Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 287: Chuẩn bị khai mạc
Sáng sớm, hàng vạn tu sĩ từ khắp nơi trong Thập Vương Thành tụ tập về phía cửa Bắc. Nơi đây được xây dựng một giác đấu trường với sức chứa mấy mươi vạn người.
Bên trong đấu trường đồ sộ được xây theo phong cách sân vận động quốc gia với bao quanh là ghế ngồi của khán giả, còn có những khu vực có tầm nhìn tốt chia làm các phòng ở trên cao để những thế lực cao cấp nhất dự khán.
Ở giữa là một võ đài bằng đá núi lửa rộng lớn vững chắc, vì xây dựng để thiên kiêu cách mười năm thi đấu một lần nên nó chịu đựng được sức công phá của cả Tán Tiên sơ kì.
Chu Cương Liệt dắt theo Lạc Thủy đi vào tiểu viện của Lãnh Nhược Hy, cả Lâm Phàm và hai cô người tình đều đã có mặt, hai nàng này mặt hồng hồng vừa e thẹn vừa thích thú với giấc mộng đêm qua.
“ Lâm huynh đệ, hôm nay đừng làm ta thất vọng đó, haha.” Hắn vỗ vai Lâm Phàm động viên sau đó lại nhìn hai cô nàng đang tràn ngập hạnh phúc sau giấc mộng xuân kia.
“ Chà, hôm nay thần sắc khá hơn rồi đó, mau đi tập hợp kẻo trễ giờ.”
Đám người rời khỏi đại viện đã thấy Lãnh Trường Phong cùng đoàn đội Ngũ Hành Đảo chờ sẵn, đáng lẽ Bắc Cung Nhược Giai cũng phải về chỗ của Cổ Đảo nhưng cô nàng ỷ là con gái Bắc Cung Thượng nên tách ra ở riêng với Lâm Phàm ca ca của mình.
Chu Cương Liệt chợt nảy ra một ý, “ Các người đi đến đấu trường trước, ta có chút chuyện sẽ đi sau, Lạc Thủy cũng đi với họ đi.”
Nói rồi hắn tách đoàn tự mình đi đến khu chợ, hôm nay là ngày tổ chức thiên kiêu luận võ bầu ra minh chủ cũng như thành chủ của Thập Vương Thành nên cả dân thường cũng đã đi xem náo nhiệt, bên ngoài võ đài là một khoảng rộng lớn được các môn phái bố trí trận pháp trình chiếu hình ảnh bên trong ra cho phàm nhân xem.
Khu chợ hôm nay cũng vắng tanh không có ai buôn bán, nhưng ở một góc nhỏ, Tiểu Thiện thanh thuần xinh đẹp vẫn ngồi cô đơn bó gối ở đó.
Chu Cương Liệt nhìn thấy nàng thì thả chậm bước đi tới, nàng cũng ngước lên nhìn hắn, nụ cười dịu dàng nở trên môi.
“ Khách quan, lại gặp rồi.”
“ Ài, nàng có bị ngốc không vậy, hôm nay chợ đâu có ai tới sao lại còn bày hàng ra, mà nàng cũng có bán đâu.” Chu Cương Liệt ngồi xổm thở dài trách móc.
“ Ta biết chứ, nhưng ta cũng biết không ai tới thì ngài nhất định sẽ tới.” Tiểu Thiện cũng đưa tay vào cho cá đớp.
“ Sao nàng lại dám chắc như vậy? Lỡ ta bận không tới thì làm sao?” hắn rất ngạc nhiên khi cô nàng này dường như nắm chắc mọi việc mà hắn muốn làm.
“ Ta không biết, chỉ là linh cảm của ta luôn đúng.” Tiểu Thiện cười hồn nhiên đáp.
“ Ừm, hôm nay vẫn như cũ, ta mua cá để thả.” Chu Cương Liệt chính là sợ nếu mình tham dự đại hội về trễ để nàng chờ nên mới tranh thủ ghé qua đây trước.
“ Hì hì, có vẻ ngài đang vội đi xem hội phải không? Mau đem cá đi đi, ta về trước.” Tiểu Thiện đứng dậy cúi đầu chào chuẩn bị quay lưng rời đi.
“ Ờ, khoan đã.” Chu Cương Liệt như nghĩ đến điều gì gọi với theo.
“ Ngài còn chuyện gì sao?” nàng xoay người lại, làn tóc suông mượt như dòng suối chảy khẽ bay ngang qua mũi hắn.
“ Mùi tóc thơm quá.” Hắn hít một hơi, hương thơm kì lạ thuần khiết làm tâm hồn hắn tĩnh lặng lạ kì.
“ À, còn sớm, nàng có rảnh không, ta đưa nàng đi xem đại hội.” Chu Cương Liệt gãi đầu khuôn mặt hàm hậu hỏi.
“ Ta không thích chen lấn đông đúc đâu, với lại ta cũng không muốn xem đánh đánh giết giết.” Tiểu Thiện lắc đầu nguầy nguậy.
“ Không có chen lấn đâu, ta giúp nàng ngồi chỗ tốt nhất để xem, chỉ là tụ hội tranh tài cũng đâu phải tràng giết chóc gì.” Hắn cố gắng thuyết phục.
“ Ừm.... thôi cũng được, lâu lâu nên đi đến nơi đông đúc xem một chút.” Tiểu Thiện trầm ngâm suy nghĩ sau đó gật đầu.
Hai người cùng nhau đến bờ hồ, Chu Cương Liệt cẩn thận thả từng con cá chép xuống trong ánh nhìn gật gù đầy tán dương của cô gái.
“ Ta thả ở đây bốn lần tổng cộng tám con rồi, ài, nàng có sở thích bắt cá rồi chờ người phóng sanh hay sao?” Chu Cương Liệt vừa cất thùng cá về chỗ cũ vừa quay sang hỏi.
“ Bí mật, một ngày nào đó ta sẽ nói cho ngài biết, hì hì.” Tiểu Thiện lại ra dấu im lặng bí hiểm không thôi.
“ À mà ngài tên gì vậy?” nàng cầm giỏ trúc ngẩng đầu hỏi.
“ Ta tên Chu Cương Liệt, nàng muốn gọi sao thì gọi.” Hắn đáp.
“ Nhìn ngài cao lớn, râu ria dài như thế, vậy ta gọi ngài là Chu đại thúc nhé.” Nàng nháy mắt lém lỉnh mỉm cười.
“ Được, tùy nàng thôi.” Hắn gãi đầu cười trừ, chết chưa, đi cua gái mà bị người ta gọi bằng chú rồi, hai người sóng đôi nhau đi về phía Bắc thành.
Đi một hồi Chu Cương Liệt nhìn lại, cô nàng Tiểu Thiện này đi với tốc độ rất an nhàn chậm rãi, cứ thế này chắc tới tối mới đến được Bắc thành mất.
“ Nè, ta đưa nàng bay lên cho nhanh nhé?” hắn học cái tánh gãi đầu cười của Lâm Phàm đưa ra đề nghị.
“ Chu đại thúc biết bay sao? Vậy thì bay thôi, sao nãy giờ không nói sớm?” Tiểu Thiện gật đầu.
Chu Cương Liệt phất tay, mây ngũ sắc xuất hiện dưới chân nâng hai người từ từ lên cao, không biết vì sao mà hắn cũng chưa dám tự tiện đưa tay chạm vào nàng.
Tiểu Thiện chủ động đưa bàn tay ngọc ngà với những ngón thon thả ra vịn lấy tay áo của hắn, Chu Cương Liệt gật đầu ra lệnh cho mây ngũ sắc bay về phía Bắc.
“ Ôi, lần đầu ta được nhìn ngắm quang cảnh toà thành từ trên cao như vậy đó. Làm người tu tiên sướng thật, đi mây về gió tự do tự tại.” Tiểu Thiện thích thú đưa mắt hồn nhiên nhìn cảnh vật chung quanh.
“ Nếu nàng thích ta sẽ đưa nàng đi bất cứ đâu.” Chu Cương Liệt đưa mắt nhìn sang trìu mến nói.
“ Ừm, giờ chưa phải lúc.” Tiểu Thiện ngẫm nghĩ rồi đáp.
Hai người bay ngang trên đầu những phàm nhân bên dưới đi thẳng vào trong giác đấu trường, hắn đến khu vực có cắm cờ của Ngũ Hành Đảo, nơi này được xây nhô ra phía trên thành mười toà lầu cao, chính là nơi mười đại môn phái quan sát.
“ A, tiền bối đến rồi sao, vào đây uống trà.” Lãnh Trường Phong thấy hắn xuất hiện vội đứng dậy mời ngồi, sau đó nghía ra phía sau nơi Tiểu Thiện đang đứng.
“ Cô gái này là?”
“ Người quen của ta, ta để cô ấy ngồi đây xem được chứ?” Chu Cương Liệt không giải thích dài dòng nhiều.
“ Được chứ, người quen của tiền bối chính là khách lớn của Ngũ Hành Đảo ta mà, người đâu lấy ghế.” Lãnh Trường Phong hiểu ý gật đầu sai người mang ghế ra.
Tiểu Thiện cũng không nói gì chỉ khẽ cúi đầu xem như cảm tạ rồi thản nhiên ngồi vào ghế đưa mắt nhìn xuống dưới đài.
“ Lâm huynh đệ, Nhược Giai đâu?” Chu Cương Liệt tiến đến hỏi.
“ Nàng ấy về khu vực của Cổ Đảo chuẩn bị rồi, sau khi khai mạc sẽ bắt đầu vòng đánh giá tư chất luôn.” Lâm Phàm khẽ cúi đầu trả lời.
“ Tốt, gì chứ tư chất thì ta tin ngươi sẽ là đệ nhất, haha.” Chu Cương Liệt vuốt râu vỗ vai khen ngợi, sau đó lấy từ nhẫn trữ vật ra một thanh đại kiếm có chuôi khắc hình Hoả Phượng, lưỡi kiếm đỏ rực như lửa tinh xảo tuyệt luân.
“ Đây là Xích Hoả Phượng Vũ Kiếm, phẩm chất Tán Tiên hậu kỳ, thấy ngươi lúc trước có xài đại kiếm nên ta tặng, xem như quà cho ngày ra quân hôm nay.” Hắn hào sảng đưa thanh kiếm qua trong ánh mắt ao ước của mấy vị trưởng lão và đệ tử của Ngũ Hành Đảo.
“ Tiền bối, ta nhận ơn của ngài quá nhiều rồi, giờ lại còn tặng kiếm, thật không dám nhận.” Lâm Phàm vẫn theo thói quen quân tử quá mức của mình.
“ Hừm, ta đưa thì cứ lấy, ai bắt ngươi mang ơn.” Chu Cương Liệt ném kiếm qua, Lâm Phàm vội bắt lấy, đôi mắt hắn loé lên vui mừng, rất vừa tay, thân kiếm lại mang đầy hoả hệ năng lượng rất thích hợp cho hắn sử dụng.
“ Tiểu tử ngươi thật tốt số, kiếm này còn có thể nâng cấp lên nữa đó, xài đến khi ngươi độ kiếp phi thăng không vấn đề gì, quả là Tiên nhân rất hào phóng nha.” Chân Hoàng núp trong nhẫn âm thầm truyền âm cảm thán.
“ Đa tạ tiền bối.” Lâm Phàm chắp tay cúi đầu tạ ơn.
“ Đánh cho tốt, thể hiện cho nhạc phụ của ngươi xem thực lực, phải để Cổ Đảo đó tự mình dâng con gái lên xin cưới mới được nha.” Chu Cương Liệt gật gù hài lòng, dù hắn đánh chủ ý lên mấy vị hồng nhan của tên thiếu niên này nhưng vẫn không muốn phải gây thù, tặng hắn ít đồ mua từ cửa hàng hệ thống xem như đền bù là được.
Mặt trời dần lên cao, đúng giữa giờ Thìn ( 8 giờ sáng) thì tiếng chiêng từ giác đấu trường được đánh vang lên, Thập Vương Hội chính thức khai mạc.
0 bình luận