Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 276: Duyên số
Những ngày đại hội sắp diễn ra, Thập Vương Thành đông đúc nhộn nhịp gấp mấy lần thường ngày, tu sĩ từ khắp nơi tề tựu về đây đông vô số kể.
Đoàn người Ngũ Hành Đảo tiến vào trong thành ngay lập tức có người ra nghênh tiếp, là một vị trưởng lão có trách nhiệm quản hạt tài sản của thế lực tại đây. Mười đại môn phái đều có khu vực riêng của mình bên trong nội thành.
Biệt phủ của Ngũ Hành Đảo rộng thênh thang chia làm nhiều tiểu viện với lầu các cao đẹp xa hoa, người hầu đi lại rất nhiều.
Chu Cương Liệt được sắp xếp một viện có hoàn cảnh tốt nhất, hắn cũng phất tay bảo Lãnh Trường Phong có việc cứ đi làm, không cần nề hà chuyện tiếp đãi, để hắn tự nhiên là được.
Lãnh Nhược Hy sau khi vừa đến đã dắt lấy Lâm Phàm đi ra ngoài chơi ngắm nhìn phong cảnh của toà đại thành lớn nhất Tây Hải. Lãnh Trường Phong thì đi đến phủ thành chủ báo danh cho ba đệ tử tham gia đấu hội cũng để họp bàn phương thức với các vị đứng đầu khác.
Chu Cương Liệt rảnh rỗi lại dắt theo Lạc Thủy ra ngoài dạo chơi, thành trì này lần trước hắn đến cũng chỉ lo cứu đệ tử của Tần Mộ Uyển xong rời đi chưa có dịp ngắm nhìn.
Phố xá sầm uất, người đi lại đông đảo nhưng không hề chật chội, đường đi rất rộng, xung quanh là phàm nhân và tu sĩ sinh sống đan xen nhau, binh sĩ do mười đại thế lực huấn luyện có nhiệm vụ tuần tra giữ gìn trật tự.
Vì nơi Tây Hải này không cấm tranh đấu sinh tử cướp đoạt, nhưng trong thành cũng không được phép đánh nhau gây hoạ cho thường dân nên mỗi khu vực đều có một võ đài sinh tử, hai bên có xích mích không đội trời chung thì kí giấy lên đài sống mái với nhau, sống chết tự chịu. Chỗ võ đài này cũng là nơi các nhà cái hoạt động cá cược những trận chiến.
Qua nghe ngóng tin tức dạo gần đây thì cũng không có gì đáng chú ý, Chu Cương Liệt đang chán nản muốn về ôm Lạc Thủy ngủ thì bỗng khựng lại nhìn chằm chằm phía trước.
Chỗ hắn đang đứng là gần khu chợ, bên trong người mua kẻ bán tấp nập, nhưng có một bóng hình thu hút ánh mắt của hắn.
Người con gái đó dung mạo thanh thuần xinh đẹp, trương dung nhan không chút phấn son, vẻ mặt hiền lành, đôi mắt có thần trong veo, đôi môi hồng hào luôn nở nụ cười, tóc nàng đen mượt như dòng suối mát. Thân mặc bộ quần áo kín đáo bằng vải dâu tằm thuần trắng.
Chu Cương Liệt đã kinh qua rất nhiều mĩ nhân sắc nước hương trời, Lạc Thủy kế bên là một ví dụ, nhưng chưa từng có nữ tử nào khiến hắn chú ý chỉ với một ánh nhìn như vậy.
Nàng nhìn như một thôn nữ bình dị nhưng nét đẹp thánh thiện hoà ái của nàng khiến người ta sinh ra tâm lý yêu thương không muốn vấy bẩn.
Nàng ngồi đó, trước mặt là một cái thùng gỗ bên trong có một đôi cá chép vẫn đang bơi lội, bênh cạnh còn để một cái giỏ trúc. Nhìn sơ qua thì là một cô gái bán cá bình thường, nhưng nàng không rao lên ồn ào như mấy người bán hàng khác, chỉ bình thản ngồi nhìn hai con cá, thỉnh thoảng lại quét mắt ngó qua dòng người đi đường.
“ Cô gái, cá này bán thế nào?” một bà dì bước đến chỉ vào hai con cá chép.
Nàng đưa ánh mắt trong veo như chờ mong hỏi ngược lại người kia, “ Xin hỏi thím muốn mua cá về để làm gì?”
“ Tất nhiên là nấu cho ông nhà tôi bồi bổ rồi.” Bà dì kia trả lời.
“ Vậy thì xin lỗi, tôi không bán đâu.” Nàng cúi đầu ra vẻ tiễn khách.
“ Đồ điên, bày cá ra mà ta mua lại không bán.” Bà dì bĩu môi hậm hực rời đi, cô gái vẫn bình thản tiếp tục ngồi đó.
“ Ồ, giữa chốn chợ búa dơ bẩn lại còn có mĩ nữ bậc này sao? Tiểu nương tử, ta mua cá này, sẵn mua cả nàng có được hay không?” hai tên bộ dáng ngả ngớn đến trước hàng cá cười hô hố hỏi.
“ Xin hỏi hai vị mua cá để làm gì?” cô gái không hề để ý mấy câu trêu đùa của hai tên kia, vẫn câu hỏi cũ.
“ Mua cá tất nhiên là về hấp lên nhậu rồi, chẳng lẽ đem vứt hay sao? Haha, tiểu nương tử này thật ngây ngô hết sức.” Một tên nói, tên kia cũng cười hùa theo.
“ Vậy thì xin lỗi, tôi không bán đâu.” Nàng lắc đầu từ chối.
“ Gì hả? Đem cá bày ra hỏi xong lại không bán, cô gái đang đùa bọn ta phải không hả?” tên côn đồ chống nạnh quát, mấy người bán hàng xung quanh cũng ngước cổ hóng chuyện, cô gái này họ đã thấy ở đây nhiều hôm, lần nào cũng bày cá ra hỏi người ta xong lại không bán, cuối bữa chợ thì mang cá đi, quả là người đẹp nhưng tánh nết kì cục.
Hai tên côn đồ tính sấn tới bắt nạt cô gái, nhưng nàng chỉ bình tĩnh đưa đôi mắt như hồ thu trong veo nhìn họ, hai kẻ này bỗng dâng lên cảm giác khó mà động tay, lắc đầu bỏ đi.
Chu Cương Liệt ngồi ở quầy ăn gần đó nhìn thấy toàn bộ, hắn càng tò mò về cô gái trẻ này hơn, nàng rõ ràng là phàm nhân không hề có chút đạo hạnh tu vi nào, nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“ Cô gái này thật kì lạ, Yêu Dục, có nhận ra chuyện gì hay không?” bí bách hắn đành hỏi hệ thống.
“ Đây là một nữ tử xinh đẹp bình thường, không có vấn đề gì cả.” Tiểu tinh linh xuất hiện ngó qua rồi trả lời.
“ Sao ta cứ có cảm giác rất khác lạ về cô nàng này, thật cổ quái.” Hắn gãi đầu gãi tai, nữ tử này đúng là rất xinh đẹp, nhưng thứ thu hút hắn không chỉ là nhan sắc của nàng ta, từ trên người nàng có thứ gì đó khiến Chu Cương Liệt muốn chiếm hữu, muốn đoạt lấy, nhưng lại không hề muốn nặng tay, đôi mắt của nàng không vướng chút bụi trần làm người ta vô thức không thể sinh ra bất cứ ý định xấu xa nào với nàng cả.
Cô gái vẫn ngồi đó đến chập tối, tuy nàng không rao bán nhưng rất nhiều người động lòng trước nhan sắc của nàng nên dừng lại hỏi mua cá, nàng cũng chỉ hỏi một câu duy nhất và toàn bộ những câu trả lời của khách nhân đều như nhau, mua cá thì để đem về nấu chứ còn để làm gì nữa, và nàng vẫn một mực từ chối không bán.
Một vài nam nhân, công tử mê mẩn vẻ đẹp của nàng mà buông lời cưa cẩm, trêu chọc thậm chí đe doạ, nhưng khi nàng đưa mắt nhìn họ thì những kẻ này run tay quay người bỏ đi không dám động vào nữa.
Phiên chợ đã kết thúc, những người bán hàng gần đó dần dọn dẹp rời đi, cô gái nhìn xung quanh, thất vọng lắc đầu định bưng lấy thùng cá tính đứng dậy rời đi thì một bóng người đã đến trước mặt. Không ai khác chính là Chu Cương Liệt, một thứ gì đó thôi thúc hắn nhất định phải bắt chuyện với nàng.
“ Cô nương, cá này bán thế nào?” hắn cất giọng ôn tồn trầm ấm hỏi.
“ Xin hỏi ngài muốn mua cá để làm gì?” cô gái ngước lên nhìn thẳng vào mắt người đàn ông cao lớn kia hỏi.
“ Đôi cá này tuy nằm trong thùng đón nhận kết cục phải chết không nghi ngờ nhưng vẫn quấn quýt lấy nhau, thật là tràn đầy linh tính, ta sẽ mang chúng đem thả đi.” Chu Cương Liệt ngồi xổm đưa tay vào thùng, hai con cá không những không sợ hơi người mà còn bu tới cọ thân vào tay hắn.
Nữ tử tròn xoe mắt nhìn lấy Chu Cương Liệt, sau đó mỉm cười, nét nhu hoà tràn đầy khuôn mặt thánh thiện.
“ Được, bán cho ngài đó.” Nàng đẩy thùng cá về phía hắn, khi Chu Cương Liệt đưa ngân lượng thì nàng lại lắc đầu cầm lấy giỏ trúc xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng thon thả cô đơn kia, Chu Cương Liệt bất giác mỉm cười, hắn không biết tại sao lúc nãy mình lại trả lời như vậy, cũng không hiểu sao nàng ngồi cả ngày lại chỉ bán cho hắn.
“ Chủ nhân, ngài sao vậy?” Lạc Thủy đến sau lưng nghiêng đầu thắc mắc.
“ Không sao, đi thả cá với ta.” Chu Cương Liệt cười xoà bưng lấy thùng cá đi về phía một hồ nước ngọt gần đó rồi thả cặp cá chép xuống, chúng ngoi lên nhìn như muốn nhớ kĩ mặt ân nhân rồi lặn xuống mất tăm.
“ Kí chủ hành động thật lạ kì, nữ phàm nhân kia cũng xinh đẹp thật nhưng ngoài cái tính cách kì lạ thì cũng không có gì nổi bật, theo đúng cách hành xử của ngài nên là mang cô ta thao làm cho đến khi phục tùng mới phải.” Yêu Dục ngồi trên đầu hắn khoanh tay nghiêng đầu khó hiểu.
“ Haha, ta cũng không rõ, chỉ biết khi đối diện với nàng ta thì bản tâm ta lại không muốn đem dục niệm vấy bẩn sự trong sáng thánh thiện ấy, khi cô ấy hỏi thì ta cũng là đáp trong vô thức không hề suy nghĩ, kì lạ thật.” Chu Cương Liệt gãi đầu, trong tư tưởng toàn là hình ảnh khuôn mặt hiền dịu xinh đẹp kia.
“ Không lẽ đây là lực lượng của chủ tinh Tham Lang?” Yêu Dục xoa cằm ngẫm nghĩ.
“ Hửm, liên quan gì đến tinh chủ của ta?” hắn vểnh tai lên hỏi.
“ Trong cõi hư vô luôn có những chuyện gọi là duyên số định sẵn, khi tinh chủ cảm nhận được người đặc biệt đối với mình thì số phận sẽ dẫn lối hai người đến với nhau. Cô gái đó có thể sau này sẽ đóng một vai trò đặc biệt trong cuộc đời của ngài, bởi vậy khi gặp nàng ta kí chủ mới tự nhiên biểu hiện khác lạ như vậy.” Tiểu tinh linh nói.
“ Ra là vậy, được, nếu thực sự ta và cô gái kia có duyên số thì cũng không cần tìm kiếm, cứ để mọi chuyện diễn biến theo tự nhiên đi.” Chu Cương Liệt vuốt râu gật đầu, dắt theo Lạc Thủy trở về chỗ ở của Ngũ Hành Đảo.
0 bình luận