Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 282: Lại gặp nàng
Trời đã về xế chiều, Chu Cương Liệt dẫn theo Lạc Thủy đi dạo bình thản trên đường, hắn không biết mình đi đâu, cứ như có gì đó thôi thúc hắn bước tiếp vô định.
Rồi hắn lại tới khu chợ ngày hôm qua, giờ này các hàng quán đều đã lũ lượt dọn dẹp trở về nhà, nhưng vẫn có một hình bóng ngồi ở đó, nàng vẫn như hôm qua, áo vải dâu tằm đơn sơ, khuôn mặt mang nét đẹp thiện lương chân chất, vẫn một thùng với hai con cá chép, bên cạnh là chiếc giỏ trúc.
Nàng hết nhìn hai con cá lại chuyển qua nhìn xung quanh như muốn đợi cái gì. Thấy Chu Cương Liệt đang từ từ bước tới, đôi mắt trong veo kia như thoáng hiện lên sự nhu hoà khác lạ.
“ Cô nương, ta lại tới mua cá đây.” Chu Cương Liệt ngồi xuống đưa tay vào, hai con cá chép bơi lội trong thùng cọ vào tay hắn, có con còn há miệng cá nhấm nháp đầu ngón tay.
“ Xin hỏi ngài muốn mua cá để làm gì?” cô gái vẫn nói ra câu hỏi cũ, dường như cũng giống hôm qua, nàng này cả ngày nay chỉ vì câu hỏi này mà không bán cá cho ai.
“ Ta sẽ đem đi thả.” Hắn nhìn thẳng vào mắt cô gái nhẹ nhàng cười, nàng cũng đáp lại hắn với khuôn mặt tươi tắn.
“ Được, bán cho ngài đó.” Nàng đứng dậy định rời đi, nhưng Chu Cương Liệt đã vội gọi theo.
“ Cô nương, hai lần bán cá đều không lấy tiền, vì sao lại như vậy?”
Nàng đứng lại, quay đầu đưa tay lên môi làm dấu im lặng không nói, sau đó mỉm cười nháy mắt với hắn một cái rồi rời đi.
“ Cô gái này thật lạ kì, chủ nhân tính làm gì với đôi cá này đây?” Lạc Thủy bước đến gần hỏi.
“ Tất nhiên là đem thả rồi, dưới hồ kia đã có hai con, giờ thì thêm hai con nữa.” Chu Cương Liệt nhìn theo cô gái khuất xa sau đó bưng lấy thùng cá đến bờ hồ hôm qua tiếp tục thả xuống, hai con cá này cũng ngoi lên nhìn kĩ hắn sau đó mới lặn mất tăm.
“ Đi về thôi, ta có cảm giác sau này sẽ gặp cô gái kia thường xuyên nha.” Hắn cẩn thận đem cái thùng để lại chỗ cô nàng hay ngồi rồi mới rời đi.
Trong đầu Chu Cương Liệt tràn đầy hình bóng đơn điệu kia, một nụ cười, một cái nháy mắt làm tim hắn rung động.
“ Ta sao thế này nhỉ? Không giống với cách làm thường ngày của ta chút nào.” Hắn thầm nghĩ.
Bỗng thần thức của hắn báo động, có vài đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm, không, là nhìn Lạc Thủy kế bên hắn, không hề giấu sự tham lam thèm khát.
“ Hửm, lại tên đui mù nào nữa.” Chu Cương Liệt đảo mắt nhìn vào toà lầu các đối diện, những kẻ bên kia cũng vội thu đi ánh mắt không nhìn nữa, hắn hừ lạnh cùng Lạc Thủy bước đi.
Chuyện này cũng rất thường xuyên xảy ra, Lạc Thủy thân là thể chất lô đỉnh tuyệt hảo, nàng tự toả ra sự hấp dẫn làm đàn ông mê mẩn, vậy nên rất dễ để khiến một vài kẻ tinh trùng thượng não muốn ve vãn, kết cục của bọn này thường thì sẽ bị Chu Cương Liệt xách cổ vứt đi. Mấy tên kia chỉ nhìn chưa dám ra tay nên hắn cũng lười quản.
Trên toà lầu các ngồi ba gã nam nhân cùng nhau uống rượu nói cười.
“ Chậc, quả nhiên là Địa Tiên hậu kỳ giống chúng ta, cảm giác của tên này rất nhạy bén nha.” Tên ăn mặc như thư sinh, mặt gầy hóp, răng cửa chĩa ra, hàm râu cá trê vừa nhấp rượu vừa cảm thán.
“ Nghe nói được Lãnh Trường Phong kia xem như thầy, kẻ này không đơn giản, chưa thể ra tay trong thành này được.” Tên thứ hai là trung niên đầu hói, không có lông mày, hàm râu dài quá cằm, mặt nhìn gian trá ăn mặc như phú hào nói.
“ Chà, thể chất lô đỉnh trời sinh, nếu nắm được cô ta trong tay sẽ là cơ hội lớn để chúng ta đột phá tầng thứ kia, nữ nhân đó còn rất đẹp nữa, ta thích.” Tên thứ ba tướng tá béo tròn, bụng phệ ra, mặt nọng không râu, trên đầu có chỏm tóc như bờm ngựa đê tiện híp mắt nói.
“ Cứ ở lại đây xem kịch, đợi hắn rời khỏi Thập Vương Thành rồi ra tay, không cần phải liều mạng với hắn, bắt được nữ nhân lô đỉnh kia rồi cao chạy xa bay là được, Địa Tiên thì sao chứ, chúng ta có đến ba Địa Tiên tối đỉnh, dù Lãnh Trường Phong có giúp sức thì cũng chả sợ.” Tên đầu hói vuốt râu nói ra kế sách.
“ Được, nếu bắt được lô đỉnh đó sẽ nhường đại ca xơi trước, haha.” Tên thư sinh mặt gầy kia đưa ly rượu lên kính.
“ Ôi chào, ba chúng ta cùng lên là được cần gì phải phân định trước sau hé hé...” tên béo kia cũng nâng cốc kính rượu.
“ Cạn, nếu ba huynh đệ ta mà cùng nhau độ kiếp phi thăng thì từ nay trời cao mặc chim bay, muốn nữ nhân thế nào cũng có.” Tên đầu hói ra dáng đại ca nói.
Ba tên này cười khả ố cùng nhau ăn uống no say, chúng chính là đợi thời cơ để bắt được Lạc Thủy về làm lô đỉnh riêng.
Bên này, Chu Cương Liệt về tới khu vực đại trạch riêng của Ngũ Hành Đảo, cùng Lạc Thủy tắm rửa một trận, cũng đè nhau hợp hoan ân ái xong xuôi. Trời đã về đêm, Lâm Phàm khó khăn lắm mới dỗ được hai cô người yêu mệt bở hơi tai quay về phòng nghỉ ngơi.
Bắc Cung Nhược Giai sau khi xác nhận người yêu của mình chỉ là ở cùng một viện chứ không ngủ chung với bà cô họ Lãnh kia mới an tâm trở về khu vực của Cổ Đảo.
“ Cả buổi hôm nay con đi chung với tiểu tử kia, còn đánh thiếu gia của Nam Cung gia có phải không?” Bắc Cung Thượng thấy con gái về liền chắp tay sau lưng nghiêm mặt hỏi.
“ Đúng vậy, lâu lắm con mới gặp Lâm Phàm ca ca đó.” Bắc Cung Nhược Giai vui vẻ nói.
“ Hừ, con còn cười tươi như vậy? Ta cho tên kia hai mươi năm cố gắng phấn đấu, hắn mới hơn ba năm đã bám váy em gái của Lãnh Trường Phong Ngũ Hành Đảo, con nghĩ xem hắn có xứng với sự mong mỏi của con không hả?” Bắc Cung Thượng nạt ngang.
“ Rồi cha sẽ thấy, chúng ta bỏ lỡ huynh ấy chính là mất mát lớn lao của Cổ Đảo chúng ta, cha nói với các thúc bá và trưởng lão, đừng cố mai mối con cho tên phế vật Nam Cung Hải nữa, Nam Cung gia đã sắp lụi tàn, đừng biến mình thành bàn đạp để người ta trèo lên.”
Nàng khẳng định chắc nịch, mắt nhìn thẳng người cha đáng kính của mình, nàng biết tuy hắn la mắng nhưng rất yêu thương chiều chuộng nàng, không có chuyện bắt ép nàng làm những thứ nàng không thích.
“ Con thậm chí chấp nhận chung chồng với người ta?” Bắc Cung Thượng chắp tay hỏi lại.
“ Rồi cha sẽ thấy, để đến đại hội này có khi cha còn phải vứt bỏ mặt mũi mà tranh giành tên con rể đó cho coi, mắt con không có nhìn sai đâu.” Nhược Giai nghiêm túc nói.
“ Được, để ta xem tiểu tử đó làm được gì, nếu hắn chỉ là một kẻ biết chui gầm chạn không nên thân thì đừng trách cha chia rẽ uyên ương hai đứa.” Bắc Cung Thượng quay người rời đi, Nhược Giai ở phía sau cười lỏn lẻn, chỉ cần cha không khắt khe bảo thủ thì Lâm Phàm ca ca chắc chắn sẽ làm ông ấy hài lòng.
Đêm nay, sau khi dỗ cho Lạc Thủy ngủ, Chu Cương Liệt nằm trên giường buông ra thần thức nhắm đến tiểu viện của Lãnh Nhược Hy bên cạnh. Sau đó tiếp tục hướng thần thức đi đến đại trạch cách đây không xa, chính là nơi ở của Cổ Đảo, khoá chặt phòng ngủ của Bắc Cung Nhược Giai.
Hắn muốn cho các nàng một giấc mơ đẹp, giúp các nàng dần quen với chuyện nam nữ giao hoan trong mộng.
0 bình luận