Chương 278: Thập Vương tụ họp

Sáng hôm nay, Chu Cương Liệt dắt theo Lạc Thủy cùng Lãnh Trường Phong và cả đoàn đội Ngũ Hành Đảo đi đến phủ thành chủ để thập đại thế lực tề tựu trước ngày diễn ra đại hội. Hắn tuy là người ngoài nhưng trên danh nghĩa gần như là thầy của Lãnh đảo chủ nên cũng gia nhập đi xem kịch vui. Lãnh Nhược Hy sau ác mộng đêm qua thì hôm nay bám dính lấy Lâm Phàm không rời, thậm chí không để ý ánh nhìn kì lạ của mấy đảo chủ và đệ tử bên dưới mà khoát tay người yêu sát rạt. Lâm Phàm cười gượng gãi đầu không thôi nhưng cũng không né tránh, tên thiếu niên này chính là bị Chu Cương Liệt nhồi sọ tư tưởng lập hậu cung nên muốn thực hành rồi. Chính điện phủ thành chủ đặt mười dãy ghế xếp từ cao xuống thấp từng tầng, đây là nơi mười đại môn phái họp bàn khi có chuyện quan trọng và cũng để tụ hội mười năm một lần. Khi đoàn người Ngũ Hành Đảo đi vào đã thấy có hai nhóm ngồi sẵn, một đám sư thầy mặc áo cà sa vàng, đầu trọc, mặt mũi ai nấy hiền từ đang xếp bằng chắp tay, người ngồi phía trước nhất là vị thiền sư A Du Đà lúc trước đã ra tay cứu Nam Cung Vẫn, đây chính là thế lực Phật tu duy nhất tại Tây Hải, Kim Cương Đảo. Nhóm thứ hai nam nữ đều có, khuôn mặt ai nấy âm trầm, sát khí toả ra nhàn nhạt, người cầm đầu không biết giới tính, mặc một thân áo đỏ, mũ vải cao, tóc xoã dài, mặt trang điểm rất đậm, kẽ mắt và son môi trái tim, dáng ngồi vắt chân khép nép có vẻ giống nữ tử. Theo Lãnh Trường Phong truyền âm giới thiệu thì đây là La Sát Môn, môn chủ tên Ninh Hồng Chí. “ Ồ, Lãnh đảo chủ, lâu rồi không gặp, nghe nói mấy năm nay ngươi thu đệ tử không được tốt lắm nhỉ, coi chừng về hạng bét đó nha.” Tên môn chủ bán nam bán nữ của La Sát Môn cất giọng the thé bơm đểu. “ Hừ, để rồi xem ai hạng bét.” Lãnh Trường Phong hừ mũi không để ý, qua cuộc đấu nội bộ, hắn đã thấy được tiềm năng kinh khủng của Lâm Phàm, rất tự tin về thiếu niên này, hắn quay sang chắp tay chào A Du Đà. “ Chào thiền sư, dạo này vẫn khoẻ?” “ Mô Phật, chào Lãnh thí chủ, bần tăng vẫn khoẻ, nhìn ngài tướng diện hồng hào khí sắc cực thịnh, dạo gần đây chắc có niềm vui.” A Du Đà chắp tay khẽ cúi cười nói. “ Haha, cũng không có gì, chỉ là thu được một đệ tử tốt mà thôi.” Lãnh Trường Phong cười lắc đầu cho qua trở về chỗ ngồi của mình. Hắn bố trí hàng ghế đầu sóng đôi để bản thân và Chu Cương Liệt cùng ngồi, Lãnh Nhược Hy, Lâm Phàm, Lạc Thủy cùng các trưởng lão đệ tử thì an toạ ngay phía sau. “ Ồ, ta tưởng đến trễ rồi, không ngờ cũng còn sớm hơn vài người, Trịnh mỗ xin chào các vị đạo hữu.” Ngay khi đoàn người Ngũ Hành Đảo vào vị trí thì môn chủ Thái Nhất Môn Trịnh Thời Thiên cũng dẫn theo đệ tử vào tới. Kế tiếp là đám nữ tử hôm trước gặp ngoài thành, Lữ Huyên của Phiêu Miểu cung, đám kĩ nữ hương sắc này oanh oanh yến yến đi vào, ai nấy đều tao mị lẳng lơ mặc đồ thiếu vải trầm trọng. “ Ây dô, nô gia xin chào các vị, năm nay nhớ chiếu cố cho chúng ta đó.” Lữ Huyên nháy mắt, mỗi hành động của cô ta đều mang theo ý khêu gợi đánh vào lòng mấy nam nhân ở đây, nhất là đám nam đệ tử trẻ tuổi chỉ mới nghe âm thanh của nàng mà thằng em trong quần đã rục rịch khó chịu. Riêng mấy nhà sư Kim Cương Đảo thì nhắm tịt mắt khẽ đọc kinh, không ai dám nhìn mấy vị nữ tử kia. “ Uầy, đám sư cọ các ngươi thật không hiểu phong tình gì cả, chán chết.” Lữ Huyên bĩu môi về chỗ ngồi. “ Bổn vương thấy đúng đó, đám nhà sư các ông suốt ngày tu hành giữ giới, dù có tham gia đại hội cũng không có tranh hạng nhất vậy thì ở đây làm gì?” tiếng nói oang oang phát ra, từ phía cửa một đoàn đội kì lạ bước vào. Dẫn đầu là vị Kim Mao Sư Vương dáng người to cao đầu sư tử lông vàng, phía sau cũng toàn là yêu loại mình người đầu thú từ báo, khỉ, sói, mèo. Đây là Yêu Đạo Môn, thế lực chỉ dành cho yêu tộc ở Tây Hải. “ Yêu vương thật biết đùa, nếu chúng ta không tham gia chẳng phải sẽ bị các ngài đá khỏi Thập Vương hay sao.” A Du Đà lắc đầu cười nhạt. “ Chà, còn tham luyến quyền lực, còn sân si như vậy thì các ông tu chưa tới rồi.” Một giọng nói khác ngay phía sau đám yêu thú, mọi người nhìn qua, người vừa nói là một lão đầu râu tóc bạc phơ được chải búi gọn gàng, thân mặc đạo bào màu lam thêu hình âm dương thái cực, tay cầm phất trần, lưng đeo tiên kiếm, phía sau là một đám đệ tử phong cách ăn mặc tương tự. “ Hoá ra là Lý cung chủ, chúng ta cùng là người tu hành nhưng không đồng đạo, ngài chớ nên buông lời nặng nhẹ chê bai.” A Du Đà nhắm mắt không nói gì thêm. Đám đạo sĩ này chính là Thanh Vân Cung, người cầm đầu là Lý Đạo Thành mà Chu Cương Liệt đang muốn tìm, thấy A Du Đà không có ý định đôi co cũng bĩu môi không kiếm chuyện nữa. Yêu Đạo Môn cùng Thanh Vân Cung nhanh chóng đi vào vị trí của mình, Chu Cương Liệt gác chân vuốt râu cảm thán truyền âm cho Lãnh Trường Phong. “ Chà, nói là liên minh Tây Hải nhưng có vẻ thập đại thế lực cũng không có hoà thuận như bề ngoài nhỉ?” “ Tất nhiên, chúng ta chỉ nhất trí đối ngoại, cùng nhau lập nên luật lệ giữ bình an cho Tây Hải, giữa các thế lực với nhau trong lúc sinh sống làm sao tránh được xích mích. Có thể là do đệ tử đánh giết nhau, có thể là do tranh giành địa bàn tài nguyên, cũng có thể giống Lý Đạo Thành và A Du Đà Phật Đạo khác biệt mà đấu đá.” Lãnh đảo chủ nhắm mắt thở dài. “ Ồ, ra là vậy.” Chu Cương Liệt gật gù, giờ thì hắn hiểu tại sao mấy thế lực kia không can ngăn hay đứng về phía Tiềm Long Các lúc đầu. Chính là bản thân họ cũng muốn mượn tay Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê khiến thế lực của Nam Cung gia suy kiệt, chỉ cần xuất hiện vào phút chót cứu mạng Nam Cung Vẫn không để hắn chết là được. Mấy kẻ này ai ai cũng đầy đầu âm mưu, tuy liên minh với nhau nhưng cũng là để kiềm chế nhau, Tiềm Long Các kia cho rằng bản thân lớn mạnh nên triển lộ nanh vuốt cuối cùng chính là kết cục thảm thiết. Lúc này, bên ngoài lại có hai nhóm người tiến vào, một bên do một nữ nhân dáng vẻ ngoài bảy mươi, khuôn mặt đầy nét nhăn năm tháng, tóc lấm tấm bạc, mặc bộ váy áo như thái phu nhân giàu có, tay cầm quạt giấy. Điểm khiến Chu Cương Liệt chú ý là hai nữ tử đi phía sau, vừa nhìn đã biết là một đôi mẹ con tuyệt phẩm, phụ nhân với khuôn mặt mĩ miều, làn da trắng mịn, đôi mắt to mang đậm nét hiền từ mẫu tính, bộ váy áo rộng không thể che hết được đường nét thân thể, cặp ngực phồng lên như muốn nhảy ra khỏi lớp vải, cặp mông thịt lắc lư mỗi nhịp bước làm người ta chỉ muốn vỗ cho mấy cái. Cô gái trẻ hơn có bảy phần giống với mĩ phụ, khuôn mặt thiếu nữ thanh thuần có chút bầu bĩnh phụng phịu, tuy nhìn chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi nhưng cặp vú đã to đùng, mông cũng vểnh lên chắc nịch. “ Ồ, Hà đảo chủ đã đến, dạo này thật khó nhìn thấy bà nha. Cơ mà đứa con rể yêu quý của bà đâu rồi không thấy?” Kim Mao Sư Vương khoanh tay ngồi trên ghế cất giọng ồm ồm hỏi. “ Dạo này lão bà này cũng có tuổi, đi đứng không thuận tiện lắm. Còn tên hiền tế kia hôm nay có công việc vẫn chưa đến, xin chư vị thứ lỗi.” Lão ẩu cầm quạt được thiếu nữ dìu lấy trở về vị trí. Bà ta chính là Hà Vân Khánh nội tổ của Mặc Ngọc Đảo, người thứ hai mà Chu Cương Liệt cần tìm. Phía còn lại là một nam nhân tướng mạo đường hoàng, khuôn mặt trung niên nhẵn nhụi, lông mày xếch lên, lúc trẻ chắc chắn là một người tuấn tú. Theo phía sau là đội ngũ ăn vận chỉnh tề, một nữ tử tầm mười tám dáng hình thon thả mặc váy áo màu thiên thanh, nét mặt tú lệ thanh cao, cặp mắt sáng ngời với lông mi cong vút, mũi cao thẳng, cặp môi anh đào khiến người ta muốn ngậm lấy mà mút. Nàng mang một khí chất thanh đạm nhẹ nhàng, bước đi uyển chuyển, trên môi luôn mang nụ cười. “ Các vị, xin lỗi đã đến trễ, cơ mà hình như ta cũng chưa phải người cuối cùng đâu hả.” Nam tử đi đầu chắp tay khẽ gật đầu chào rồi về ghế của mình. Đây là Bắc Cung Thượng, đảo chủ Cổ Đảo, thiếu nữ đi phía sau không ai khác chính là Bắc Cung Nhược Giai. Lâm Phàm lấm lét nhìn thiếu nữ mà mình ngày đêm nhớ nhung đang ở trước mặt, như cảm nhận có người đang quan sát mình, Bắc Cung Nhược Giai cũng quay đầu sang, sau đó đôi mắt sáng rỡ, vẻ mặt cũng từ thanh lãnh chuyển thành mừng vui khôn xiết khi thấy được người yêu. Lãnh Nhược Hy thu hết biển hiện của hai người vào trong mắt, nàng biết ngay thiếu nữ bên kia chính là tình địch của mình, nhớ đến ác mộng đêm qua, nàng run lên sau đó bám lấy tay Lâm Phàm tựa đầu vào âu yếm, ánh mắt thì nhìn Bắc Cung Nhược Giai bên kia đầy khiêu khích. “ Rồi, tiết mục máu chó đánh ghen tới rồi, haha.” Chu Cương Liệt trong lòng thầm cười phá lên xem kịch.
0 bình luận
aaa