Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 264: Thiết yến
Lâm Phàm bị vị mĩ nữ áo vàng nắm tay kéo đi hết sức bất đắc dĩ nhưng cũng không có thái độ phản đối.
Vừa bước vào cửa, Lãnh Nhược Hy đã đẩy hắn tới trước mặt hai người đang trò chuyện bên kia.
“ Đại ca, đây là Lâm Phàm, thiếu niên thiên tài mà muội đã nói với huynh.” Nàng giới thiệu với vẻ đầy tự hào.
Lúc này Lãnh Trường Phong mới nhớ tới chuyện vị muội muội này muốn giới thiệu một thiên kiêu trẻ tuổi tham gia đại hội Thập Vương.
Đôi mắt hắn dần chuyển qua nghiêm túc đánh giá thiếu niên trước mặt, ừm, vẻ ngoài khá dễ nhìn, không ẻo lã, mặt mũi rất nghiêm trang chính khí.
“ Tiểu tử Lâm Phàm ra mắt Lãnh đại đảo chủ, nghe uy danh của ngài đã lâu giờ mới có dịp hạnh ngộ.” Lâm Phàm chắp tay khẽ cúi đầu chào.
“ Ừm, tốt, căn cốt vô cùng vững vàng, quả nhiên là thiên tài hiếm gặp.” Lãnh Trường Phong khá hài lòng, tiểu tử này chỉ là Hoá Thần sơ kì nhưng khi đối diện với chủ một thế lực như hắn lại không sợ hãi, không tự ti, không xu nịnh, hết sức bình tĩnh lại không lộ kiêu ngạo, đây là tính cách mà một thiên kiêu nên có.
Lại nghĩ đến bản thân lúc nãy mới gặp Chu tiền bối lại sợ sệt lo âu thật là mất mặt, hắn khẽ ho nhẹ đổi chủ đề.
“ Nghe nói Lâm thiếu hiệp đây có thể vượt cấp lấy lực lượng Hoá Thần sơ kì đánh bại cả Tán Tiên sơ kì?”
“ Là do tiểu tử may mắn gặp kẻ địch bất cẩn mà thôi, ta còn phải học tập nhiều, nếu lần đó không có Lãnh cô nương đây ứng cứu chắc đã lành ít dữ nhiều.” Lâm Phàm quay qua nhìn Lãnh Nhược Hy khẽ cười, nàng cũng e thẹn mím môi.
Nhìn đôi trai gái này mắt qua mày lại, Lãnh Trường Phong cười liếc muội muội mình như hiểu ý.
“ Lãnh đảo chủ, lúc đó ta cũng có mặt, vị Lâm huynh đệ đây quả thật là tài nghệ kinh thế, tương lai tiền đồ rộng mở, tiên lộ chắc chắn có dấu chân của hắn, đừng bỏ lỡ.” Chu Cương Liệt cũng nói thêm vào khen hết lời.
“ Tốt, đã được Chu tiền bối cấp bậc này khen thì chứng tỏ Lâm thiếu hiệp xác thực là rồng phượng trong loài người.”
“ Nhưng nếu cứ thế để ngươi đi thi đấu thì e sẽ bị các đảo chủ và đệ tử dị nghị, như vậy đi, hai ngày nữa ta sẽ tổ chức một võ đài nội bộ để các đệ tử truyền thừa so đấu từ đó tìm ra ba danh ngạch đại diện Ngũ Hành Đảo tham gia đại hội Thập Vương, lúc đó Lâm thiếu hiệp hãy triển lộ tài nghệ của mình, chỉ cần ngươi thắng thì họ sẽ không dám nói gì.”
“ Tuân lệnh Lãnh đại đảo chủ, tiểu tử sẽ cố gắng hết sức mình.” Ánh mắt Lâm Phàm nhìn thẳng đầy tự tin nhưng không kiêu ngạo.
Chu Cương Liệt và Lãnh Nhược Hy thì nhìn nhau, tên đảo chủ này cũng cáo già lắm, hắn vẫn muốn chứng thực lực chiến của Lâm Phàm nên mới bày trò thi tài nội bộ chứ với quyền uy của đảo chủ thì người do hắn chọn ai mà dám nói gì. Nhưng thôi, họ đều đã thấy qua sự nghịch thiên của thiếu niên này, để hắn triển lộ một chút cũng không vấn đề gì.
“ Chu tiền bối, nơi này nhỏ bé e sẽ đón tiếp ngài không tốt, xin ngài hãy cùng chúng ta về chủ đảo, nơi đó ta sẽ bố trí một viện riêng đảm bảo tiện nghi và không có người làm phiền ngài.” Lãnh Trường Phong quay sang lễ độ nói.
“ Haha, ta ở đâu mà không được, nhưng Lãnh đảo chủ có lời ta là khách tất nhiên phải theo rồi, đi, chúng ta cùng về chủ đảo.” Chu Cương Liệt cười hào sảng khoác vai Lãnh Trường Phong thân thiết bước ra ngoài.
Lãnh Nhược Hy, Lâm Phàm và Lạc Thủy đi theo sau, nàng cũng phải sắp xếp cho vị tình yêu đầu này ở gần mình một xíu để dễ dàng thăng tiến tình cảm, nàng phải làm hắn quên đi Bắc Cung Nhược Giai kia toàn tâm toàn ý với mình.
“ Hoàn cảnh của Ngũ Hành Đảo thật đặc biệt, ta rất thích nơi này, ngũ hành tương sinh tương khắc hoà hợp lại chính là đạo sáng lập vạn vật.” Chu Cương Liệt ngắm nhìn phong cảnh gật gù khen ngợi.
Lãnh Trường Phong đi kế bên thì thầm tặc lưỡi, quả là tiên nhân, chỉ ngắm cảnh cũng có thể nghiệm ra đại đạo tối cao, hắn phải học hỏi thêm.
Chu Cương Liệt được sắp xếp ở một toà đại viện khá đồ sộ, sân vườn rộng, một toà lầu các bảy tầng ở giữa, phía sau còn có hồ nước nóng tự nhiên bốc khói nghi ngút.
“ Tốt, trên có thể với mây xanh, dưới hoà hợp với thiên nhiên đất đai, còn có mạch khoáng tự nhiên, đây đúng là bảo địa, Lãnh đảo chủ thật là biết tận hưởng.” Chu Cương Liệt lời nói đầy tiên vận khen ngợi.
“ Haha, chỉ cần Chu tiền bối thích là được, ngài cứ thăm thú nghỉ ngơi trước, ta lập tức ra lệnh thiết yến mở tiệc để tẩy trần cho ngài, cũng là mừng muội muội này của ta trở về.” Lãnh Trường Phong chắp tay vui vẻ cáo từ.
Lãnh Nhược Hy cũng kéo theo Lâm Phàm tạm biệt hắn để về nơi ở của mình. Chu Cương Liệt cùng Lạc Thủy bước vào trong ngắm nhìn toà đại viện.
Cô nàng lô đỉnh thích thú, nhìn quanh quất không thấy ai thì rất tự nhiên lột quần áo trần truồng nhảy xuống suối nước nóng.
“ Chủ nhân, nơi này thích quá, nước ấm mà lại thơm nữa.” Nàng là Lạc Thủy Chi Thể, bản sinh rất thích thân cận với nước, nhìn thấy suối nước nóng thì mê tít.
“ Haha, thơm làm sao bằng nước lồn của nàng được.” Chu Cương Liệt cười to phất tay tạo kết giới che chắn rồi tự mình cởi đồ bước xuống cùng mĩ nhân tắm tiên.
Hai người cùng nhau quấn quýt ân ái trong suối nước nóng suốt cả canh giờ, đến khi Lạc Thủy đã bị chơi đến trợn cả mắt, nước dâm hoà lẫn vào nước suối thì Chu Cương Liệt mới dừng.
Chập tối, chủ đảo hôm nay nhộn nhịp hơn hẳn thường ngày, đại đảo chủ tuyên bố tổ chức tiệc mừng muội muội Lãnh Nhược Hy của mình trở về và còn để tiếp đón một vị khách nhân đặc biệt.
Năm đảo chủ xung quanh và các đệ tử thân truyền đều được mời tới dự, bên trong đại điện lúc này đã được bố trí trang hoàng vô cùng bài bản.
Hai bàn ngồi song song ở chủ vị, bên dưới là hai dãy bàn hạ vị, hạ nhân tới lui bận rộn sắp xếp món ăn thức uống.
Đích thân Lãnh Trường Phong đến đại viện để mời Chu Cương Liệt đi dự yến, hai người vui vẻ sóng đôi nhau vừa đi vừa nói cười.
Giờ thiết yến đã tới, các bậc cao tầng trong Ngũ Hành Đảo theo sắp xếp mà vào vị trí. Chu Cương Liệt ngồi vào một bàn trên chủ vị, Lạc Thủy nhu thuận ngồi phía sau, Lãnh Trường Phong thì ở bên bàn còn lại.
Ngồi kế ông ta là một phụ nhân bộ dáng ngoài ba mươi, mặc váy áo hồng sắc với hoa văn kim tuyến lấp lánh, đầu búi kết trang sức hình chim công. Khuôn mặt nàng phong vận thành thục, làn da trắng bóc, đôi mắt như biết cười lúc nào cũng tươi tắn, đôi môi dày son đỏ, bên mép còn có nốt ruồi duyên dáng.
Thân hình nàng đẫy đà ngọt nước, cặp ngực như muốn đội lớp áo mà căng tràn ra, cặp mông vì ngồi bệt mà dán chặt xuống khoe độ đàn hồi nảy nở. Trông nàng như cô vợ hàng xóm nhà bên lúc nào cũng ngon lành. Nàng có tu vi Địa Tiên sơ kì.
Bàn đầu bên dưới là Lãnh Nhược Hy, Lâm Phàm được nàng bố trí ngồi gần bên cạnh mình luôn. Tiếp đến là năm bàn của năm vị đảo chủ.
Đảo chủ Kim Đảo là một bàn tử có thân hình phốp pháp, râu cá trê, mặc đồ như phú thương. Đảo chủ Mộc Đảo là một trung niên nhân đầu hói có vẻ mặt điềm đạm. Đảo chủ Thủy đảo là một lão ẩu bộ dáng ngoài bảy mươi tóc bạc trắng xoá mặc bộ thanh sam thêu hình sóng nước. Đảo chủ Hoả đảo là một mãnh tử thân hình cao lớn như con gấu, tóc đỏ xoã tung như người rừng. Đảo chủ Thổ Đảo là một lão nhân mặc chiến giáp bạch kim, trông ông ta như một vị lão tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường.
Năm người này đều có tu vi Tán Tiên hậu kỳ đỉnh phong, họ hướng ánh mắt tò mò nhìn lên hai bàn đầu, không biết là khách nhân cỡ nào lại có thể ngồi ngang hàng với đại đảo chủ như vậy.
Ngoài ra còn nhìn chằm chằm tên thiếu niên ngồi kế Lãnh Nhược Hy, nàng này vô tư trò chuyện đẩy đưa hết sức thâm tình với hắn.
Phía sau còn có bàn dành cho các đệ tử thân truyền và chấp sự cao tầng và vài trưởng lão nội môn.
0 bình luận