Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 280: Tu la tràng
Lãnh Nhược Hy ôm lấy tay Lâm Phàm đi ngang qua một chỗ vắng, thiếu niên này như quyết tâm, nắm lấy tay của nàng đẩy nàng sát vào tường.
Mĩ nhân áo vàng bất ngờ trước hành động bạo gan của chàng trai mình yêu, với tu vi của nàng chỉ cần không muốn thì hắn đừng hòng đắc thủ, nhưng nàng vẫn thả lỏng cơ thể để xem hắn định làm gì.
“ Lâm Phàm đệ, làm sao vậy?” Nàng mỉm cười hỏi.
“ Lúc nãy là tỷ cố tình đúng không? Muốn ở trước mặt Nhược Giai khiến đệ bị hiểu lầm?” Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng nghiêm giọng nói.
“ Gì cơ? Đệ nói gì người ta không hiểu.” Lãnh Nhược Hy đảo mắt giả vờ ngơ ngác.
“ Tỷ đừng có chối, lúc trước đệ đã kể cho tỷ rồi mà, đệ và Nhược Giai đã đính ước với nhau từ lâu, đệ đến đại hội lần này cũng để chứng minh cho những kẻ kia thấy đệ xứng đáng với cô ấy, nhưng hành động của tỷ đã làm mọi thứ đi quá xa rồi.” Lâm Phàm ép lấy Lãnh Nhược Hy sát vào tường gằn giọng nói.
Nàng ta nhớ lại cơn ác mộng đêm qua, hình bóng nam nhân quay lưng vứt bỏ nàng lại để theo người con gái kia, nàng chịu không nổi, mấy tháng ở bên nhau đã làm tình cảm của nàng dành cho hắn trở nên mạnh mẽ hơn hết, nàng không muốn tình cảnh trong mơ trở thành sự thật.
“ Nhưng, người ta cũng yêu đệ, đệ không cảm thấy được sao? Đây nè, đệ nghe đi, nhịp tim của ta mỗi lần ở bên đệ đều sẽ đập nhanh như vậy.” Lãnh Nhược Hy chơi lớn, nàng giật một tay ra ôm lấy đầu Lâm Phàm kề sát vào ngực mình để hắn nghe thấy con tim mình rung động như thế nào.
Lâm Phàm bị hành động bạo dạn của nàng làm cho bối rối, cảm nhận rõ khối thịt của đôi gò bồng đảo êm ái đàn hồi làm mặt hắn ngượng chín cả lên.
“ Ta cũng vậy mà, ta biết mình tồi tệ, đã có người đính ước nhưng suốt mấy tháng qua đối với tình cảm của Nhược Hy tỷ ta cũng không thể chối từ. Ta yêu Nhược Giai, nhưng cũng không thể làm tỷ đau lòng, ta biết phải làm sao đây.”
Lãnh Nhược Hy nghe hắn nói, đôi mắt dần nhu hoà, thiếu niên này thật có tình có nghĩa, khác hẳn trong ác mộng kia, hắn dù yêu cô gái kia cũng không muốn làm nàng tổn thương.
“ Này, cho ta một thời gian có được không, ta sẽ chứng minh mình thực sự xứng đáng với tình cảm của tỷ và cả Nhược Giai.” Lâm Phàm nắm lấy tay nàng nhìn trìu mến.
“ Hứ, đệ nghĩ hay lắm, tính một tay bắt hai con cá hay sao? Ta thì không vấn đề gì, nhưng Bắc Cung gia tộc kia có để thiên kim của mình chung chồng với người ta hay không mới đáng lo đó.” Lãnh Nhược Hy lè lưỡi trêu chọc.
“ Chỉ cần ở đại hội này ta bày đủ thực lực tư chất để làm họ thay đổi cách nhìn thì ta tin Bắc Cung gia sẽ chấp nhận.” Lâm Phàm vỗ ngực tự tin.
“ Được, đây cũng là khảo hạch của ta cho đệ, phải giành hạng nhất thiên kiêu đại hội thì ta mới chịu cho đệ lấy thêm vợ, bằng không.... ta cắt.” Nàng đưa tay ra dấu cái kéo xẹt qua đũng quần làm Lâm Phàm thót cả trứng.
Hai người không nói gì nữa, chỉ nhìn nhau chằm chằm đầy nhu tình, sau đó môi tìm đến môi, đây là nụ hôn thứ hai của đôi trai gái, nụ hôn đầu nàng trao cho hắn như một tai nạn hi hữu, hôm nay mới chính là nụ hôn yêu thương say đắm của tình nhân.
Chân Hoàng trốn trong nhẫn khẽ hếch mỏ chim lên khinh bỉ, tên đệ tử không nên thân này từ bao giờ lại mồm mép lanh lợi thế nhỉ, nó biết tên tiên nhân họ Chu kia ở sau xúi Lâm Phàm lập hậu cung, chỉ không ngờ tên trẻ tuổi này thực hành lẹ thế.
Chu Cương Liệt ngồi xổm trên nóc nhà cũng nhìn mà há hốc mồm. Con mẹ nó còn có thể chơi như vậy, thằng khứa Lâm Phàm tra nam kia tưởng đâu khờ khờ nhát gái ai ngờ lại mồm mép kinh thế.
Hắn chỉ ở ngoài vô tình kích đểu để Lâm Phàm này gặp phải tu la tràng đánh ghen cực mạnh nhưng ai ngờ chỉ mấy câu dụ dỗ đã gạt được Lãnh Nhược Hy chịu chung chồng rồi. Đây mới là nhân vật chính nha, thật bái phục Lâm huynh đệ.
“ Thôi thì Lâm huynh đệ, ngươi cứ cố gắng bồi đắp lập hậu cung cho mình đi, ta sẽ ở bên giúp đỡ chúc phúc cho ngươi, khi nào gom đủ gái thì cho ta mượn địt vài lần là được, hê hê.” Hắn cười mỉm gian xảo, thấy đôi trẻ đi ra khỏi hẻm mới dẫn Lạc Thủy tới sau.
“ Ái chà, Lâm huynh đệ, tình cảm mặn nồng quá nhỉ, chúc mừng nha haha.” Hắn vỗ vai Lâm Phàm gật đầu đầy hài lòng.
Lãnh Nhược Hy mặt đỏ bừng tính lấy tay ra nhưng vẫn bị Lâm Phàm giữ chặt, đúng rồi, hai người là tình lữ, cần gì phải xấu hổ trước mặt Chu tiền bối.
“ Đi ăn, ta mời, chúc cho đôi trẻ hai ngươi bên nhau mãi mãi.” Chu Cương Liệt hào sảng rủ rê, hai người kia cũng gật đầu đi theo phụng bồi.
Vừa rời khỏi khu vực phủ thành chủ ra đến cổng nội thành thì bốn người đã thấy một nữ tử mặc áo xanh đang khoanh tay đứng chờ sẵn, Lâm Phàm thấy nàng thì khẽ dừng chân đứng yên tại chỗ. Thiếu nữ trẻ tuổi này không phải Bắc Cung Nhược Giai thì còn là ai nữa.
Nàng cũng đã phát hiện ra hắn, mỉm cười chạy đến.
“ Lâm Phàm ca ca.”
Lãnh Nhược Hy đã được tên tra nam này dỗ dành thành công nên cũng không bám riết không buông nữa, nàng khẽ lùi lại để đôi tình nhân này trùng phùng.
Lâm Phàm nhìn nàng đầy cảm kích sau đó cũng cất bước mạnh mẽ đi tới dang đôi tay ra, thiếu nữ như chim sơn ca nét mặt hạnh phúc nhào vào lòng hắn dụi dụi âu yếm.
“ Hức, mấy năm rồi không gặp, muội nhớ huynh lắm.”
“ Muội càng lớn càng xinh đẹp, ta cũng nhớ muội lắm”
Khoảnh khắc này giữa hai người xuất hiện khoảng lặng, nhiều lời yêu thương cũng không bằng cái ôm ngọt ngào. Lâm Phàm quan sát kĩ dung mạo thiếu nữ là động lực mà hắn cố gắng suốt bao nhiêu năm qua.
“ Huynh gia nhập vào Ngũ Hành Đảo rồi sao?” Nhược Giai nghía ra phía sau rồi hỏi nhỏ.
“ Ừm, cũng không hẳn, ta lấy được danh ngạch của họ để đủ tư cách tham gia thiên kiêu đại hội lần này thôi.” Lâm Phàm xoa mái tóc của nàng đáp.
“ Hừm, với tư chất của Lâm Phàm ca ca nhất định sẽ đoạt quán quân, phụ thân của muội thật là hồ đồ lại để huynh cho Ngũ Hành Đảo cướp mất.” Thiếu nữ bĩu môi oán trách.
“ Lần này ta sẽ chứng minh cho Bắc Cung đảo chủ thấy tiềm lực của mình, xứng đáng được ở bên cạnh muội, ta sẽ không làm muội thất vọng đâu.” Nhìn vào đôi mắt tràn đầy quyết tâm tự tin kia, Nhược Giai hạnh phúc gật đầu.
“ Muội tin huynh làm được, hì hì, mau theo muội, phải gửi lời chào đến Lãnh tiền bối kia mới phải.” Nàng kéo tay Lâm Phàm ôm chặt cứng đi đến, thiếu niên kia gãi đầu bối rối nhưng cũng phải theo sau.
Chu Cương Liệt thấy tình huống không ổn vội nắm lấy tay Lạc Thủy lùi ra sau. Lãnh Nhược Hy nghiêng đầu, ánh mắt hơi nheo lại nhìn cảnh thiếu nữ áo lam kia khoác tay với Lâm Phàm tình tứ đến cạnh mình.
Cô gái trẻ này là đang muốn khiêu khích trả đũa nàng vụ hồi nãy ôm Lâm Phàm trong sảnh phủ thành chủ.
“ A, tiểu nữ xin chào Lãnh tiền bối, bây lâu nay nhờ ngài chiếu cố tốt cho Lâm ca ca của ta, Nhược Giai xin có lời cảm tạ.” Nàng bày khuôn mặt hết sức kính trọng cúi đầu, cũng lấy tay ấn đầu Lâm Phàm xuống.
Chu Cương Liệt và Lạc Thủy ngồi xổm phía sau lấy ra một dĩa bánh vừa ăn vừa xem kịch đánh ghen cực cuốn.
Thiếu nữ Bắc Cung Nhược Giai này tuy còn trẻ, bề ngoài khá là thanh đạm luôn nở nụ cười hoà nhã nhưng mọi hành động lời nói đều có tính sát thương rất cao.
Nàng ta gọi Lãnh Nhược Hy là tiền bối, lại cùng Lâm Phàm cúi đầu làm lễ, đây chính là chửi xéo vị mĩ nhân áo vàng này đã lớn tuổi mà còn thích chơi trò trâu già gặm cỏ non, cũng là để khiến khoảng cách của hai người dần xa hơn.
Mà quả thật, Lãnh Nhược Hy là muội muội của Lãnh Trường Phong một trong các đại năng của Tây Hải thì tuổi tác của nàng ta cũng có ít nhất hai ba trăm rồi, Lâm Phàm chỉ mới ngoài hai mươi, đúng là lái máy bay bà già hạng nặng nha.
Bị tình địch vừa gặp đã đem tuổi tác ra xúc xỉa, Lãnh Nhược Hy trong lòng giận đến tím người, nhưng ngoài mặt vẫn thể hiện bản thân trưởng thành không chấp nhất.
“ A ha, chào Nhược Giai muội tử, chúng ta là người tu hành tuổi tác cũng chỉ là con số, cứ gọi tỷ tỷ là được, không cần xưng hô lễ phép.” Lãnh Nhược Hy che miệng khẽ cười nói.
Câu này có hai hàm ý, một là bác bỏ vấn đề tuổi tác, thứ hai chính là khẳng định vị trí chính cung, nếu Nhược Giai gọi Nhược Hy là tỷ tỷ thì chính là tự nhận bản thân là kẻ đến sau, xứng đáng làm thiếp thất.
Bắc Cung Nhược Giai cũng hiểu điều đó, nàng gật gù, “ Cũng phải, không nên lấy tuổi tác ra so đo, ta và Lâm Phàm ca ca đã gặp nhau và đính ước từ bốn năm trước, vậy thì Lãnh cô nương nên gọi ta là tỷ mới đúng nhỉ.”
“ Chà, đến lúc giành vị trí đứng đầu hậu cung rồi, Lâm Phàm ngươi tốt số lắm đấy, cố lên.” Chu Cương Liệt đút cho Lạc Thủy miếng dưa rồi cả hai cùng gặm, hai nàng này nói chuyện bình thường nhưng không khí xung quanh lại dần lạnh lẽo đi, mùi thuốc súng nồng nặc.
Lâm Phàm bị kẹp giữa hai nữ nhân bối rối vô cùng, hai nàng này chẳng ai vừa ai, tuy đẹp nhưng lời nói mang theo đầy dao găm, sơ hở là sẽ bị xiên ngay.
Hắn đưa ánh mắt cầu cứu về hướng vị tiền bối tiên nhân đáng kính đã bày mình lập hậu cung, nhưng chỉ nhận được một cái gật đầu đầy khích lệ.
0 bình luận