Liệt xông ra ngoài tiến vào biệt viện của Mặc Ngọc Đảo. Hắn đảo mắt nhìn lên giường, Lâm Vấn Thiên và Hà Yên đắp mền nghiêm chỉnh đã đi vào giấc ngủ. “ Để ta thăm dò kĩ xem ngươi có phải Lâm Vấn Thiên ta muốn tìm hay không, nếu đúng thì phải giúp ngươi và Quách Tương Như kia xum vầy mới phải, haha.” Mộng Giác Tiên Tung Đại Pháp thi triển, linh hồn của Chu Cương Liệt nhanh chóng thêu dệt mộng cảnh. Lâm Vấn Thiên trong cơn ngà say lảo đảo đi giữa một khoảng không vô định, trước sau đều không có gì ngoài yên vụ lập lờ. “ Ta đang ở đâu thế này?” hắn xoay đầu nhìn quanh quất, không thấy gì, lại tiếp tục bước tiếp. “ Hức... huhu... huhu....” đột nhiên bên tai hắn văng vẳng tiếng thút thít ai oán. “ Ai?” Lâm Vấn Thiên đưa mắt cố tìm kiếm nhưng không hề thấy bất cứ thứ gì, hắn mất định hướng, tiếp tục đi về phía tiếng khóc kia. “ Huhu... huhu... hức....” giữa không gian u tịch giọng bi thương kia vẫn không ngừng vang vọng, dù có là Địa Tiên hậu kì như hắn cũng cảm thấy rợn người. “ Ai đó? Mau ra đây, đừng giở trò ma quỷ.” Hắn quát lên cố dùng chân khí thổi tan sương mù nhưng không hề có tác dụng. “ Lâm... Lâm Vấn Thiên.” Một giọng nữ nhân mang đầy bi lụy nghe lạ mà lại quen thổi vào tai hắn. “ Rốt cuộc là ai?” khuôn mặt nam tử trung niên ngày thường trầm tĩnh uy nghiêm hiện tại đã không còn, hắn nhíu chặt lông mày râu giật giật. “ Vấn Thiên ca ca, huynh không nhận ra ta sao?” lúc này trước mặt hắn mây mù tan đi, một hình bóng nữ tử dần dần xuất hiện, nàng ngoài năm mươi, trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn lão hóa nhưng nét đẹp thời xuân sắc vẫn còn đọng lại. Đôi mắt sắc bén mạnh mẽ nhưng lúc này tràn ngập đau buồn, bờ môi tái nhợt, thân ảnh yểu điệu đứng tại chỗ quan sát hắn. Tuy thời gian đã làm phai nhòa nhan sắc, nhưng hình bóng người con gái năm ấy đã sớm khắc sâu làm sao có thể quên được. “ Tương Như, là nàng Tương Như có phải không? Tương Như....” Lâm Vấn Thiên đưa tay chộp lấy nhưng hình bóng nàng bỗng tan như sương khói khiến hắn chỉ bắt được khoảng không. Khung cảnh xung quanh bỗng chốc thay đổi, trước mặt Lâm Vấn Thiên là một ngọn núi tuyết nguy nga, phía trên là từng toà sơn phong với kiến trúc tinh xảo, một lớp quang tráo màu vàng như đại trận đang bao bọc. Phía bên ngoài từng lớp tu sĩ kéo nhau vây xem, trước cổng sơn môn ghi ba chữ Tuyết Liên Cung. Đây là hình ảnh trận chiến ở Phiêu Tuyết Lĩnh mấy tháng trước. Lâm Vấn Thiên nhìn rõ, trong từng luồng trận văn nguy nga, hai tên Địa Tiên sơ kì nhanh chóng bị diệt sát, một kẻ thân người ốm nhom cầm cây đao xương sống chém tới tấp vào đại trận, Quách Tương Như cố gắng chống đỡ nhưng bất lực, giọt nước mắt tiếc nuối lăn dài trên má sau đó nàng chìm trong từng tia lôi điện hình thần câu diệt. “ Tương Như....” Lâm Vấn Thiên gào lên, hắn hoàn toàn chỉ có thể bất lực đứng nhìn. “ Vấn Thiên, chàng tới tìm thiếp đó ư?” giọng nàng lần nữa vang lên bên tai, xoẹt một cái cảnh vật lại thay đổi. Lâm Vấn Thiên đưa đôi mắt mở to, mồm há hốc, thân thể như bị định thân cứng ngắc nhìn người con gái trước mặt. Dung nhan đó trưởng thành hơn lúc hắn và nàng chia tay nhau, đây là hình tượng Quách Tương Như ngoài hai mươi thanh lệ tuyệt diễm, nhưng đó không phải điều làm hắn ngỡ ngàng. Nàng đang hoàn toàn khoả thân, trên người không có mảnh vải lộ ra hết da thịt và những chỗ nhạy cảm, đầu nàng mang tai chó, cổ đeo vòng xích, một sợi dây thừng trói nàng ở tư thế rất bất nhã, cặp vú bị dây xiết chặt, trên núm vú hồng hào xỏ hai cái khuyên. Nàng đang bò trên đất, phía sau mông là cái đuôi chó, phía trước gò mu âm hộ đầy lông rậm còn lộ ra một cái khuyên bấm vào âm hạch. Trên khắp cơ thể nàng ghi đầy những chữ viết, nào là chó mẹ, đĩ, kĩ nữ, bồn chứa tinh, thịt tiện khí, dâm nữ, địt miễn phí, lỗ xả tinh, bô tiểu công cộng... còn có đánh dấu số lần bị bơm tinh trùng vào trong nữa. “ Tương Như, không... ngươi không phải Tương Như, ngươi là ai? Tương Như của ta sao lại ở trong hình dạng này?” Lâm Vấn Thiên lần đầu thấy một người đàn bà có thể dâm đĩ đến mức như thế, mà khuôn mặt rõ ràng là Quách Tương Như, hắn nhất thời sốc không dám nhìn vào sự thật. “ Vấn Thiên, thiếp là Quách Tương Như đây mà, chàng không nhận ra hay sao? Thiếp chờ chàng đã hơn bốn trăm năm nay rồi.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn cười hạnh phúc, khuôn mặt xinh đẹp cộng với cái hình tượng chó mẹ dâm đãng trái ngược hoàn toàn với nhau. “ Không lẽ nàng sau khi chết đã đoạ vào Địa Ngục chịu cực hình như này? Nàng báo mộng cho ta sao? Đây rõ ràng là mộng mà.” Lâm Vấn Thiên lấy lại bình tĩnh muốn cúi xuống chạm vào người Quách Tương Như nhưng nhìn thân thể nàng nhơ nhuốc toàn tinh dịch tanh hôi hắn lại rụt lại. “ Có thể kể cho thiếp nghe chàng đã làm gì suốt mấy trăm năm qua không? Sao không về tìm thiếp?” Quách Tương Như vụt một cái biến mất sau đó lại xuất hiện, lần này nàng ăn mặc váy áo bình thường, dáng vẻ mĩ nhân tuyệt sắc đưa mắt nhìn hắn đầy tình ý quan tâm. Lâm Vấn Thiên bất chợt nhớ lại kí ức đã phủ bụi sâu kín mấy trăm năm, Quách Tương Như luôn nằm trong tâm trí hắn, vẫn là nàng tiểu thư xinh đẹp mà hắn gặp lúc niên thiếu. Dù sao đây cũng là mơ, hắn cũng không ngại giấu giếm nỗi lòng của mình. “ Ài, sau khi chia tay nàng ở Đông Hải, ta mang một thân chí hướng tuổi trẻ đi chu du khắp nơi, đến Trung thổ, sau đó qua Tây Hải, nhưng hứa thì dễ làm mới biết khó, ta thân cô thế cô, chỉ là một tán tu trẻ không có gì trong tay. Ta tranh đoạt tài nguyên, ráng sức phát triển bản thân, nhưng so với các thiên kiêu kia có thế lực chống lưng thì chả là cái gì. Hai trăm năm trước, ta ở Tán Tiên trung kì bị địch nhân đuổi giết trọng thương sắp chết. May mắn nhờ một cô gái cứu mạng, nàng ấy là Hà Yên đích nữ của đảo chủ Mặc Ngọc Đảo. Lúc đầu ta chỉ mang theo sự cảm kích muốn trả ơn, nhưng dần dà đã bị tính cách của Hà Yên làm cảm động, nhạc mẫu rất yêu thương đứa con gái nên cũng đồng ý nhận người con rể này, ta trở thành hiền tế của Mặc Ngọc Đảo. Nhờ vào tài nguyên của thế lực Thập Vương, ta nhanh chóng đột phá liên tiếp, cách đây hai mươi năm mới có đứa con trai đầu tiên với Hà Yên, sau khi gặp biến cố bị tập kích mất con, bốn năm sau ta có đứa con gái thứ hai. Trong mấy trăm năm qua ta không lúc nào quên được nàng, Tương Như, nhưng ta không dám quay về, ta không có mặt mũi nhìn nàng. Ta cho người tìm hiểu tình huống của nàng, biết nàng vẫn đang chờ ta, nhưng ta thì đã sớm phản bội, ta không thể phụ Hà Yên, ta... ta không biết phải làm thế nào. Mấy tháng trước, ta hay tin nàng chết ở nước Sở, lúc đó... ta chỉ muốn ngay lập tức vượt Tây Hải báo thù, nhưng... ta không làm được, ta đau đớn lắm...” Lâm Vấn Thiên một hơi nói ra hết toàn bộ nỗi lòng, hắn đã quỳ mọp xuống, nước mắt quân tử chực trào, hắn vẫn yêu Quách Tương Như, nhưng chí khí thời trai trẻ bị hiện thực xã hội vả đau điếng, hiện tại hắn đã có gia đình viên mãn, còn nàng thì bỏ mạng tại trung thổ, cay đắng làm sao.
0 bình luận
aaa