Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 290: Yêu nghiệt tuyệt thế
Hai đệ tử của Lãnh Trường Phong lên trước, vị đảo chủ này xưa nay ít tranh quyền bên trong đấu hội nên các năm trước thành tích của Ngũ Hành Đảo luôn không khả quan lắm, cả năm nay cũng vậy, nếu không có Lâm Phàm thì đoàn đội của ông ta chắc sẽ đội sổ đứng cuối.
“ Tôn Nhật, tu vi Hoá Thần sơ kì, tư chất cấp Cam. Mã Vân Cẩm, tu vi Nguyên Anh hậu kì đỉnh, tư chất cấp Tím...”
Đến lượt Lâm Phàm đi ra, đây là người cuối cùng của buổi khảo thí tư chất hôm nay, trước đó đã xuất hiện hai người cấp Đỏ được xem như bất ngờ vô cùng rồi nên mọi người cũng mặc nhiên xem nhẹ tên trai trẻ này.
Dưới ánh nhìn đầy cỗ vũ của Bắc Cung Nhược Giai ở dưới đài và Lãnh Nhược Hy trên đài, Lâm Phàm thả nhẹ bước đi về phía trắc nghiệm thạch, vì ngày hôm nay hắn đã cố gắng rất nhiều, những tưởng phải tốn thêm vài năm mới có đủ tư cách gặp lại người yêu nhưng ông trời có mắt cho hắn cơ duyên trùng trùng. Hắn phải cố gắng nắm bắt, thể hiện giá trị bản thân để không ai coi thường mình nữa.
Bắc Cung Thượng khoanh tay nhìn chằm chằm thiếu niên kia, nữ nhi yêu thích tên này luôn miệng khoe khoang tài năng của hắn, vậy để xem hôm nay hắn chứng tỏ bản thân như thế nào, có đáng để Bắc Cung gia thay đổi quyết định liên hôn với Nam Cung gia kia không.
“ Hửm, người này....” trên khu vực của Mặc Ngọc Đảo, nam tử trung niên đang cùng mĩ phụ và thiếu nữ ngực bự quan khán bỗng hơi nhíu mày nhìn chằm chằm thiếu niên bên dưới.
“ Phu quân, tên trẻ tuổi kia rất có nét giống chàng đó nha, hì hì.” Mĩ phụ cười hiền hoà.
“ Hừm, để xem tên nhà quê như mày tư cách gì đòi cạnh tranh Nhược Giai với ta, lần trước chỉ là nhờ có Lãnh Nhược Hy kia cứu mạng thôi, không có may mắn lần hai đâu.” Nam Cung Hải khoanh tay nhìn Lâm Phàm bằng nửa con mắt, hắn tự tin với tư chất và tu vi hiện tại, hạng đầu không phải hắn thì ai nữa.
Lâm Phàm đưa tay lên trắc nghiệm thạch nhắm mắt truyền chân khí vào, lúc này, mặt đá rung động, từng luồng văn chú xuất hiện dày đặc, từ trong đó một luồng sáng chói mắt phóng lên tận thiên không.
Tất cả mọi người ở đây đều trố mắt mà nhìn, đám Địa Tiên tán tu đứng bật dậy, mười vị chủ thế lực ai nấy đều run lên.
“ Không... không thể nào... là Hoàng Kim... tư chất Hoàng Kim.” Bắc Cung Thượng há hốc mồm, ông ta là chủ của Trắc nghiệm thạch, biết rõ ánh sáng kinh thế này là gì.
“ Lâm Phàm, Tu vi Hoá Thần sơ kì, tư chất.... Cấp Hoàng Kim.” Lão già tổng quản cũng run giọng khi công bố thành tích.
Đám khán giả ồ lên một tràng rung động đấu trường, tiếng bàn luận nổi lên xôn xao.
“ Hoàng Kim? Không phải nói cấp độ này chỉ có trong truyền thuyết sao?”
“ Con mẹ nó, cứ tưởng cấp Đỏ là kinh khủng lắm rồi, đến cuối lại xuất hiện một cái Hoàng Kim, thế hệ này kinh thế đến vậy?”
Lãnh Trường Phong cũng chấn động không kém, theo nhận định của hắn, Lâm Phàm có thể đánh bại đại đệ tử Tôn Nhật của ông ta thì thiếu niên này chắc tư chất cũng không thể thua kém thậm chí có khi là cấp Đỏ như Nhược Giai và Nam Cung Hải, không ngờ hắn là cấp Hoàng Kim, còn khủng bố hơn.
Bắc Cung Thượng khẽ liếc mắt về phía con gái đang nhảy nhót vui mừng kia, không ngờ nó nói đúng, tên Lâm Phàm này thiên phú tuyệt luân.
“ Ồ, ánh sáng chói quá, cấp Hoàng Kim mạnh đến vậy sao?” Tiểu Thiện khẽ nheo mắt nhưng vẫn cố nhìn.
“ Hoàng Kim xưa này hiếm như tiên trên trời, người có thiên phú bậc này nếu trưởng thành tốt thì độ kiếp phi thăng chỉ là dễ dàng.” Chu Cương Liệt gật gù, bên cạnh hắn Lãnh Nhược Hy cũng như Nhược Giai đang nhảy nhót sung sướng thiếu điều muốn nhào xuống sân ôm Lâm Phàm một cái.
“ Lâm... Phàm sao? Thiếu niên đó... không thể nào.” Nam tử trung niên đôi mắt nhìn chằm chằm lấy thiếu niên trác tuyệt bên dưới, nắm tay run rẩy.
“ Lâm Phàm... Lâm Phàm... phu quân, không lẽ...” mĩ phụ lúc này cũng giật mình đứng bật dậy tay vịn lan can nhìn chăm chú xuống, đôi mắt đã nhoè lệ rưng rưng.
“ Lâm Phàm, đây không phải tên của đại ca đã mất của con sao?” thiếu nữ ngây ngô cũng hướng mắt dõi theo bóng lưng thiếu niên bên dưới.
“ Không... không thể nào, tổng quản đại nhân, có sai sót gì sao? Sao có thể là Hoàng Kim được?” Nam Cung Hải chân run run, hắn không chấp nhận được sự thật này, tư chất cấp Đỏ của hắn đã là kinh thế hãi tục lắm rồi, sao lại xuất hiện tư chất cấp Hoàng Kim, lại còn là tên khốn mà hắn căm thù kia.
“ Trắc nghiệm thạch này không có vấn đề, chúng ta đã cùng nghiên cứu qua rồi, ngươi chớ lộn xộn.” Lão tổng quản liếc mắt.
“ Ái dô, không ngờ có thể thấy được một yêu nghiệt cấp Hoàng Kim ở đây, thiếu niên, có rảnh ghé Phiêu Miểu cung, tỷ tỷ và các đệ tử nhất định sẽ phục vụ ngươi hảo hảo hoàn toàn miễn phí.” Lữ Huyên ỏng ẹo đưa mắt đầy quyến rũ, còn vén nhẹ váy lên khoe một góc quần lót bé xíu ra mời gọi.
“ Khụ khụ, Lữ cung chủ xin hãy tự trọng.” Lãnh Trường Phong ho nhẹ, không thể để môn phái khác đào góc tường nhà mình, thằng em rể này hắn lấy chắc rồi.
“ Haha, tiểu tử ngươi rất khá, hôm nào rảnh nhớ đến Yêu Đạo Môn ta uống rượu.” Kim Mao Sư Vương hào sảng cười vang.
“ Lãnh đảo chủ đây là nhặt được bảo bối rồi nha, chúc mừng.” Lý Đạo Thành vuốt râu gật gù.
“ Tiểu tử khá lắm, đồ nhi, vào vòng trong nếu gặp Lâm Phàm phải ra sức nhé, hắn chính là trở ngại đầu tiên trên con đường trở thành cường giả của ngươi đó.” Ninh Hồng Chí quay sang liếc nhìn đồ đệ tên Thiên Phần của mình.
“ Vâng, sư phụ.” Người này dáng cao lớn, tóc đỏ xoã tung đằng sau, ánh mắt đầy sát khí lăng lệ quan sát kĩ Lâm Phàm, tư chất cao thì sao? Hắn sẽ đạp lên tư chất để mà thành cường giả thực thụ.
Các môn phái người một câu ta một câu hết lời khen ngợi thậm chí thả cành ô liu để mời gọi Lâm Phàm, họ hiểu rõ tư chất Hoàng Kim thể hiện điều gì, thiếu niên này nếu trưởng thành thì độ kiếp phi thăng là chuyện dễ như trở bàn tay, phải tranh thủ lấy hảo cảm. Chỉ có bà lão Hà Vân Khánh và Nam Cung Vẫn là giữ im lặng.
“ Tư chất vượt trội không nói lên điều gì ở đây, dù là Hoàng Kim cấp nhưng lỡ chết non chưa kịp trưởng thành thì cũng là vô dụng, đừng có thất thố như thế, cảnh giới của ngươi hơn tên đó.” Nam Cung Vẫn khẽ truyền âm trấn an cháu mình.
Nam Cung Hải cũng rất nhanh định thần lại, phải, dù ngươi là tư chất Hoàng Kim nhưng nếu bị ta giết tại đấu hội thì cũng bằng không, tên nhà quê đừng trách ta ác độc.
Lão đảo chủ Mặc Ngọc Đảo thì nhìn lên lầu các của phe mình, sau đó lại nhìn xuống chằm chằm Lâm Phàm, bên trên nam tử trung niên cũng gật đầu đáp lại bà lão.
“ Quả thật rất giống, từ khuôn mặt đến cái tên”, bà ta lẩm bẩm gật gù.
“ Con gái à, phải ráng nắm giữ tình yêu của mình nghe chưa.” Bắc Cung Thượng cười đầy tình thâm nhắc nhở con gái, hắn đây chính là đã chịu cho đôi lứa đến với nhau rồi.
“ Hì hì, con đã nói cha sẽ bất ngờ và hối hận mà.” Bắc Cung Nhược Giai mặt đầy hãnh diện ngẩng cao, lỗ mũi hếch lên trời.
“ Vòng đấu trắc nghiệm tư chất đã kết thúc, danh sách thiên kiêu được vào vòng trong sẽ nhanh chóng được lập nên, chư vị có thể quay về khu vực của mình.” Lão tổng quản nói rồi vụt biến mất, các vị chủ thế lực cũng gật đầu đưa đệ tử về lầu các.
0 bình luận