Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 262: Đến Ngũ Hành Đảo
Chân Hoàng ở trong nhẫn cũng khá lo âu, người kia là Tiên nhân chưa rõ tầng cấp nào, liệu có cảm ứng được tồn tại của nó hay không, bởi vậy nó điệu thấp không lộ ra khí tức.
Bản thân nó cũng muốn đúc lại thân thể có được tự do của riêng mình, nhưng thời đại này không còn là hồng hoang mà nó biết nữa, nhân tộc thịnh vượng, yêu tộc suy tàn, tam giới được Thiên Đình cai quản, chúng thần tiên đều có danh sách tiên ban, liệu khi nó hồi sinh có bị kẻ nào mạnh hơn chú ý bắt đi hay không?
Vì bay trên mây ngũ sắc của Chu Cương Liệt nên chỉ hơn một tuần bốn người đã đến địa bàn của Ngũ Hành Đảo.
Cả tuần nay ở chung khoảng cách giữa mọi người đã rút ngắn đáng kể, Chu Cương Liệt tỏ ra bản thân tuy là Tiên nhân cao cao tại thượng nhưng lại rất vui vẻ hào sảng nói chuyện hết sức gần gũi không hề tỏ vẻ bề trên thượng đẳng.
Lâm Phàm cũng cởi mở hơn, hắn thật thà kể chuyện tình của mình và viên minh châu của Cổ Đảo Bắc Cung Nhược Giai.
Hắn và cô tiểu thư Nhược Giai kia gặp gỡ quen biết nhau từ lúc hắn chỉ là một Kim Đan nho nhỏ, hai người gặp nhau trong một bí cảnh, cùng nhau vượt qua đại nạn suýt chút đã mất mạng, cũng từ mối duyên sinh tử đó mà nảy sinh tình cảm, cùng nhau một đường song hành.
Cao tầng Cổ Đảo Bắc Cung gia tộc biết chuyện, phụ thân của Nhược Giai tự mình đi đến đón nàng trở về, chia rẽ mối lương duyên đôi lứa.
Cũng phải, người ta là thiên kim tiểu thư của Bắc Cung gia một trong mười thế lực lớn nhất Tây Hải, làm sao có thể gả cho một tên nhóc không có bối cảnh không có thực lực.
Nhưng vị phụ thân kia cũng rất yêu thương con gái, đồng ý với ước hẹn, nếu trong hai mươi năm Lâm Phàm có thể dương danh lập vạn, có được uy danh cũng như thực lực xứng với Bắc Cung Nhược Giai thì ông ta sẽ đồng ý nhận người con rể này.
Lâm Phàm đành phải chấp nhận giao ước, để người yêu về Cổ Đảo, bản thân thì bước lên con đường tu hành đầy khổ ải, một ngày nào đó hắn sẽ có đủ mặt mũi tự mình đi tới Cổ Đảo cầu hôn Nhược Giai.
Lãnh Nhược Hy nghe câu chuyện của Lâm Phàm xong hơi rầu rầu, thì ra tình yêu đầu đời của nàng đã có người trong lòng rồi, nàng xụ mặt suốt một ngày rồi như làm ra quyết định, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Hứ, có người yêu thì đã sao, Lâm Phàm và Bắc Cung Nhược Giai kia vẫn chưa chính thức về với nhau, nàng lại có cơ hội kế cận hắn, nàng phải khiến hắn yêu mình. Bắc Cung gia kia tầm mắt thật thiển cận, một thiên kiêu bậc này mà lại bỏ lỡ, vậy thì nàng phải chớp lấy thời cơ.
Lâm Phàm kể ra hết cũng là vì không muốn giấu diếm, hắn hoàn toàn ngây ngô không biết vị mĩ nhân Địa Tiên này đã yêu thầm mình nên vô tư trước mặt nàng nói về người con gái khác.
Lạc Thủy đóng vai đồ đệ hiền lành dễ mến, nhan sắc của nàng khiến Lâm Phàm vẫn lâu lâu phải nhìn một cái. Trong bảy ngày này, hễ mỗi lần muốn song tu thì Chu Cương Liệt phải dựng lên ảo cảnh rồi bế lấy nàng ra một góc mà hành sự, dâm thủy lênh láng phun xuống dưới mây tạo thành cơn mưa nước lồn tưới cho vạn vật bên dưới.
Ngũ Hành Đảo là một quần đảo rộng lớn, phía ngoài là các đảo nhỏ của phàm nhân và các thế lực phụ thuộc. Chính giữa là sáu hòn đảo lớn nhất, năm đảo bên ngoài mỗi đảo có một môi trường khác nhau.
Kim Đảo bên dưới lòng đất còn có từng mỏ vàng, kim thiết, linh thạch, khoáng vật. Mộc Đảo xanh um tươi tốt, rừng cây bạt ngàn. Thủy Đảo địa hình khá lạ, một hòn đảo bao quanh một hồ nước lớn, giữa hồ nước lại có một hòn đảo. Hoả Đảo nhiều miệng núi lửa cao vút, dưới lòng đất dung nham nóng bỏng. Thổ Đảo chủ yếu là núi đá và sa mạc.
Giữa năm hòn đảo là chủ đảo lớn nhất, nơi đặt trụ sở chính của cao tầng Ngũ Hành Đảo.
Bốn người do Lãnh Nhược Hy dẫn đầu đáp xuống Kim Đảo, nơi này ngoài khai thác khoáng sản dưới lòng đất thì phía trên là một toà thành lớn, có cảng biển, là nơi giao thương của Ngũ Hành Đảo với bên ngoài.
“ Mọi người tạm thời ở lại đây, ta sẽ đi gặp đảo chủ thông báo trước.” Nàng sắp xếp cho ba người ở khách sạn lớn nhất thành Kim Đảo rồi cáo từ rời đi, đáng ra với thân phận Tiên nhân của Chu Cương Liệt thì có thể đi vào chủ đảo không cần báo, nhưng dù sao cũng đến đây làm khách, không thể quá khoa trương.
Sau một quãng đường dài cũng phải cần tắm rửa nghỉ ngơi, Chu Cương Liệt và Lâm Phàm tạm biệt nhau ai về phòng nấy.
Hắn nằm trong bồn tắm vừa tận hưởng Lạc Thủy dùng thân thể trần truồng chà xát kì cọ cho mình vừa suy nghĩ vẫn vơ.
Ừm, hơn hai tháng sắp tới là khoảng thời gian nghỉ ngơi thư giãn, tìm vài nàng tình nô bầu bạn, sau đó tới đại hội Thập Vương Thành dò la tin tức Bồ Đề tổ sư.
Hắn bất chợt lại nghĩ về tên Lâm Phàm kia, kẻ này có hoàn cảnh y hệt mấy tên nhân vật chính trong các bộ phim bộ truyện tiên hiệp huyền huyễn kiếp trước hắn hay nghe.
Thiếu niên té núi vô tình có được cơ duyên nhận vị cường giả trong nhẫn làm sư phụ, bị khinh thường, bị từ hôn, sau đó tự mình quật khởi trong thời gian ngắn trở thành nhân vật chính của thiên địa, mọi cơ duyên tạo hoá về tay, các mĩ nữ xinh đẹp đều yêu thích, đặc biệt là vượt cấp diệt địch dễ dàng.
Tên Lâm Phàm này có mọi tố chất để trở thành nhân vật chính, vậy Chu Cương Liệt hắn là cái gì? Nhân vật phản diện đang lên kế hoạch húp gái của nhân vật chính sao?
Không, hiện tại hắn đóng vai người cho nhân vật chính cơ duyên, giúp đỡ Lâm Phàm trên con đường phát triển, trở thành bạn hữu tốt của thiếu niên. Chỉ là hắn thu chút lợi tức thôi mà.
Trên con đường vấn đỉnh của nhân vật chính trải đầy hồng nhan, có rất nhiều cô gái sẽ yêu hắn vô cùng, hắn sẽ chọn lựa ai? Hay là lập hậu cung?
Trước mắt đã thấy tên tiểu tử này hớp hồn được thiên kim của Cổ Đảo Bắc Cung gia và cả Lãnh Nhược Hy vị Địa Tiên thân phận cao quý của Ngũ Hành Đảo nữa.
Thôi thì Lâm huynh đệ, ta cũng cho ngươi bao nhiêu là đồ rồi, ít lâu sau ta có mượn đỡ hồng nhan của ngươi địt vài ngày rồi trả lại ngươi cũng đừng giận ta nhé, hê hê.
Đắm chìm trong suy nghĩ miên man, hông hắn tự động di chuyển hẩy lên đâm cặc vào lỗ lồn Lạc Thủy khi nàng đang cưỡi trên người hắn.
Chủ đảo trung tâm, Lãnh Nhược Hy đáp xuống toà chính điện lớn nhất, nơi này trang trí vô cùng xa hoa lộng lẫy không thua kém cung điện của bất kì bậc Đế vương nào.
Bên trong chủ điện, trên bảo toạ khảm ngọc, một nam tử mặc áo bào lam đang ngồi yên nhắm mắt nhập định, hắn dáng người cân đối, râu đen nhánh dài tới cổ, khuôn mặt khoảng ngoài năm mươi tràn đầy khí chất thượng vị giả nhưng nét tuấn lãng thời trẻ vẫn đọng lại,
Lãnh Nhược Hy bước vào, không hề che giấu khí tức nên nam tử kia nhanh chóng phát giác mở mắt ra nhìn.
“ Ôi chà, muội muội tốt của ta còn biết ngõ quay về hả? Tưởng muội kiếm được nam nhân nào đó rồi theo người ta luôn rồi chứ.” Người này nhìn nàng đầy tiếu ý cười trêu.
“ Đại ca, muội về rồi, người ta đi ra ngoài lịch luyện không phải bậy bạ như huynh nghĩ đâu.” Nàng bĩu môi đi tới gần hắn.
Người này không ai khác là đại đảo chủ của Ngũ Hành Đảo, Lãnh Trường Phong, cũng là anh ruột của Lãnh Nhược Hy.
“ Hừm, ta nói muội nghe, ở đẳng cấp này muội cũng nên tìm vài đệ tử chân truyền để dạy dỗ kế thừa rồi, hoặc là kiếm cho ta một muội phu vừa ý sớm sinh cháu cho ta bế, cứ thích long nhong bên ngoài như thế sẽ trở thành bà cô ế chồng đó.” Vị đảo chủ này ở trước mặt muội muội mình không tỏ ra phong phạm quyền uy gì cả, cứ như người anh trai đang trêu em gái mình.
“ Hừ, muội mới không thèm lấy chồng....” nàng tính đáp trả lại nhưng chợt nghĩ đến Lâm Phàm, mặt nàng ửng hồng đổi chủ đề.
“ Không đôi co với huynh nữa, muội nghe nói thiên kiêu tụ hội diễn ra sớm hơn, Ngũ Hành Đảo chúng ta đệ tử đợt này không được tốt lắm nhỉ?”
“ Hừm, cũng có vài hạt giống, nhưng đúng là so với mặt bằng các bên khác thì chúng ta lép vế hơn thật, thôi chả sao, không làm minh chủ cũng không chết.” Lãnh Trường Phong tựa lưng vào ghế lắc đầu, tuy hắn nói thế nhưng trong ánh mắt vẫn có chút bất cam.
“ Hì hì, lần này muội có đem về cho huynh một vị thiên tài trác tuyệt đây, bảo đảm có hắn tham gia, Ngũ Hành Đảo chúng ta chín phần sẽ thắng lợi.” Nàng cười tươi hếch mũi lên khoe khoang.
“ Hửm, đệ tử của muội ở bên ngoài sao? Muội nên biết thiên kiêu của chín phe kia có kẻ đã đột phá Hoá Thần thậm chí Hoá Thần trung kì khi chưa đầy năm mươi tuổi, ai cũng có khả năng vượt cấp đánh bại địch, người mà muội giới thiệu cỡ nào mà đòi ăn được?” Lãnh Trường Phong có vẻ không tin bĩu môi.
“ Vị thiên tài này đã là Hoá Thần sơ kì, nhưng chính mắt muội thấy hắn lấy tu vi đó đánh bại một Tán Tiên sơ kì, đủ điều kiện để huynh đồng ý chưa?”, nàng đầy tự hào khoe khoang.
“ Gì cơ? Không thể nào, Hoá Thần sơ kì đánh bại Tán Tiên sơ kì? Vượt một đại cảnh giới.” Lãnh Trường Phong đứng bật dậy há hốc mồm, tưởng đâu vị muội muội này trêu mình.
Lãnh Nhược Hy kể sơ lược về Lâm Phàm cho đại ca nghe, tất nhiên đã lược bỏ chuyện nàng trúng dâm độc rồi bị mất nụ hôn đầu cho thiếu niên trẻ kia.
“ Thật tốt quá, trần đời lại có thiên kiêu bậc này tồn tại sao, muội làm tốt lắm, chỉ cần Lâm Phàm kia giúp ta đạt ngôi đầu trở thành minh chủ thì ta sẽ tưởng thưởng cho hắn xứng đáng.”
Lãnh Trường Phong nheo mắt cười ý nhị, là đại ca làm sao hắn không nhận ra giọng điệu đầy trìu mến của muội muội khi nhắc đến thiếu niên thiên tài kia, cô em gái này của hắn rất có thể đã động xuân tâm với tiểu tử kia rồi, nếu hắn có thể giúp Ngũ Hành Đảo vấn đỉnh đại hội, chấp nhận cho mối lương duyên này cũng không phải là không được.
0 bình luận