Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 285: Vạn tà bất xâm
Buổi sáng, Chu Cương Liệt và Lạc Thủy ghé qua tiểu viện của Lãnh Nhược Hy đã thấy Bắc Cung Nhược Giai và Lâm Phàm có mặt.
Ba người ngồi trong thính đình bên bờ hồ, bên dưới trồng đầy hoa sen trắng. Lãnh Nhược Hy pha trà, Bắc Cung Nhược Giai thì đánh một tấu khúc êm dịu, Lâm Phàm nhắm mắt phiêu theo điệu đàn trầm bổng.
Vẻ mặt của hai nàng sáng nay có chút gì đó gượng gạo pha lẫn xấu hổ, nãy giờ cứ im lặng không nói làm Lâm Phàm cũng không dám làm gì sợ hai nàng giận, cũng phải, ác mộng đêm qua như ám ảnh tâm trí hai cô gái chưa nếm mùi đời, cái cảnh bản thân bị những tên hèn mọn đáng ghét kia cưỡng hiếp, người yêu thì chỉ bất lực không thể làm gì.
Dù biết chỉ là mơ nhưng cũng làm tâm trí hai nàng chịu tổn thương, nhất là Lãnh Nhược Hy, nàng ta là Địa Tiên, bình thường sẽ không mơ thấy những thứ loạn thất bát tao như thế, mỗi giấc mơ đối với người có tu vi như nàng thường sẽ mang lại điềm báo gì đó.
Nhưng sẽ là điềm gì? Hai lần liên tiếp gặp ác mộng đều từ cảnh đẹp cùng Lâm Phàm hưởng thụ hạnh phúc sau đó vỡ tan, không lẽ sắp tới giữa nàng và Lâm Phàm sẽ xảy ra chuyện.
Thấy Chu Cương Liệt đi vào, Lâm Phàm muốn phá vỡ không khí gượng gạo nãy giờ nên vội đứng dậy nhiệt tình chào đón.
“ A, Chu tiền bối, ngài mới tới sao?”
“ Không làm hỏng chuyện tốt của ba người các ngươi chứ hả?” Chu Cương Liệt vỗ vai Lâm Phàm sau đó nhìn hai cô nàng kia.
“ Các ngươi làm gì mà mới sáng như người mất hồn vậy? Đêm qua thấy ác mộng sao?”
Câu hỏi của hắn làm cả Nhược Giai lẫn Nhược Hy giật thót, hai nàng lắc đầu nguầy nguậy chối bay chối biến, không thể để ai biết được ác mộng đêm qua.
“ Tiểu nữ không sao, do hôm qua gặp lại Lâm ca ca vui quá đêm không ngủ được thôi.” Nhược Giai lấy lại tập trung tiếp tục gảy đàn.
“ Đêm qua vãn bối tu hành có chút không được thuận lợi nên tâm trạng hơi bức bối mà thôi.” Lãnh Nhược Hy cũng bịa lý do.
“ Ừm, không sao thì tốt.” Chu Cương Liệt gật gù, sau đó kề sát tai nói nhỏ cho Lâm Phàm.
“ Hai cô nàng này chính là đang tị nạnh nhau, phải đối xử với họ như nhau không được bên trọng bên khinh, tình cảm mùi mẫn một xíu nhớ chưa.”
“ Tiểu tử hiểu rồi.” Lâm Phàm gật mạnh đầu, hắn đã xem Chu Cương Liệt như chuyên gia tư vấn tình cảm.
“ Ài, tính rủ các ngươi ăn sáng nhưng thấy có vẻ không tiện, thôi ta đi trước nhá.” Chu Cương Liệt khoác vai Lạc Thủy rời đi để ba bạn trẻ hàn huyên.
“ Nào, đừng ủ rũ nữa, chúng ta đi dạo đi.” Lâm Phàm thấm nhuần tư tưởng hai tay ôm lấy hai con cá.
Hắn mỗi tay ôm eo một nàng kéo vào lòng, lần lượt đặt môi hôn lên từng ngụm bảo đảm đều nhau không ai nhiều hơn ai tránh các nàng tị nạnh.
“ Mai là phải thi đấu rồi, ta sẽ ở giữa Thập Vương chứng minh thực lực bản thân, các nàng sẽ không bao giờ hối hận khi cùng gả cho ta đâu.” Lâm Phàm ánh mắt kiên định nhìn lấy hai vị mĩ nữ.
Các nàng nhìn nhau, sau đó gật đầu cười trìu mến, phải, họ là người tu hành tâm tính vững chãi, chỉ là một cơn ác mộng thì sao lại khiến bản thân thất thố đến vậy được.
Lâm Phàm vẫn là Lâm Phàm, tên này rất có duyên ăn nói với nữ nhân, chỉ vài câu đã làm hai vị mĩ nữ bình tâm trở lại, các nàng tựa đầu vào ngực hắn âu yếm. Nam nhân này làm gì có chuyện bất lực nhìn các nàng bị cưỡng hiếp mà không làm gì được cơ chứ.
“ Chủ nhân lại ra chợ sao?” Lạc Thủy đưa mắt lỏn lẻn nhìn Chu Cương Liệt.
“ Sao hả? Ghen với cô gái bán cá kia sao?” hắn đưa tay bóp lấy mông nàng một cái.
“ Úi, thiếp không có ghen, chàng kiếm càng nhiều nữ nhân thiếp càng có thêm nhiều tỷ muội, chỉ là trước đây chưa từng thấy chàng đối xử với cô gái nào ân cần kì lạ như nàng ta mà thôi.” Lạc Thủy nhón mông một cái nói.
“ Ta không biết tại sao, chỉ là thâm tâm mách bảo đừng nên dùng vũ lực hay thủ đoạn nào hại đến cô ấy, nàng ta chắc là mối lương duyên hiếm có mà ta phải nắm bắt.” Chu Cương Liệt vuốt râu bước đi ôn tồn nói.
Hai người vừa đến chợ quả nhiên đã thấy cô gái kia vẫn ngồi ở đó, trong thùng vẫn chỉ có hai con cá chép bơi lội, giờ này là sáng sớm, cô ấy mỗi ngày là chỉ bán có hai con thôi sao? Lại còn liên tục không lấy tiền, vậy cô ta bán cá với mục đích gì?
Chu Cương Liệt không vội tiếp cận mà ở xa xa quan sát, cũng giống những lần trước, có nhiều người đến hỏi mua cá cô gái đều sẽ hỏi mua để làm gì sau đó từ chối bán.
Đến gần trưa, một tốp công tử ca nhà giàu nghênh ngang đi trên đường, ánh mắt chúng lia trúng nhan sắc của cô gái kia, lập tức cười hô hố xáp tới.
“ Ô kìa, mĩ nhân bậc này sao lại cực khổ bán buôn ở chỗ dơ bẩn này vậy người đẹp?”
“ Hehe, không bằng đi với chúng ta uống chén rượu, chúng ta giúp nàng cả đời sau ăn sung mặc sướng.”
“ Chà, nhan sắc này còn hơn cả mấy hoa khôi đệ nhất ở thành này luôn nha, mĩ nhân, theo ta về, ta nạp nàng làm thiếp thất.”
Chúng bao vây lấy nàng buông lời trêu ghẹo ong bướm, cô gái vẻ mặt vẫn rất bình thản nói.
“ Các vị có mua cá không, nếu không mua xin mời đi nơi khác đừng phiền người khác buôn bán.”
“ Ồ, còn rất bướng nha, hôm nay bổn công tử chính là muốn lấy nàng về làm thiếp đó, buôn bán gì tầm này.” Tên ăn mặc sang trọng nhất phẩy quạt, hai tên gia đinh hùng hổ đi tới tính cưỡng ép bắt lấy nàng.
Cô gái ngồi yên không làm ra phản ứng gì, đưa đôi mắt trong veo nhìn thẳng hai gã kia, bọn chúng như bị định trụ tại chỗ, mọi ý nghĩ xấu xa đều tan biến, chúng cúi gằm mặt lủi ra xa không dám đến gần mạo phạm.
“ Hai thằng mày bị gì vậy hả? Hôm nay dám không nghe lời ta? Được, vậy để ta tự lên, ta không tin mình không giải quyết được một nữ nhân yếu ớt.”
Tên công tử kia dưới sự cổ vũ của đám con ông cháu cha khác sấn tới, nhưng cũng như hai thủ hạ, tên này khi nhìn thấy đôi mắt của nàng thì mọi mê luyến đều như tan biến đi.
“ Xin lỗi đã làm phiền cô.” Hắn cúi đầu xin lỗi rồi kéo cả đám đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người ở đây. Bọn công tử này từ khi nào mèo chê mỡ lại buông tha cho cô nàng xinh đẹp như vậy cơ chứ.
“ Tuy không biết nguyên do nhưng cô gái này hình như có khả năng chặn đứng mọi tà niệm nhắm vào mình, chỉ cần nhìn vào mắt cô ấy thì mọi suy nghĩ xấu xa đều sẽ mất sạch.” Yêu Dục ngồi trên đầu Chu Cương Liệt nói.
“ Vạn tà bất xâm? Nàng ta chỉ là một người phàm, sao lại có năng lực này? Kì lạ.” Hắn cũng gãi đầu thắc mắc.
“ Một vài người đặc biệt trên thế gian sở hữu những khả năng đặc biệt mà cả tu sĩ cũng không có, cô ấy và kí chủ lương duyên rất thịnh, chắc chắn sau này sẽ cùng nhau phát sinh rất nhiều chuyện, ngài đừng bỏ lỡ nha.” Tiểu tinh linh nhắc nhở.
Còn cần Yêu Dục nhắc sao? Chu Cương Liệt đã quyết tâm từ lâu, cô gái này là người mà gợi cho hắn sự nhớ nhung yêu thích vô cùng lớn, trước nay gặp qua bao nhiêu nữ nhân nhưng đến ái ân với nhau rồi lại rời đi, không ai để cho hắn ấn tượng bằng nàng thôn nữ bán cá này cả.
Lúc này, một gã nam tử tướng mạo có phần gian xảo tiến tới, tên này tai thỏ mỏ dơi mắt láo liêng như trộm gà cất tiếng hỏi.
“ Tiểu nương tử cá này bán thế nào?”
File truyện này được tải ở Sachiepvien.net
“ Xin hỏi ngài mua cá về để làm gì?” cô gái theo thói quen hỏi ngược lại.
Tên này đảo mắt suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời, “ Ta là người có tấm lòng thương xót chúng sanh, ta sẽ mang chúng đi thả.”
Chu Cương Liệt trầm mặc quan sát, câu trả lời này chính là hai lần trước hắn nói, cô ấy đều đưa cá cho hắn, hôm nay không lẽ bị tên gian xảo kia hớt tay trên rồi.
Cô gái nhìn thẳng vào mắt của gã kia, sau đó thở dài thất vọng lắc đầu.
“ Ngài không thật với bản tâm của mình, tôi không bán.”
“ Gì hả, ta rõ ràng là người có thiện tâm muốn phóng sanh hai con cá kia, chỗ nào không thành tâm cơ chứ, cô đừng có điêu ngôn xảo ngữ, cá cô bày ra từ sáng tới chiều không bán cho ai, vậy cô dựng sạp làm gì, tránh chỗ cho ta bán thứ khác không tốt sao?”
Tên này chống nạnh ra sức quát nạt, thì ra hắn để ý chỗ này có rất nhiều người qua lại, cũng cơ số người muốn mua cá nhưng cô gái này chỉ hỏi không bán nên muốn tranh giành sạp hàng tự mình bán.
“ Đôi mắt ngài không có một chút nào thiện tâm, tôi đoán ngài cũng là người bán cá giống tôi muốn chỗ dựng hàng này, được rồi, tôi nhường đó, tôi sẽ đi nơi khác.” Cô gái chỉ nhỏ nhẹ nói sau đó đứng dậy bưng thùng cá dời đi chỗ khác.
“ Dễ dàng như vậy?” tên gian xảo kia ngỡ ngàng kinh ngạc, sau đó mừng rỡ dọn sạp cá ra ngay chỗ của cô gái kinh doanh.
Nàng kia bưng cá nặng nề dời đến một góc xấu của chợ, chỗ này không ai tranh giành, nàng không một tiếng oán trách gì bày cá ra như trước rồi ngồi nhìn quanh quất.
Lúc này, một bóng hình cao lớn đã đứng trước quầy cá mới mở, cô gái ngước lên nhìn, ánh mắt sáng ngời vui vẻ.
“ Khách quan, lại gặp rồi, ngài muốn mua cá hả?”
0 bình luận