Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 291: Nhất niệm Thần Ma
“ Lâm Phàm đệ giỏi quá.” Lãnh Nhược Hy ở trước mặt đám đảo chủ và đệ tử Ngũ Hành Đảo không thèm để ý hình tượng nhào đến ôm lấy Lâm Phàm khen ngợi. Những người ở đây đã lâu đều biết rõ mối quan hệ của hai người này nên cũng lờ đi.
“ Haha, ta chính là nói Lâm huynh đệ ngươi là yêu nghiệt số một đương thời mà, quả không làm ta thất vọng.” Chu Cương Liệt đi đến vỗ vai cười lớn.
“ Cũng một phần nhờ ơn dạy dỗ của tiền bối, tiểu tử không dám quên.” Lâm Phàm khiêm tốn cúi đầu.
“ Muội muội tốt, phải giữ em rể này cho chặt nhá, không thể để ai cướp mất đâu đó.” Lãnh Trường Phong thì thầm truyền âm cho Lãnh Nhược Hy.
“ Hứ, muội tự biết.” Lãnh Nhược Hy cũng hừ mùi trả lời.
“ Ta đã nói nam nhân ta chọn là ưu tú nhất, các vị trưởng lão đã tin hay chưa?” Bắc Cung Nhược Giai đưa mắt liếc khẽ mấy tên già đầu sau lưng.
“ A haha, tiểu thư nói đúng, chúng ta già đầu lẩm cẩm.” Một lão già gãi đầu cười trừ.
“ Cứ đợi xem đã, thiên phú ở giai đoạn này chưa nói lên quá rõ, xem hắn thể hiện vòng trong như thế nào.” Một bà lão khác mặt già nghiêm túc vẫn bảo thủ ý kiến.
“ Ta đã chấp nhận cho hắn cơ hội thì sẽ cho, con yên tâm.” Bắc Cung Thượng yêu chiều nhìn con gái, hắn cũng phải đánh giá lại việc nhận đứa con rể nào.
Bên phía lầu đài của Mặc Ngọc Đảo, Hà Vân Khánh phe phẩy quạt ngồi thoải mái cho thiếu nữ ngực to bóp vai.
“ Lúc đầu lão bà này nhìn thấy hắn ở phủ thành chủ đã ngờ ngợ, hắn giống ngươi thời trẻ y hệt, giờ trùng cả tên họ, tám phần chính là đứa cháu trai của ta rồi.”
“ Nhạc mẫu, hay là giờ chúng ta qua đó xác nhận.” Nam tử trung niên con rể của Hà Vân Khánh đứng cạnh đưa ra đề nghị.
“ Đúng đó mẫu thân, con cảm nhận rõ đó là Phàm nhi, là con trai của con, tình mẫu tử cảm giác không thể sai được.” Mĩ phụ cũng đứng một bên đôi mắt rơm rớm lệ.
“ Từ từ đã, biết các ngươi gấp gáp, bà già này còn gấp hơn các ngươi, nhưng nơi này nhiều người mắt tạp, để lát nữa rời khỏi đấu trường rồi chúng ta mới tìm đến chỗ của Ngũ Hành Đảo.” Hà Vân Khánh khẽ nắm tay con gái an ủi.
“ Nếu nó thật là cháu trai ta, tư chất thiên phú kinh người như vậy phải hảo hảo bảo hộ cho tốt, đừng để lập lại sai lầm cũ.” Bà quay sang con rể dặn dò.
“ Con thấy tiểu tử này được Ngũ Hành Đảo bảo hộ rất kĩ, xem ra chiếm luôn trái tim của muội muội Lãnh Trường Phong rồi, mẫu thân chớ lo.” Nam tử trung niên đưa mắt nhìn qua cảnh Lâm Phàm bị Lãnh Nhược Hy ôm chặt cứng.
“ Tức chết, cứ tưởng đạt ngôi hạng nhất rồi, không ngờ tên khốn họ Lâm kia ở đâu ra.” Nam Cung Hải đập bàn tức tối.
“ Chớ giận dữ, càng thù hận sẽ càng làm ngươi thêm mù quáng, phải bình tĩnh, kẻ này thiên phú trác tuyệt lại đối đầu với Tiềm Long Các ta, ngươi phải nhân cơ hội trong lôi đài giải quyết hắn trừ hậu họa về sau. Tiểu tử đó chết trên đài không ai dám dị nghị chúng ta.” Nam Cung Vẫn khẽ vuốt vết thương cháy đen nghiêm mặt nói.
“ Vâng gia gia, cháu đã rõ.” Nam Cung Hải nghiến răng, muốn đoạt được Nhược Giai nhất định phải xử lý Lâm Phàm bằng bất cứ giá nào.
Không khí khán đài nóng hơn bao giờ hết, năm nay họ được đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, kiểu kiểm tra tư chất này rất hay, sàng lọc được một đám thiên kiêu nửa mùa.
Bên ngoài, các nhà cái đã bắt đầu vòng cược tiếp theo, tuy nói Lâm Phàm tư chất quái thai nhưng vẫn có nhiều người phân tích ra, ở cấp độ Hoá Thần tu vi năng lực mới là lớn nhất, nếu tư chất có cao nhưng bị kẻ có cấp độ cao hơn đè ra đánh thì cũng vô dụng. Vậy nên các bàn cược đều đặt nhiều cho những thiên kiêu có tu vi cao nhất.
Tiếng chiêng lần nữa vang lên, lão tổng quản bước ra cùng với một quyển trục bằng vải trên tay.
“ Đã có kết quả của trận tranh tài trắc nghiệm tư chất, những thí sinh sau đây sẽ được vào vòng trong.
Thiết Hổ của Yêu Đạo Môn
Dương Đình Chân, Trần Linh Uyển của Thanh Vân Cung
Từ Linh Linh của Phiêu Miểu Cung
Hoắc Thiên Cơ, Tạ Hiền Như của Thái Nhất Môn
Thiên Phần, Tô Sát của La Sát Môn
Tào Thiên Hựu, Bắc Cung Nhược Giai của Cổ Đảo
Hà Tập của Mặc Ngọc Đảo
A Nan, A Khắc Đồ của Kim Cương Đảo
Nam Cung Hải của Tiềm Long Các
Cuối cùng là Tôn Nhật và Lâm Phàm của Ngũ Hành Đảo.”
“ Trận thi đấu hôm nay kết thúc, hai ngày sau sẽ bắt đầu vòng đấu loại tiếp theo, chúc các ngươi may mắn.” Lão già tuyên bố xong lại vụt biến mất.
Khán giả vỗ tay rợp trời sau đó lục tục kéo nhau ra về, miệng ai nấy vẫn rôm rả bàn luận về trận so đấu hai ngày sau.
Trên các toà lầu các, đoàn đội tham dự Thập Vương hội cũng khẽ chào nhau rồi theo người đứng đầu rời đi.
Chu Cương Liệt tách đoàn đưa Tiểu Thiện và Lạc Thủy đi riêng, mấy tên già trên sân kia vẫn tham lam nhìn chằm chằm nàng ta, phải giữ bên người đề phòng chúng bắt đi mất.
Từ trên mây ngũ sắc nhìn từng lớp người bên dưới chen lấn nhau, Tiểu Thiện âm thầm cảm thán.
“ Hàng vạn nhân loại là hàng vạn tính cách khác nhau, ta nhìn thấy là từng loại ánh sáng khác nhau, có rực rỡ, có âm u, có thiện ác tốt xấu.”
“ Nàng tuy là phàm nhân nhưng có vẻ được ưu ái cho đôi mắt và tâm hồn không phải phàm tục, ta thật ngưỡng mộ giữa chốn phàm gian đầy bùn lầy này lại có một tâm hồn trong sáng thiện lương đến vậy.” Chu Cương Liệt nở nụ cười hoà ái nói.
“ Chỉ tiếc người có thiện tâm như Chu đại thúc không có mấy ai.” Tiểu Thiện lắc đầu thở dài.
“ Nàng có nhãn quang có thể phân biệt thiện ác, vậy nàng nhìn thử ta xem.” Hắn đưa ra đề nghị.
“ Ta đã nhìn rất lâu, Chu đại thúc không hề có màu sắc nào xuất hiện, ta chỉ thấy sự hỗn loạn bao trùm, ngài có thể là thần tiên lương thiện, cũng có thể là ác ma hại người.” Tiểu Thiện bình thản trả lời.
“ Biết ta có thể là ác ma sao nàng còn dám ở gần?” hắn ngạc nhiên trước câu trả lời của nàng.
“ Ta không biết, nhưng ta muốn đánh thức sự lương thiện của đại thúc, đẩy lùi cái tâm ma đen tối đi.” Nàng khẽ hất tóc, mùi hương thơm lạ lại lần nữa vươn trên mũi hắn làm tâm thần hắn an nhiên.
“ Hôm nay đi chơi vui lắm, Chu đại thúc để ta ở chợ ta sẽ tự đi về được.” Nàng chỉ xuống bên dưới khu chợ.
“ Sao không để ta đưa nàng về nhà?” Chu Cương Liệt thắc mắc.
“ Chưa đến lúc, ừm... chắc cũng không lâu nữa, nếu Chu đại thúc vẫn giữ được bản tâm thì ta sẽ nói cho ngài biết.” Mây ngũ sắc hạ xuống, cô nàng mang vẻ đẹp thiện lương cúi chào rồi nhanh chân rời đi mất hút.
“ Chủ nhân không đuổi theo xem cô ta ở đâu sao?” Lạc Thủy ngước mặt hỏi.
“ Không cần đâu, khi nào cảm thấy được nàng ta sẽ tự dẫn ta về, ta tin vào mối duyên kì lạ này.” Chu Cương Liệt lắc đầu bay lên rời đi.
“ Kí chủ nhận ủy thác của Thiên Đạo đến giới này, thân mang bổn nguyên lại là Tham Lang Tinh, nàng ta dù có nhãn quang của thần cũng không thể nhìn ra thiện ác trong lòng ngài, đúng như bản chất của Tham Lang, luôn hỗn loạn không có trật tự, là thần hay ma đều tùy tâm tùy ý.” Yêu Dục ngồi trên vai hắn giải thích.
“ Sao cũng được, ta đối với ai có thể gian ác, nhưng đối với Tiểu Thiện sẽ chỉ có thiện.” Chu Cương Liệt nhanh chóng bay về khu vực của Ngũ Hành Đảo.
Từ xa đã có thể thấy trước đại sảnh đứng một đám người, với con mắt tiên nhân của mình hắn đã nhanh chóng nhận ra bà lão Hà Vân Khánh của Mặc Ngọc Đảo, đi sau còn có hai mẹ con mĩ phụ ngọt nước và một trung niên dáng mạo đường hoàng.
0 bình luận