Chương 289: Tư chất cấp Đỏ

“ Khụ khụ, để Cổ Đảo ta bồi tiếp đi.” Bắc Cung Thượng khẽ ho lấy lại chú ý rồi lệnh ba đệ tử của mình bước đến, Bắc Cung Nhược Giai cũng là một trong số đó. Nàng quay sang nháy mắt với Lâm Phàm một cái, cũng nhận được cái gật đầu cỗ vũ của người yêu, nàng hết sức vui vẻ mặt cười duyên tiến lên. Ba người ai nấy đều anh tuấn xinh đẹp, nhất là con gái cưng của đảo chủ khiến đám đông khán giả hô hào cỗ vũ xuýt xoa không ngớt. Cả ba lần lượt đặt tay truyền chân khí vào Trắc nghiệm thạch. “ Tào Thiên Hựu, tu vi Hoá Thần sơ kì, tư chất cấp Cam. Minh Thành, tu vi Nguyên Anh hậu kì đỉnh, tư chất cấp Tím. Bắc Cung Nhược Giai..... hít.... tu vi Hoá Thần sơ kì, tư chất... cấp Đỏ.” Vị lão tổng quản này âm thầm hít một hơi khí lạnh, giọng run run đọc. Toàn trường lặng ngắt, sau đó là từng tràng rộn rã bàn tán xôn xao không ngớt, tư chất cấp Đỏ, là cấp Đỏ đó. Theo giải thích thì tư chất quyết định con đường phía trước đến độ kiếp phi thăng có suôn sẻ hay không, mấy vị ở đây cấp Cam đã là tuyệt thế thiên tài rồi, con gái Bắc Cung gia chủ lại ở cấp Đỏ. Đã xinh đẹp còn có tiềm lực hùng hồn như thế. “ Nữ nhi đó thiên phú tiềm năng hơn người, cháu trai, không thể bỏ lỡ biết chưa?” Nam Cung Vẫn truyền âm cho cháu mình. Nam Cung Hải cũng nghiêm túc gật đầu, hắn sao có thể bỏ qua được nữ nhân như thế này, trước tiên phải xử lý tên khốn khiếp nhận mình là tình lang của Nhược Giai trước đã. Lòng hận thù của tên công tử Nam Cung gia đối với Lâm Phàm càng tăng tiến thêm. “ Chỉ có bổn công tử là hợp với Nhược Giai muội tử nhất mà thôi, tên nhà quê ngươi không có cửa.” Trong lòng hắn nghĩ thầm. “ Bắc Cung gia chủ này giấu rất kĩ nha.” Ninh Hồng Chí liếc mắt đánh giá. “ Thảo nào hắn đòi thi trắc nghiệm tư chất, hoá ra là khoe con gái.” Kim Mao Sư Vương hừm giọng nhe răng. “ Haha, không có gì, tư chất cũng chỉ là làm con đường tu hành ít gặp bấp bênh hơn mà thôi, may mắn may mắn.” Bắc Cung Thượng cười lớn rất tự hào về con gái của mình nhưng vẫn làm bộ khiêm tốn khi mấy nhà khác khen ngợi. Lúc này, trên lầu các thuộc về Mặc Ngọc Đảo, một thân ảnh nam nhân xuất hiện, tướng mạo đường hoàng, mày rậm mắt đen uy nghiêm chính khí, râu được cắt tỉa gọn gàng, tóc mai dài, mặc bộ võ phục thêu mây vàng khoác trường bào bên ngoài. “ A phụ thân đến rồi, sao người trễ quá vậy.” Thiếu nữ tầm mười sáu tuổi ngực to đứng dậy vui vẻ đon đả chào cha mình, mĩ phụ cũng đưa mắt hiền từ khẽ cúi đầu với chồng. “ Phu quân, chàng tới rồi sao?” “ Ừm, nhân lúc rảnh rỗi đi làm ít công việc, không đến trễ là được.” Người đàn ông gật đầu nói. “ Phụ thân, năm nay xuất hiện quá trời thiên kiêu mạnh mẽ, có người còn ở đẳng cấp Đỏ nữa...” thiếu nữ nhiệt tình kể cho cha nghe về diễn biến của vòng đầu. “ Ừm, quả thật rất khá, Cổ Đảo có một cô con gái tốt.” Nam tử gật gù. “ Nếu con trai còn sống, nhất định nó cũng sẽ có mặt trong đám thi tài lần này rồi.” Mĩ phụ nhân giọng man mác buồn nói. “ Phu nhân đừng sầu bi nữa, lỗi là do ta.” nam nhân ôm lấy vợ mình an ủi. “ Hứ, con nói để con tham gia mà bà bà không cho, tức chết.” Thiếu nữ bĩu môi giận hờn, cặp vú rung rinh theo độ nhún của nàng. “ Con còn nhỏ, tu hành chưa tới đâu, đợi lần sau đi nhé.” Phụ nhân cười hiền hậu khẽ vuốt ve đầu con gái, từ khi mất đứa con trai thì đây là niềm an ủi duy nhất của nàng. Một nhà ba người ngồi kế nhau tiếp tục quan sát tình huống trắc nghiệm bên dưới. Mặc Ngọc Đảo là đoàn đội lên kế tiếp, theo hiệu lệnh của lão đảo chủ Hà Vân Khánh, ba đệ tử hai nam một nữ bước lên. “ Hà Tập, tu vi Hoá Thần sơ kì, tư chất cấp Cam. Vũ Hoá, tu vi Nguyên Anh hậu kì đỉnh, tư chất cấp Tím. Trần Phương, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, tư chất cấp Tím.” Sau những gì Bắc Cung Nhược Giai mang lại thì Mặc Ngọc Đảo còn hơn kém tí, chất lượng đệ tử mấy năm gần đây bị tụt dốc hơn so với các thế lực khác. “ Mô Phật, để Kim Cương Đảo chúng ta lên tiếp vậy.” A Du Đà chắp tay niệm Phật, ba vị sư trẻ tuổi mặc cà sa màu vàng đầu trọc bước lên. “ A Nan, tu vi Hoá Thần sơ kì, tư chất cấp Cam. Ca Đà Diệp, tu vi Nguyên Anh hậu kì đỉnh, tư chất cấp Tím. A Khắc Đồ, tu vi Hoá Thần sơ kì, tư chất cấp Cam.” Lý Đạo Thành liếc ngang lão thiền sư A Du Đà, “ Chà, đám lừa trọc các ngươi thế mà cũng giấu bài rất kĩ nha, hi vọng sẽ gặp nhau ở vòng tiếp theo, haha.” “ Thiện tai thiện tai, hữu duyên sẽ gặp, chớ nên quá sân si.” A Du Đà tiếp lời rồi quay về chỗ của mình. Ngay lúc Lãnh Trường Phong tính dẫn đội Ngũ Hành Đảo đi lên thì Nam Cung Vẫn đã nhanh hơn tới trước. “ Lãnh đảo chủ, chúng ta xin phép lên trước vậy.” Lão già khí sắc tuy yếu ớt vẫn tỏ ra lạc quan cười nửa miệng, tên Nam Cung Hải đi phía sau liếc nhìn Lâm Phàm khẽ nhếch môi. Bắc Cung Nhược Giai thấy ông cháu Nam Cung, kí ức bị hiếp trong mộng lại ùa về, nàng khẽ lắc đầu bình tĩnh, trong đại hội này phải xử lý Nam Cung Hải, không để chúng có cơ hội vùng lên nữa. Ba đệ tử của Tiềm Long Các lần lượt đi lên đặt tay vào trắc nghiệm thạch. “ Nam Cung Quản, tu vi Nguyên Anh hậu kì đỉnh, tư chất cấp Tím. Nam Cung Bằng, Tu vi Hoá Thần sơ kì, tư chất cấp Tím. Nam Cung Hải.... tu vi Hoá Thần trung kì, tư chất cấp.... Đỏ???” Vị tổng quản già kia khá là giật mình, hôm nay lại xuất hiện hai cái tư chất Đỏ. Mọi người ở đây cũng đồng loạt bất ngờ, bên ngoài khán giả cũng vỗ tay vang dội, ai ngờ một thế lực đứng trước bờ vực bị đá khỏi Thập Vương lại tồn tại nhân vật thiên kiêu bậc này. Chu Cương Liệt thì không ngạc nhiên lắm, tên Nam Cung Hải này bề ngoài gian xảo nhưng thực lực thì không thể bàn cãi, tu vi Hoá Thần trung kì này dường như chỉ mới đột phá hôm qua chứng tỏ hắn đã được lão già Nam Cung Vẫn kia giúp thăng cấp nhanh để chiếm ưu thế. Nam Cung Hải là hy vọng của Tiềm Long Các, hắn không thể là phế vật được, lần trước Lâm Phàm có thể một quyền đánh ngã hắn cũng là do yếu tố bất ngờ. “ Chậc, Nam Cung lão gia hoả ẩn giấu rất sâu nha.” Ninh Hồng Chí khoanh tay cười nửa miệng. Mấy nhà khác đều nhìn đội ngũ Tiềm Long Các ánh mắt đầy đề phòng, nhất là Bắc Cung Nhược Giai, nhìn tên Nam Cung Hải kia vênh váo mà nàng hận không thể bóp chết hắn ngay. Theo Thập Vương bàn luận trước đó thì năm nay dù Tiềm Long Các có đứng đầu đi nữa cũng chỉ có thể làm phó minh chủ do lão già Nam Cung Vẫn trọng thương cần thời gian an dưỡng nên họ cũng không sợ Nam Cung gia tiếp tục nắm quyền. Đám cao tầng Cổ Đảo thì đang xì xầm với nhau, họ có vẻ rất tán thành với thiên phú của Nam Cung Hải, dù Tiềm Long Các có xuống dốc nhưng nếu gả Bắc Cung Nhược Giai cho tên công tử kia vẫn rất môn đăng hộ đối. “ Haha, để xem tên tiểu tử nhà quê như ngươi lấy cái gì để vượt mặt ta, nếu ngươi lọt vào vòng trong xem ta hành hạ ngươi như thế nào.” Nam Cung Hải kiêu ngạo liếc Lâm Phàm khẽ lẩm bẩm. Nam Cung Hải tuy thiên phú vượt trội nhưng cách đây hai ngày hắn vẫn chỉ là Hoá Thần sơ kì, Nam Cung lão gia tử kia vì để cháu mình tăng thêm phần thắng đã dùng bí pháp truyền cho hắn tinh khí của hơn mười đệ tử trong môn, những đệ tử xấu số kia bị lấy mất tinh khí gần như là phế nhân đã bị đem đi xử lý. Bí pháp này là từ một bằng hữu tà tu của Nam Cung Vẫn hỗ trợ bày ra, chỉ xài được một lần. Hắn hiện tại đang rất tự tin, từ tu vi đến thiên phú đều là số một. “ Người kia cả thân đều toát ra màu tà khí, suy nghĩ đều là xấu xa mưu tính, ta không thích.” Tiểu Thiện nhìn Nam Cung Hải khẽ nhíu mày. Chu Cương Liệt hứng thú quan sát biểu hiện của cô gái nhỏ thiện lương này, nàng ta ít khi nào đánh giá xấu về người khác, kể cả tên gian manh hôm trước cướp chỗ bán cũng không làm nàng khó chịu, vậy mà lại nói không thích Nam Cung Hải, tên này hình như còn xấu xa hơn. Nhưng nếu nói thế hắn một đường xuất đạo đến nay không chuyện xấu gì không làm, từ cưỡng hiếp gian dâm hành hạ nữ nhân, biến các nàng thành tình nô phục vụ đàn ông, dối gạt mưu đồ khắp nơi, người chết trong tay hắn cũng kha khá. Vậy sao nàng vẫn nghĩ hắn là người tốt? “ Có thể là Sắc dục bổn nguyên của Thiên Đạo và hiệu quả của Bí Ẩn gia thân khiến nàng không nhìn ra bản chất của kí chủ, hoặc do ngài tốt thật.” Yêu Dục lè lưỡi mỉa mai. “ Ài, thế gian thất tình lục dục, người sinh ra đều có thiện tâm, chỉ là môi trường làm con người ta ảnh hưởng tâm trí dẫn đến sa đoạ thành xấu xa. Kẻ mang ác niệm tự khắc có báo ứng tương đương.” Hắn lảm nhảm một câu vô thưởng vô phạt nhưng Tiểu Thiện nghe xong thì khẽ gật đầu mỉm cười. Bên dưới sàn đấu giờ chỉ còn lại Ngũ Hành Đảo cuối cùng, Lãnh Trường Phong gật đầu để ba thiên kiêu nhà mình bước ra.
0 bình luận
aaa