Chương 293: Thì ra là ngươi!

Cả Lãnh Trường Phong, Lãnh Nhược Hy và Chu Cương Liệt đều hiểu ý im lặng để một nhà đoàn tụ, nếu thật Lâm Phàm là cháu của Hà Vân Khánh thì cũng không ảnh hưởng lắm. “ Con trai, haha, cuối cùng ta cũng tìm được con trai ta rồi.” Nam tử trung niên nắm lấy hai vai Lâm Phàm vẻ mặt nở nụ cười mãn nguyện, cuối cùng sau hai mươi năm hòn đá đặt nặng trong tâm người làm cha này đã trút xuống. “ Bà ngoại, Phụ thân, Mẫu thân, con Lâm Phàm hôm nay xin nhận tổ quy tông.” Lâm Phàm đúng lễ nghĩa quỳ xuống khấu lạy. “ Cháu ngoan của ta, cuối cùng Mặc Ngọc Đảo cũng có người kế tục rồi.” Hà Vân Khánh cúi thân già đỡ lấy cháu trai, nước mắt không kìm được chảy dài. “ Tốt, dù không có sự trợ lực của Mặc Ngọc Đảo nhưng con trai ta vẫn một đường đứng lên, lại là thiêu kiêu số một, con chính là niềm tự hào của Lâm Vấn Thiên ta, haha.” Nam tử trung niên ngẩng mặt cười vang. Mọi người ở đây ai cũng cảm động, mừng cho họ Lâm, người làm cha khi thấy con trai mình trưởng thành sau bao nhiêu năm xa cách thật sự cảm xúc dạt dào nha. Chỉ có Chu Cương Liệt khẽ nheo một con mắt lại tự nghĩ, “ Lâm Vấn Thiên, cái tên này ta nghe quen quen ấy nhỉ?” Rồi hắn nhớ lại hình tượng một nữ tử, nàng có khuôn mặt đẹp đầy sắc xảo, tính cách thẳng thắn mạnh mẽ lại nóng nảy, kiệt ngạo bất tuân nhưng lại thủy chung son sắt tuyệt đối, nàng tại Đông Hải chờ đợi người mình yêu suốt mấy trăm năm, từ lúc còn là thiếu nữ đến lúc quá lứa lỡ thời. Rồi nàng bị bắt, bị hắn gieo nô lệ ấn kí, bị biến thành tình nô thậm chí huấn luyện trở thành mẫu cẩu bò trên đất cam chịu kiếp sống như nô lệ tình dục. Nàng tuy quy thuận ngoan ngoãn nhưng trong thâm tâm vẫn lưu giữ bóng hình hiên ngang vĩ đại của người yêu, mong một ngày hắn sẽ quay về, nàng là Quách Tương Như, một trong số tình nô của Chu Cương Liệt đang ở Tuyết Liên Cung. Và người nàng yêu tên là Lâm Vấn Thiên, trùng tên với phụ thân của Lâm Phàm. Trên đời làm gì có lắm sự trùng hợp như vậy, câu chuyện của hai cha con nhà này có khởi đầu y hệt nhau, là tán tu không danh phận yêu một minh châu thế lực cao cấp, sau đó bị nhà gái chê bai không nhận, rồi lên đường chứng minh bản thân. Chỉ khác là Lâm Phàm thực sự có bản lĩnh, còn Lâm Vấn Thiên kia cả đời không về lại Đông Hải tìm gặp người yêu cũ mà ở đây lấy vợ sinh con làm rể Thập Vương Tây Hải. “ Thì ra là ngươi! Chính là hắn chứ còn sai đâu nữa.” Với cảm tính của mình, Chu Cương Liệt dám chắc phán đoán bản thân chín phần là đúng, còn cần phải thăm dò kĩ, nếu đúng là Lâm Vấn Thiên mà Quách Tương Như đang ngày đêm mong ngóng thì hắn sẽ có chuyện để làm. “ Thứ Lãnh mỗ nhiều chuyện, Lâm huynh có thể kể tường tận sự kiện năm đó cho chúng ta nghe không?” Lãnh Trường Phong đằng hắng giọng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này. “ Hôm nay là ngày vui, Lâm mỗ cũng không giấu giếm, kể cho các vị nghe cũng không sao.” Lâm Vấn Thiên một nhà dìu nhau về lại ghế ngồi. “ Năm đó ta vừa đột phá Địa Tiên hậu kỳ thì cũng là lúc vợ ta, Hà Yên trở dạ sắp sinh, chúng ta lúc đó không ở Mặc Ngọc Đảo mà đang đi chu du tại phía Nam của Tây Hải. Nương tử sinh ra đứa con trai, ta đặt tên là Lâm Phàm, sau ba tháng thì cả hai quyết định xuất phát trở về Mặc Ngọc Đảo để nhạc mẫu nhìn thấy cháu nội. Không ngờ khi ở giữa biển, chúng ta bị một đám tặc nhân tập kích, trong đó có cả Địa Tiên hậu kỳ không thua kém gì ta, những kẻ khác hung hăng khó đánh, nương tử ta chỉ là Tán Tiên hậu kỳ lại vướng bận con nhỏ, chúng ta lâm vào thế khó vừa đánh vừa lùi. Rồi một phút bất cẩn nương tử ta bị trúng đòn trọng thương, chiếc nôi và Lâm Phàm con trai ta rơi xuống biển sau đó bị sóng nhấn chìm. Ta điên cuồng muốn đồng quy vu tận với chúng thì bọn tặc khấu lại bỏ chạy. Sau đó ta vừa chữa trị cho phu nhân vừa tìm kiếm tung tích nôi em bé nhưng mãi vẫn không thấy, những tưởng con trai nhỏ đã làm mồi cho cá, không ngờ đến hôm nay lại có thể xuất hiện nguyên hình nguyên vẹn trước mắt chúng ta.” Lâm Vấn Thiên giọng điệu đầy căm hờn bọn tặc khấu, lại ân cần nhìn gia đình nhỏ của mình. “ Âu cũng là may mắn haha.” Lãnh Trường Phong gật gù cảm thán. “ Con nghe già làng kể lại, năm đó họ thấy con trên nôi đang được một con thủy thú kình ngư chở nổi trên mặt biển, nó đưa nôi đến gần thuyền của dân chài rồi mới rời đi.” Lâm Phàm bổ sung thêm. “ Hoá ra là được yêu thú trong nước có linh tính giúp đỡ, quả là phúc lớn mạng lớn.” Hà Vân Khánh cầm tay cháu trai vui vẻ nói. “ Lâm huynh đệ đây thiên tư ngút trời, làm sao có thể chết non cho được.” Chu Cương Liệt gác lại chuyện của Lâm Vấn Thiên cười hào sảng khen ngợi. “ Này, Hà đảo chủ, dù Lâm Phàm có là cháu bà nhưng Thập Vương hội lần này nó là thiên kiêu của chúng ta, bà chớ có đào góc tường đó nha.” Lãnh Trường Phong mặt cười nhắc nhở. “ Hừm, làm như lão thân đây để ý chuyện làm minh chủ lắm vậy, chỉ cần cháu ta về bình an là tốt rồi, nó giúp các ngươi vấn đỉnh đại hội ta không có ý kiến.” Hà Vân Khánh phe phẩy quạt giấy đáp. “ Vả lại, thằng nhóc này e là cũng không nỡ rời khỏi Ngũ Hành Đảo bây giờ đâu.” Lâm Vấn Thiên liếc mắt nhìn Lãnh Nhược Hy bám lấy một tay của Lâm Phàm không rời. “ Ngoài muội muội của ta, tên nhóc này còn câu dẫn cả con gái của Bắc Cung Thượng nữa, các vị liệu mà xem xét.” Lãnh Trường Phong tựa đầu lên ghế vô hỉ vô bi nói. “ Nam tử hán tam thê tứ thiếp có gì là không tốt, Phàm nhi của chúng ta tư chất lại tốt như thế, phải lấy nhiều vợ sau đó sinh cho Mặc Ngọc Đảo của ta một đám cháu yêu nghiệt mới được.” Bà già bênh vực cháu mình tiếp lời làm Lãnh Nhược Hy đỏ mặt không thôi. “ Tâm sự đủ chưa? Ngày vui hôm nay không uống trà, mau bày tiệc rượu chúng ta cùng chúc mừng Lâm huynh đệ sum họp với gia đình.” Chu Cương Liệt lên tiếng, mọi người đều cho là phải. Hạ nhân nhanh chóng lui xuống chuẩn bị yến tiệc, Lâm Phàm được mĩ phụ tên Hà Yên và cô em gái kéo đi đâu đó tâm sự. “ Chà, sẵn dịp có Hà đảo chủ ở đây, ta có chuyện muốn hỏi.” Chu Cương Liệt đưa mắt nhìn bà lão. “ Chu đạo hữu có gì cứ nói, bà già này biết sẽ trả lời.” Hà Vân Khánh gật đầu. “ Nghe nói năm xưa Hà đảo chủ từng cùng Lý Đạo Thành của Thanh Vân Cung kia may mắn dự giảng pháp của Bồ Đề tổ sư, ta vân du đó đây rất hứng thú với người này, có thể kể ta nghe được không?” Hà Vân Khánh hơi ngạc nhiên vì có người nhắc đến danh hiệu Bồ Đề, sau đó cũng gật đầu. “ Được, cũng không có gì phải giấu, ta sinh ra trước thời đại Phong Thần trăm năm, lúc đó tam giáo cửu lưu khắp nhân gian đều có sự xuất hiện của bóng dáng tiên nhân. Họ luận đạo, đánh nhau, can dự vào hoàng quyền thậm chí tạo ra sanh linh đồ thán để tu luyện cho bản thân. Rồi đại chiến Phong Thần khởi phát, những vị tiên nhân kia lần lượt ứng kiếp mà dính vào, lớp thì chết trận, lớp khác mất tăm. Sau khi Phong Thần kết thúc chư tiên rời khỏi phàm thế, từ đó nhân gian chỉ có Địa Tiên rất hiếm gặp Chân Tiên. Lão thân lúc đó cũng chỉ là một tu sĩ nhỏ bé Hoá Thần kỳ, sau khi Phong Thần kết thúc khoảng năm mươi năm lúc ta cùng Lý Đạo Thành kết bạn mà đi ở bờ Tây Hải vô tình gặp được vị Bồ Đề tổ sư kia. Ông ta tiên phong đạo cốt nhìn qua là thấy bất phàm, ở giữa chốn núi rừng khai đàn giảng pháp cốt để giáo hoá chúng sinh, kẻ nghe pháp rất đông, có cả nhân loại lẫn yêu tộc. Ngài ấy thuyết pháp suốt bảy ngày về đại đạo vô thượng, chúng ta cái hiểu cái không nhưng cũng không dám hỏi lại, ai ngộ ra đạo lý thì lập tức sẽ đột phá. Ta và Lý Đạo Thành đều từ pháp giảng của Bồ Đề mà ngộ ra con đường của mình từ đó lập nên thế lực ở Tây Hải này.” Nghe Hà Vân Khánh nói, cả Lãnh Trường Phong và Chu Cương Liệt đều âm thầm cảm thán vị Bồ Đề kia. “ Vậy Hà đảo chủ có biết ông ấy ở đâu hay không?” Chu Cương Liệt nghiêm túc hỏi. “ Haha, lão thân nếu biết tiên gia Bồ Đề kia ở đâu thì chắc chắn sẽ đến đó cầu sư học đạo chứ sao phải ở Tây Hải này, sau khi thuyết giảng thì ông ấy biết mất không để lại bất cứ gì, chỉ có cái danh Bồ Đề mà thôi.” Hà Vân Khánh lắc đầu cười. Chu Cương Liệt biểu cảm ỉu xìu, lại lần nữa thất vọng rồi, Hà Vân Khánh đã không biết thì Lý Đạo Thành chắc cũng vậy, thế là lại trở về vạch xuất phát, không lẽ hắn phải tìm khắp nơi không có mục tiêu cố định, hay phải có duyên may mắn mới gặp được Bồ Đề xuất hiện giảng giải đại đạo? “ Ài, thôi tùy duyên vậy.” Hắn thở dài, kế tiếp nên giải quyết mấy vấn đề ở đại hội lần này đã.
0 bình luận
aaa