Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 275: Rời Ngũ Hành Đảo
Tuy hiện tại môn huyễn thuật này Chu Cương Liệt chỉ có thể sử dụng được ở tầng thứ nhất nhưng nhiêu đó là quá đủ để hắn làm được nhiều việc.
Hắn rời giường cùng Lạc Thủy thu dọn đồ đạc cá nhân sau đó hai người sánh đôi đi đến chính điện của Ngũ Hành Đảo.
Trong hơn hai tháng qua, quan hệ giữa Lâm Phàm và Lãnh Nhược Hy kia càng ngày càng gần gũi, đã đến mức thi thoảng nắm tay, nói với nhau mấy câu mập mờ thân mật rồi.
Lâm Phàm này lúc đầu còn khá khúc mắc, thiếu niên này chính là thích nhưng lại không dám, hắn có định ước với Bắc Cung Nhược Giai, nếu ở ngoài còn động lòng với nữ nhân khác sợ là không hay cho lắm.
Chu Cương Liệt cũng thường xuyên đến chỉ điểm tên này tu hành, thấy hắn vẫn đắng đo không dám nên đã bơm thêm vào vài lời khuyên nhỏ.
“ Lâm huynh đệ ngươi là nam tử hán, chuyện ba vợ bốn nàng hầu cũng là bình thường, sao lại không được. Ngươi xem, đến một tên lái buôn chỉ có chút tiền nhỏ mà trong nhà còn có bảy tám thê thiếp, ngươi đường đường là thiên kiêu tài tuấn nhất đương thời tại sao lại không thể. Không có chuyện làm không được, chỉ là Lâm huynh đệ ngươi có can đảm và bản lĩnh để khiến các nàng chịu chung chồng hay không mà thôi.”
Chu Cương Liệt vỗ vai ánh mắt đầy tin tưởng nhìn Lâm Phàm, tên thiếu niên này như được tiếp thêm động lực cực mạnh. Đúng, hắn là thiên kiêu đương thời, tố chất không chỉ dừng lại ở phàm giai, một ngày nào đó sẽ như Chu tiền bối đây tiêu dao tự tại làm chủ vận mệnh của mình, thế thì sao phải đắng đo chuyện sợ các hồng nhan ghen tuông.
Thế là từ đó Lâm Phàm chủ động công lược mĩ nữ Địa Tiên Lãnh Nhược Hy hơn, nàng kia thấy thế ngỡ là thiếu niên này đã cảm được tình yêu của mình rồi, thế là hai người được thế quấn quýt lấy nhau hơn.
Chân Hoàng vẫn ở yên trong nhẫn, mỗi ngày dạy cho Lâm Phàm hết thảy tuyệt học của Phượng Hoàng mà nó biết, tuy tàn hồn khiếm khuyết khiến một số bí kĩ mạnh mẽ bị quên mất nhưng chỉ là những chiêu cơ bản cũng đủ để đệ tử này làm bá chủ tại phàm giai rồi.
Lãnh Trường Phong đã đem tu tiên chi lộ bí điển kia tách làm nhiều phần cho các cảnh giới khác nhau sau đó đưa cho năm đảo chủ xung quanh, ai nấy đều vui mừng không thôi, riêng phần đột phá Địa Tiên đến Độ kiếp phi thăng thì được cất kĩ, nếu cái này mà truyền ra bên ngoài thì không khéo sẽ gây ra đại chiến mất.
Chỉ còn khoảng một tuần nữa là đại hội diễn ra, hôm nay chính là ngày Chu Cương Liệt theo Ngũ Hành Đảo đi đến Thập Vương Thành.
Bên ngoài quảng trường Lãnh Trường Phong đã chờ sẵn, bên cạnh là hai đệ tử của hắn, Lãnh Nhược Hy và Lâm Phàm cũng sớm có mặt. Khổng Gia Linh cũng muốn đi nhưng vì cần phải có Địa Tiên toạ trấn thế lực nên nàng đành phải chịu ở lại.
Hôm qua Chu Cương Liệt cùng nàng dành cả ngày để chia tay rồi, suốt hai tháng cùng nhau ân ái xem như là khoảng thời gian đẹp, vị chủ nhân này đã khai sáng cho nàng rất nhiều về thú vui tình dục, cũng dạy cho nàng vài thủ đoạn như huyễn thuật để qua mặt Lãnh Trường Phong. Từ nay nàng có thể tự mình hưởng thụ vô vàn con cặc trên thế gian. Hắn có rời đi nàng cũng không có gì nuối tiếc.
Lần này đi Thập Vương hội ngoài Lãnh Trường Phong, Lãnh Nhược Hy cùng ba thiên kiêu tham dự thi đấu thì còn có ba vị đảo chủ cùng hơn hai chục đệ tử, những người này đi theo xem náo nhiệt cũng là để cỗ vũ sĩ khí cho thế lực của mình.
Khẽ phất tay chào Khổng Gia Linh đang đứng bên dưới, Chu Cương Liệt và Lạc Thủy cùng đoàn người Ngũ Hành Đảo bay lên thiên không thẳng tiến về Thập Vương Thành.
Khổng phu nhân nhìn theo hình bóng xa tít sau đó thở phào miệng hơi nhếch lên cười. Phu quân và em chồng đã đi hết, trên Ngũ Hành Đảo này bây giờ nàng là nữ chúa, trong lúc họ chưa về phải kiếm thật nhiều đàn ông đến chơi cho tận hứng, chậc, chỉ mới nghĩ đến cảnh mình bị hàng trăm con cặc vây lấy mà dưới lồn đã ướt chèm nhẹp rồi.
“ Tiền bối, sau khi đại hội Thập Vương diễn ra thì ngài định đi đâu?” Trên mây, Lãnh Trường Phong quay qua hỏi.
“ Haha, kì thực ta đến Tây Hải là vì tìm kiếm một nhân vật, tên là Bồ Đề tổ sư, nghe nói Lý Đạo Thành của Thanh Vân Cung và Hà Vân Khánh của Mặc Ngọc Đảo từng có cơ duyên gặp được Bồ Đề mới có được ngày hôm nay, ta rất tò mò về người này.” Chu Cương Liệt nói ra nhưng lại che giấu việc mình muốn nhận Bồ Đề tổ sư làm thầy.
“ Ồ, vị Bồ Đề kia ta cũng từng nghe qua, hành tung người này vô cùng bí hiểm, nghe nói là tiên nhân muốn truyền đạo pháp nên cách mấy mươi năm sẽ xuất hiện một lần, tất cả những người gặp ông ta và được chỉ dạy đều là tùy duyên, không ai tìm ra tung tích, quả đúng là Lý Đạo Thành và Hà Vân Khánh kia cũng từng nói về việc được nghe Bồ Đề giảng pháp.” Lãnh Trường Phong gật gù.
“ Haha, nói chung cũng chỉ là do tò mò về lai lịch vị được cho là tiên kia mà thôi.” Chu Cương Liệt cười lấy ra bàn cờ, trong lúc đi đường buồn chán thì lại tiếp tục cùng tên đảo chủ đầu xanh mơn mởn này đánh cờ luận đạo thôi.
Ba ngày sau, đoàn người đã đi đến gần Thập Vương Thành, từ xa có thể thấy rõ hòn đảo rộng lớn và toà cự thành tráng lệ. Đúng lúc này cũng có hai nhóm người từ hai hướng khác nhau đang bay tới làm Chu Cương Liệt chú ý.
“ A, Lãnh đảo chủ, đã lâu không gặp, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Nhóm đầu tiên do một nam nhân hàm râu quân tử, một thân nho sam xám màu dáng vẻ tuấn dật mang theo phía sau gần ba mươi người. Kẻ này Chu Cương Liệt đã từng gặp một lần, chính là môn chủ Thái Nhất Môn Trịnh Thời Thiên lúc trước đã ngăn Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê giết Nam Cung Vẫn.
“ Lãnh đảo chủ và Trịnh môn chủ vẫn phong độ đẹp trai như ngày nào, có muốn đến chỗ của bổn cung làm khách hay không?” nhóm người thứ hai toàn là nữ tử, ai nấy đều diễm tuyệt vô song, y phục cũng cực kì xinh đẹp mát mẻ lộ da thịt. Mà cô gái đứng đầu càng là yêu mị tận xương, đôi mắt đầy phong tình phóng đãng, mặc một chiếc áo trễ vai lộ ra nửa bầu vú với cái khe ngực như hố sâu nhấn chìm nam tử, váy ngắn cũn cỡn lộ cặp đùi trần trắng nõn.
“ A, ra là Thái Nhất môn chủ và Phiêu Miểu cung chủ, haha, đã lâu không gặp, ta thật không dám đến làm khách ở chỗ các cô đâu, không khéo bị ăn đến tận xương mất.” Lãnh Trường Phong chắp tay chào cười lắc đầu.
“ Hừm, lần trước đệ tử của Lữ cung chủ dụ dỗ đứa con út của ta làm nó hai tháng không xuống giường được còn chưa tìm cô tính sổ còn muốn dụ luôn ta sao?” Trịnh Thời Thiên bặm môi liếc mắt nhìn đám yêu nữ kia đầy cảnh giác.
“ Hô hô, là do quý công tử yếu quá đó thôi, sao trách đệ tử ta được, con trai yếu như vậy không biết phụ thân như ngài có giống thế không?” nữ cung chủ họ Lữ này liếm môi đôi mắt đầy mị ý nhìn xuống hạ bộ của Trịnh Thời Thiên.
“ Thôi, vào thành, hẹn gặp nhau sau.” Thái Nhất môn chủ như tránh rắn rết đem theo người bay về Thập Vương Thành trước.
Lữ cung chủ kia dời đôi mắt qua nhìn đám người Lãnh Trường Phong, hôn gió về phía Chu Cương Liệt sau đó cũng gật đầu chào rời đi.
“ Chà, cô gái táo bạo kia là cung chủ Phiêu Miểu cung đó sao?” Chu Cương Liệt hứng thú cười hỏi.
“ Xí, kĩ nữ không biết xấu hổ thì có, tiền bối nên tránh xa cô ta ra.” Lãnh Nhược Hy vẻ mặt đầy ghét bỏ bĩu môi, nàng còn cẩn thận quay qua dặn dò Lâm Phàm cấm hắn qua lại với người của Phiêu Miểu cung, thiếu niên chỉ biết gãi đầu cười trừ.
“ Nàng ta tên là Lữ Huyên, cung chủ của Phiêu Miểu cung, chậc, tiền bối phải cẩn thận, mấy nữ nhân đó toàn tu luyện công pháp thải dương bổ âm, được xem như cái thanh lâu lớn nhất Tây Hải này, ai lọt vào mê hoặc của họ đều sẽ bị vắt kiệt sức đó nha.” Lãnh Trường Phong nhỏ giọng nói.
“ Ồ, đúng là hạ giới tam giáo cửu lưu thứ gì cũng có nha, đến cả mấy yêu nữ này cũng có thể làm cự đầu một phương.” Chu Cương Liệt cảm thán phì cười.
“ Tuy Lữ Huyên kia lẳng lơ nhưng tu vi và thủ đoạn cũng rất thâm sâu, nếu không một đám nữ nhân như vậy sẽ khó sinh tồn tại nơi người ăn người này.” Lãnh Trường Phong khoanh tay gật đầu, họ tiếp tục hướng Thập Vương Thành đi tới.
“ Chà, linh cảm mách bảo lần này đến đại hội sẽ có rất nhiều trò hay đang chờ ta.” Chu Cương Liệt thầm nghĩ.
0 bình luận