Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 283: Kẻ thù trong mộng cảnh
Đêm nay Lãnh Nhược Hy và Bắc Cung Nhược Giai cùng có chung một giấc mơ, không, phải nói là cơn ác mộng tồi tệ mà các nàng rất muốn quên lãng đi vĩnh viễn.
Lâm Phàm tay trái nắm lấy tay Nhược Giai, tay phải dắt Nhược Hy, ba người cùng nhau đi dạo trên một bờ biển với cát vàng dưới chân, từng tán dừa xanh rì rào gió mát, phía xa xa là từng cơn sóng vỗ vào bờ cát, hoàng hôn sắp khuất bóng sau đường chân trời.
Phong cảnh thật lãng mạn nên thơ, đi dạo xong ba người ngồi trên bãi cát, hai nàng dựa vào hai bên vai của Lâm Phàm, hắn đưa tay ôm lấy hai vòng eo thon thả.
“ Nhược Giai, ta yêu muội.” Lâm Phàm quay sang nhìn thiếu nữ áo xanh đầy say đắm, sau đó kề sát đầu hôn lên đôi môi dịu ngọt của nàng.
“ Nhược Hy, ta không thể sống thiếu nàng.” Hắn làm điều tương tự với mĩ nhân áo vàng, hai người mút lấy môi nhau đắm đuối.
Các nàng không cần gì hơn, chỉ cần mãi mãi hạnh phúc ở bên nhau như vậy là tốt rồi. Đúng là giấc mơ màu hồng của nữ nhân, luôn đẹp đẽ và đầy thơ mộng như vậy.
Nhưng lúc này, khi hoàng hôn vừa khuất bóng thì bỗng bầu trời nổi mây đen, phong cảnh yên bình tiêu tan, một lồng sáng đỏ bao phủ khắp hòn đảo của ba người.
“ Haha, các ngươi có vẻ hạnh phúc quá nhỉ, nhưng ngày tháng êm đềm của các ngươi chấm dứt rồi.” Một tiếng cười ngạo mạn vang lên, Lâm Phàm cùng hai nữ nhân quay lại nhíu mày.
“ Là các ngươi, chán sống rồi hả?” Lãnh Nhược Hy nghiến răng tức tối, quang cảnh lãng mạn của nàng cùng Lâm Phàm đã bị phá hỏng bởi sự xuất hiện của lũ sâu bọ này.
Đối diện đứng tổng cộng bảy tên nam nhân chia làm hai nhóm. Một bên là ba thế hệ Lăng gia ở Vân Lăng thành mấy tháng trước Lâm Phàm cùng Lãnh Nhược Hy từng đối mặt, Lăng Quan, Lăng Phục và Lăng Bưu. Bên còn lại là bốn tên hèn mọn buổi chiều vừa đụng độ, Nam Cung Hải và ba tên đệ tử khác của Tiềm Long Các.
Chúng nở nụ cười đầy gian xảo, ánh mắt không thèm che đậy sự thèm muốn nhìn vào thân thể của hai mĩ nhân.
“ Nam Cung Hải, ngươi to gan dám quấy rầy ta và Lâm Phàm ca ca hàn huyên, có tin hay không ta khiến Nam Cung gia ngươi tuyệt tự.” Bắc Cung Nhược Giai vẻ mặt lạnh lẽo, mắt nàng khoá chặt tên thiếu gia bộ dáng xảo quyệt kia.
“ Ba tên họ Lăng các ngươi còn dám xuất hiện trước mắt ta sao? Có tin hay không ta giết các ngươi tại đây mà Thanh Vân Cung không dám nói gì.” Lãnh Nhược Hy cũng giận dữ không kém.
“ Ôi, ta sợ quá cơ, giỏi thì ngươi làm thử ta xem.” Nam Cung Hải bộ dáng chế giễu lè lưỡi.
“ Haha, thời thế đã khác, hôm này hai nữ nhân các ngươi đừng mong thoát khỏi tay chúng ta.” Lăng Bưu khuôn mặt hèn mọn chống nạnh cười to.
Lãnh Nhược Hy sát ý nổi lên, nàng là muội muội của Lãnh Trường Phong, một trong các kiêu hùng đứng đầu Tây Hải, hôm nay lại bị một đám yếu ớt hèn mọn giễu cợt.
“ Muốn chết.” Nàng quát to, định vận chân khí Ngũ Hành tuông ra uy áp chấn nát bọn khốn này thành tương.
Nhưng vài giây sau cũng không có chuyện gì xảy ra, Lãnh Nhược Hy tái mặt, nhìn quanh quất, một cỗ bất an dần lớn mạnh trong lòng.
“ Sao thế này, chân khí của ta không sử dụng được, cả thần thức và đan điền đều bị khoá chặt rồi.” Nàng cố gắng vận dụng lực lượng bản thân, nhưng không có động tĩnh gì, nàng cảm giác như mình đã trở thành một người phàm không còn pháp lực nữa.
“ Chân khí, đan điền của ta cũng vậy, sao có thể...” Bắc Cung Nhược Giai thử dùng pháp thuật cũng không có phản ứng.
Lâm Phàm lúc này mới nhận ra nguy cơ lớn, hắn điên cuồng điều động lực lượng, câu thông với cả Chân Hoàng trong nhẫn nhưng dường như bản thân đã mất hết liên hệ với chân khí.
Ba người bọn họ đã hoàn toàn bị phong ấn tu vi, trở thành một cái phàm nhân.
“ Haha, Lãnh Nhược Hy, ngươi tưởng ta ngu ngốc để ngươi đắc thủ như lần trước sao? Xem ai ở trên kia đi.” Nam Cung Hải há to miệng cười nắc nẻ chỉ tay lên trời.
Phía trên cao, lão già Nam Cung Vẫn các chủ Tiềm Long Các chắp tay sau lưng từ từ hạ xuống, vẻ mặt ngoài ngoan độc lại mang theo sự chế nhạo.
“ Vùng không gian này đã bị lão phu phong toả, tu vi của các ngươi cũng là ta dùng bí pháp phong ấn, các ngươi giờ đã là cá thịt nằm trên thớt, còn không mau chịu thua đi.”
Câu nói của Nam Cung Vẫn như sét đánh bên tai, ba người vẻ mặt hết sức lo lắng, Lãnh Nhược Hy và Bắc Cung Nhược Giai vô thức lùi về phía sau lưng Lâm Phàm, hắn là nam nhân, lại là tình lang của họ nên trong lúc yếu đuối nhất hai nàng xem hắn như điểm tựa.
Lâm Phàm cũng rất đủ bản lãnh nam tử, hắn đưa tay che chắn cho hai cô người yêu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mấy tên bại hoại phía trước đầy đề phòng.
“ Haha, đã bị phong ấn tu vi, ngươi bây giờ khác gì một phàm nhân, để xem ngươi còn huênh hoang được nữa hay không.” Nam Cung Hải cười lớn vung chưởng nhào tới.
Lâm Phàm vận dụng lực lượng nhục thân vào nắm đấm muốn cản phá, nhưng làm sao có thể chống lại được chân khí của tu sĩ, chỉ một pha đối chưởng Lâm Phàm đã bị đánh bay ngược đập vào gốc dừa gần đó, miệng thổ huyết.
“ Đây là trả đũa cho việc ngươi dám ra tay với ta.” Nam Cung Hải nhe răng tự đắc.
“ Lâm Phàm...”
“ Lâm ca ca...”
Hai nữ nhân hốt hoảng nhào đến, ánh mắt đầy lo lắng và tuyệt vọng ôm lấy thân thể thiếu niên. Nhưng rất nhanh tên Lăng Phục đã xuất hiện sau lưng nắm lấy cổ tay Lãnh Nhược Hy kéo ra, bên kia Nam Cung Hải cũng làm điều tương tự với Bắc Cung Nhược Giai.
“ Mau thả ta ra, lũ khốn khiếp hèn hạ, nếu để phụ thân ta biết, các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.”
“ Buông tay, tên sâu mọt, sao ngươi dám đụng vào người ta, để ta thoát được thì ta thề sẽ khiến toàn bộ Lăng gia của các ngươi diệt môn sạch sẽ.”
Hai nàng yếu thế bị chế trụ nhưng miệng vẫn cứng rắn mắng chửi đe doạ.
“ Hừm, hai con tiện nhân vẫn còn cứng miệng gớm, để chúng ta thu phục các ngươi thành đồ chơi dưới háng rồi xem Ngũ Hành Đảo và Cổ Đảo có dám manh động hay không.” Nam Cung Vẫn búng tay đám người hiểu ý gật đầu.
“ Tên tiểu tử nhà ngươi dám phế đan điền ta, hôm nay ta phải để ngươi tận mắt chứng kiến hai người con gái mà ngươi yêu thương bị chúng ta làm nhục như thế nào.” Lăng Bưu tiến tới đạp lên đầu Lâm Phàm đầy miệt thị đắc ý.
Lãnh Nhược Hy đang cố sức vùng vẫy muốn thoát, tên Lăng Phục nắm lấy hai tay nàng đưa lên cao, tay còn lại nắm lấy phần vạt áo.
“ Địa Tiên thì sao, em gái Lãnh Trường Phong thì thế nào, khi không thể sử dụng pháp lực thì ngươi cũng chỉ là một con đàn bà.”
Xoẹt.... Âm thanh khô khốc vang lên, tên trung niên kia nở nụ cười đồi bại thẳng thừng xé toang áo của Lãnh Nhược Hy ra, cả áo khoác ngoài, áo trong lẫn yếm trắng đều bị lực đạo Tán Tiên của hắn chấn nát. Nửa thân trên của nàng loã lồ bại lộ trước mấy đôi mắt như sói đói.
“ Không..... Huhu...” Lãnh Nhược Hy hét to, hai dòng lệ tuông rơi, nàng vừa tủi nhục vừa đau đớn tột độ, sao nàng lại gặp phải tình cảnh trớ trêu đến vậy.
Bên kia, Bắc Cung Nhược Giai cũng la hét vùng vẫy loạn xạ, nhưng kết cục vẫn là bị Nam Cung Hải và ba tên đệ tử Tiềm Long Các xé toạc hết váy áo, cả quần dài và quần lót đều không còn.
Thân thể thiếu nữ trắng ngần, da thịt thơm lừng, cặp vú rất vừa tay, vòng eo thon thả, cặp mông nảy nở và cái mu lồn với nhúm lông tơ mượt mà toàn bộ bị mấy tên đáng hận này thấy hết.
“ Oà, quả nhiên là mĩ nhân tuyệt diễm nha, xem vú kìa, lồn kìa, đúng là vưu vật hảo hạng.” Tên béo híp mắt thèm chảy dãi.
Lâm Phàm bị Lăng Bưu đạp lên đầu, cơ thể hắn ăn một đòn của Nam Cung Hải đã bất lực không còn sức gượng dậy nữa, chỉ đành đưa đôi mắt bất lực nhìn hai người mình yêu bị bọn chúng giở trò đồi bại, miệng vẫn thều thào gọi tên hai nàng.
“ Hé hé, Lâm Phàm, ngươi thích anh hùng cứu mỹ nhân phải không, để xem bây giờ ta chơi nát hai cái lồn của chúng xem ngươi cứu kiểu gì.” Lăng Bưu đạp thêm một cái rồi chạy đến chỗ phụ thân mình.
0 bình luận