Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 279: Thể thức thi đấu
Lâm Phàm rất muốn gỡ tay Nhược Hy ra nhưng không nỡ, bên kia Nhược Giai thấy một nữ tử áo vàng ôm chặt Lâm Phàm ca ca của mình thì nheo mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng toát ra địch ý nhàn nhạt.
Bắc Cung Thượng thấy con gái mình thất thố cũng đưa mắt nhìn theo, sau đó lông mày hơi cau lại, tên tiểu tử kia không phải chính là họ Lâm mà mấy năm trước từng cùng con gái ông ta ước hẹn sao? Lúc đó hắn còn vỗ ngực tuyên bố một ngày nào đó sẽ đủ thực lực xứng đôi với Nhược Giai để đến Cổ Đảo đòi người cơ mà, sao giờ lại ở bên phía Ngũ Hành Đảo, lại còn tình tứ với muội muội của Lãnh Trường Phong như vậy.
Tuy ông ta cho rằng tiểu tử kia không xứng với con mình, nhưng thấy con gái rượu si tình tên này nên Bắc Cung Thượng đã đồng ý cho hắn hai mươi năm để phát triển, thế mà giờ mới có ba bốn năm đã cặp với nữ nhân khác rồi? Nữ nhi ngốc này của ông ta chả phải chờ đợi bao lâu nay vô ích sao?
Nhưng nơi này đông người mắt tạp, ông ta giữ thể diện của Cổ Đảo nên vẫn ngồi im. Bắc Cung Nhược Giai cũng lấy lại bình tĩnh, nhìn vẻ mặt Lâm Phàm ca ca có vẻ gượng ép, chắc chắn nữ nhân kia đã bắt buộc huynh ấy phải gần gũi như vậy, hừm, đừng hòng cướp được nam nhân của ta.
Hai nàng nhìn chằm chằm nhau ánh mắt toé lửa. Lâm Phàm cảm giác bầu không khí xung quanh lạnh lẽo dần, nhớ lại lời dạy của Chu tiền bối.
“ Nam nhân đỉnh thiên lập địa xứng đáng có tam thê tứ thiếp, quan trọng là ngươi đủ bản lãnh để các nàng chịu chung chồng hay không.”
Đúng vậy, đại hội này chính là thời điểm hắn triển lộ bản thân, để phụ thân của Nhược Giai thấy tiềm lực của mình, ông ấy sẽ phải chấp nhận tình cảm của hai người, cũng là để thể hiện hắn xứng đáng có nhiều hơn một vợ, hắn sẽ đem lại hạnh phúc cho cả Nhược Giai lẫn Nhược Hy.
Từ bên ngoài, một đoàn người do một lão già chống gậy dẫn đầu đi vào, khí sắc của ông ta phù phiếm, mặt trắng bệch, tóc trên đầu đã bị cạo trọc, có một mảng cháy xém nổi bật ở cổ. Kẻ này không ai khác chính là Nam Cung Vẫn và các trưởng lão đệ tử Tiềm Long Các.
“ Ôi chao, Nam Cung lão gia tử, vết thương chưa khỏi sao không ở nhà dưỡng bệnh lại đi đến đây, lỡ ông có mệnh hệ nào thì liên minh chúng ta sẽ thiếu khuyết mất.” Lữ Huyên che môi vẻ mặt đầy lo lắng giả tạo nói.
“ Đúng nha, lão già Nam Cung, ông nên chú ý sức khỏe của mình đi, kẻo lại bị hai nữ Địa Tiên sơ kì kia tìm đến xử lý triệt để đó.” Kim Mao Sư Vương là yêu tộc tánh tình thẳng thừng há họng sư tử cười ha hả.
“ Ài, lão phu không tới thì chẳng phải chuyện Tây Hải này sẽ không đến lượt ta quản rồi hay sao, dù sao trên danh nghĩa lão phu hiện tại vẫn là minh chủ đúng chứ.” Nam Cung Vẫn tuy thần sắc yếu ớt nhưng đôi mắt vẫn gian xảo quét qua đám người ở đây.
Sau vụ bản thân lật thuyền trong mương trong tay hai nữ nhân kia, Nam Cung Vẫn đã hiểu ra, cái liên minh Tây Hải này căn bản là để kìm chế lẫn nhau, không có đồng minh vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là trên hết, ở hiện trường có ba Địa Tiên hậu kỳ nhưng chỉ trơ mắt nhìn ông ta và hai đứa con thảm bại sau đó xuất hiện nhặt xác.
Bản thân Nam Cung Vẫn và Tiềm Long Các không phải thế lực bản thổ, họ từ đại lục đến đây gầy dựng cơ đồ, sau đó lại âm mưu đánh về trung thổ, chín môn phái kia biết rõ điều đó nên không muốn giúp đỡ ông ta, thậm chí ở phía sau ngáng chân.
Nếu ông ta thực sự gây chuyện với hoàng triều Đại Chu thì sẽ kéo ra một cuộc chiến không hồi kết giữa Tây Hải và đất liền, họ muốn an nhiên tự tại sống ở địa bàn của mình, chả ai muốn bị kéo vào chiến loạn cả.
Việc tổ chức đại hội bầu lại minh chủ sớm chính là để triệt để giảm thiểu quyền lực của Tiềm Long Các đi, nếu để ông ta lấy danh nghĩa minh chủ đi kiếm chuyện với Đại Chu thì họ cũng sẽ bị kéo vào chuyện thị phi này.
Nam Cung Vẫn cũng biết điều đó, ông ta kế hoạch nhắm vào hai nữ nhân Tần quốc kia chính là để cho cả thiên hạ thấy Tây Hải muốn gây sự với trung thổ, từ đó kéo mấy lão già này lên chung chiến xa với mình, ai ngờ kế sách lại lật thuyền trong mương, không những đại bại còn mất đi hai đứa con, bản thân trọng thương.
Bây giờ cách duy nhất để Tiềm Long Các và Nam Cung gia giữ được địa vị ở Tây Hải chính là chiến thắng tại đại hội này, bằng không trước sau gì cũng sẽ có thế lực khác mọc lên thay thế chỗ hiện tại của ông ta.
“ Hửm, Lãnh đảo chủ, vị bên cạnh ngài là?” lúc này Nam Cung Vẫn mới để ý ghế thượng toạ của bên Ngũ Hành Đảo có đến hai người.
“ Đây là Chu tiền bối, một tán tu vân du tứ hải, lúc trẻ từng chỉ dạy cho ta, xem ông ấy như thầy của ta cũng được, ông ấy đi cùng chúng ta để xem đấu hội, chư vị cứ tự nhiên.” Lãnh Trường Phong khoanh tay giải thích.
Tất cả mọi người đều nhìn qua nam tử cao lớn với khuôn mặt hàm hậu này, từng chỉ điểm cho họ Lãnh lúc trẻ, được hắn xem là thầy, vậy thì người này chí ít cũng là Địa Tiên hậu kỳ giống bọn họ, một thế lực tự nhiên xuất hiện thêm Địa Tiên hậu kỳ chính là khiến cục diện thập đại môn phái mất cân bằng nha, nhưng Lãnh Trường Phong nói ông ta là tán tu, không phải người của Ngũ Hành Đảo, vậy thì không có vấn đề gì.
Chu Cương Liệt cũng đứng dậy chắp tay chào những người ở đây rồi ngồi xuống.
“ Được rồi, vậy bàn về cách thức thi đấu năm nay đi.” Trịnh Thời Thiên mở miệng nói trước.
“ Ây dà, lại còn cách thức, sao không giống những năm trước, cứ lên võ đài đối đầu trực diện là xong, các người cứ thích rườm rà.” Kim Mao Sư Vương nhe răng nhếch mép nói.
Mọi người đều biết bọn yêu tộc này mạnh mẽ nhưng trí tuệ đơn giản nên không chấp nhất.
“ Lần này thập đại môn phái mỗi bên ba người vị chi là có tổng cộng ba mươi người tham dự, vậy thì tổ chức một vòng loại để giảm từ ba mươi xuống còn mười sáu, lúc đó sẽ dễ dàng chia cặp để đấu hơn.” Lý Đạo Thành vuốt râu nêu ra ý kiến.
“ Vậy thì loại trừ thông qua đo đạc tiềm lực và tu vi thấy thế nào?” Bắc Cung Thượng giơ tay lên nói.
“ Đo đạc tiềm lực và tu vi? Ý Bắc Cung gia chủ là sao?” bà lão Hà Vân Khánh ngồi kế bên nheo mắt nhìn qua.
“ Ta ngẫu nhiên có được một loại pháp bảo gọi là Trắc nghiệm thạch, phẩm chất Địa Tiên tối đỉnh, chỉ cần tu sĩ truyền chân khí vào, nó sẽ hiển thị cho chúng ta thấy mức độ tư chất cũng như tu vi chân thật. Chúng ta sẽ dựa vào đó lấy mười sáu người có thành tích tốt nhất.”
Bắc Cung Thượng từ túi trữ vật lấy ra một phiến đá cao hai mét, có một mặt phẳng như bị cắt, tiếp theo gọi một đệ tử trong đoàn ra thử nghiệm. Mọi người đều nhìn chăm chú vào, vị đệ tử kia đặt tay lên mặt phẳng khẽ vận chân khí.
Tảng đá Trắc nghiệm thạch nổi lên từng tầng vân mạch, sau đó một cột sáng màu xanh hiện lên, trên mặt phẳng ghi rõ, tu vi: Nguyên Anh trung kì, tư chất: lam cấp.
“ Này Bắc Cung huynh, chữ viết thể hiện kia là có ý nghĩa gì?” Lãnh Trường Phong hỏi.
“ Trắc nghiệm thạch này chia tư chất tu sĩ làm bảy loại lần lượt theo từng màu sắc trắng, lục, lam, tím, cam, đỏ và hoàng kim. Màu trắng là yếu kém nhất, màu lục là bình thường, màu lam xem như có thiên tư tốt, tiếp theo lần lượt tím, cam, đỏ là những thiên kiêu tuyệt thế, tư chất cấp hoàng kim xưa nay chưa hề xuất hiện, đó là đẳng cấp quái thai có khả năng độ kiếp phi thăng rất cao.”
Nghe lời Bắc Cung Thượng giải thích, Kim Mao Sư Vương nhanh nhảu nhảy lên.
“ Haha, để bổn vương xem bản thân ở cấp độ nào.” Hắn đưa bàn tay lông lá với móng vuốt nhọn hoắc lên, chân khí khẽ động, tảng đá nổi từng tầng vân mạch dày đặc, sau đó một cột sáng màu cam dâng lên.
“ Tu vi: Địa Tiên hậu kỳ, tư chất cam cấp.”
“ Chà, chỉ màu cam thôi sao, bổn vương còn quá kém đi mà.” Kim Mao Sư Vương thở dài quay về chỗ, tuy hắn nói là thế nhưng ở đây ai cũng biết, màu cam là thể hiện cho thiên kiêu tuyệt thế, những người đứng đầu thế lực ở đây ai chả một thời tuổi trẻ tung hoành, làm sao tư chất có thể thấp kém được.
“ Ý của Bắc Cung huynh rất hay, vậy thì quyết định dùng tảng đá này trắc nghiệm tư chất loại bớt mười bốn người, sau đó mười sáu người cao hơn sẽ vào vòng chọn cặp thi đấu.” Ninh Hồng Chí ẻo lả gật đầu tán thành.
“ Mô Phật, bần tăng không có ý kiến.” A Du Đà chắp tay niệm pháp.
“ Nô gia theo ý của mọi người.” Lữ Huyên chu môi hôn gió đồng ý.
Sau đó tất cả mọi người đều đồng loạt tán thành, không ai có ý kiến thêm. Cuộc họp mặt kết thúc, từng đoàn chào nhau trở về hẹn hai ngày nữa gặp.
Bắc Cung Nhược Giai đưa mắt đầy phức tạp nhìn lấy Lâm Phàm sau đó cùng cha mình rời đi. Chu Cương Liệt ở sau vỗ vai tên thiếu niên mặt đang rầu rầu này động viên.
0 bình luận