Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 261: Tiết lộ thân phận
Sáng hôm sau, Chu Cương Liệt dẫn theo Lạc Thủy trả phòng, trong ánh mắt lưu luyến của bà chủ vú bự cùng Lâm Phàm, Lãnh Nhược Hy rời đi.
Bốn người rời khỏi Vân Lăng thành sau đó cưỡi mây bay lên, Lâm Phàm đẳng cấp Hoá Thần chưa thể tùy ý phi hành nên đành phải đi ké Lãnh Nhược Hy, cô nàng cũng chẳng ngần ngại ngồi sát gần tên thiếu niên khiến hắn ngượng ngùng xoay mặt đi.
Trên đầu tường, tên béo Lăng Quan cùng con trai Lăng Phục nhìn theo bốn người rời đi mà thở phào, cuối cùng cũng tiễn được tổ tông đi rồi.
“ Hừm, về quản giáo kĩ tên ngu độn kia, ráng mà đẻ đứa khác để làm gia chủ, phế vật đó suýt khiến Lăng gia đi vào lòng đất rồi, đúng là sinh nhầm con báo mà.” Lăng Quan quay sang nạt con trai một trận rồi bỏ đi, Lăng Phục chỉ biết cúi đầu chịu mắng.
“ Lãnh cô nương, chờ chút.” Chu Cương Liệt ngồi trên mây ngũ sắc tà tà theo sau cất tiếng gọi.
“ Chu đạo hữu có chuyện gì sao?” nàng dừng lại giữa không trung quay sang hỏi.
“ Hôm qua trong thành nhiều mắt tạp nên ta không tiện nói, Lâm huynh đệ, chúng ta kết bạn với nhau ta là phận trưởng bối cũng nên có chút quà cho ngươi nhỉ.”
Nói rồi hắn lấy ra ba viên Dương căn đan và quyển tu tiên chi lộ bí điển.
“ Đan dược này gọi là Thuần dương đan, công hiệu tẩy gân phạt tủy, cường hoá thân thể, loại bỏ tạp chất trong quá trình tu luyện, ngoài ra còn có thể phản lão hoàn đồng, dưỡng nhan tăng thọ mệnh.” Chu Cương Liệt một hơi nói hết công hiệu của Dương căn đan nhưng vì cái tên hơi nhạy cảm nên hắn bịa thành Thuần dương đan.
Lâm Phàm cùng Lãnh Nhược Hy càng nghe càng mở to mắt nhìn chằm chằm, trên đời lại có thứ đan dược có hiệu dụng kinh khủng như vậy? Đây nào phải phạm trù phàm đan nữa, rõ ràng là tiên đan.
“ Tiền bối, thứ này quá quý giá, ta...” hắn ấp úng nửa muốn nhận nhưng lại ngại.
“ Ây dà, mau cầm lấy, chúng ta đã có duyên gặp mặt, ta rất thích những người trẻ có tâm chính nghĩa và thiên phú trác tuyệt như ngươi, xem như ta bỏ vốn đầu tư cho ngươi đi.” Chu Cương Liệt dúi đan dược vào tay Lâm Phàm.
“ Tên ngốc, mau nhận lấy, còn chần chừ cái gì, đó rõ ràng là tiên đan đó.” Âm thành Chân Hoàng trong nhẫn truyền âm cho hắn.
“ Vậy, tiểu tử xin đa tạ Chu tiền bối.” Lâm Phàm nắm đan dược trong tay, thứ này cực kỳ tốt đối với người muốn thành đại nghiệp như hắn.
“ Còn nữa, đây là Tu tiên chi lộ bí điển.” Chu Cương Liệt cầm cuốn sách trong tay, một hơi nói ra hết lai lịch cuốn sách. Lần này không chỉ Lâm Phàm hít một hơi khí lạnh mà cả Lãnh Nhược Hy cũng không còn giữ được vẻ điềm đạm bình tĩnh được nữa.
Nói giỡn hả? Ghi chép toàn bộ kinh nghiệm lĩnh ngộ của một vị đại năng đã độ kiếp phi thăng, đây là báu vật mà tất cả tu sĩ phàm giai từ thấp như Luyện khí hay cao đến Địa Tiên đều thèm muốn, chỉ một cuốn sách này đủ để khiến tất cả các môn phái đại giáo rục rịch lâm vào đại chiến máu chảy đầu rơi để tranh đoạt.
Cả Chân Hoàng trong nhẫn cũng há hốc mỏ chim. Rồi bỗng cả Lâm Phàm, Lãnh Nhược Hy và con chim trong nhẫn đều giật mình nhìn Chu Cương Liệt chằm chằm, trước tặng tiên đan, sau đưa ra quyển bí điển tu hành quý giá, đây là thứ mà một tu sĩ phàm giai đi ngao du có thể đem ra được?
“ Tiền bối... người là....” Lâm Phàm hơi thở gấp gáp hỏi.
Chu Cương Liệt không nói, chỉ mỉm cười bí ẩn tay chỉ lên thiên không. Đôi nam nữ nhìn nhau, trong mắt loé lên sự kinh khủng.
Tiên, ông ấy là Thần tiên thực sự, là kẻ đã vượt qua lạch trời, cường giả mà suốt 400 năm qua hiếm thấy khó gặp.
“ Hai hôm nay tiểu nữ có lời mạo phạm lại dám xưng hô ngang hàng với Thượng tiên, mong ngài thứ lỗi.” Lãnh Nhược Hy lập tức lui ra cúi đầu hành lễ.
“ Này này, đừng làm thế, không nên đa lễ, đừng gọi ta là Thượng tiên, chuyện lai lịch của ta càng nên ít người biết càng tốt, không nên nói lung tung hiểu chưa.” Chu Cương Liệt cách không nâng mĩ nhân áo vàng dậy.
Hắn nhìn Lâm Phàm, thiếu niên này không có gì là sợ hãi hay xa cách, ánh mắt hắn nhìn Chu Cương Liệt đầy hướng tới và quyết tâm bừng bừng, quả nhiên là nhân vật trẻ tuổi không tầm thường, Lâm Phàm này đang xem hắn là mục tiêu mà mình theo đuổi.
“ Tốt, tiểu huynh đệ chí hướng rất khá, nói cho ngươi biết, ta dù là Tiên nhưng cũng chỉ là tầng cấp thấp nhất Tiên giai mà thôi, phía trên còn rất nhiều cấp bậc nữa, con đường tu tiên của ngươi còn dài lắm.” Chu Cương Liệt tiến đến cười lớn vỗ vai khích lệ thiếu niên nhiệt huyết.
“ Cầm lấy, cuốn sách này sẽ giúp con đường phía trước của ngươi thêm suôn sẻ, ta coi trọng ngươi.” Hắn dúi luôn quyển tu tiên chi lộ bí điển vào tay Lâm Phàm.
“ Đa tạ ơn điển của tiền bối, ta sẽ không để ngài thất vọng.” Hơi thở thiếu niên gấp gáp nhìn quyển sách trong tay, đây là một trong những cơ duyên lớn nhất mà hắn từng nhận được từ khi xuất đạo đến nay.
Nhìn vị mĩ nữ thon thả đang đứng nhìn với ánh mắt ước ao kia Chu Cương Liệt phì cười, nàng này chính là cũng rất muốn nhưng ngại mặt mũi không dám nói.
“ Đây, xem như quà gặp mặt tặng cho Lãnh cô nương.” Hắn cũng lấy ra mấy viên Dương căn đan cùng một quyển bí điển, thứ công cụ này cua gái là số một nên hắn đã sớm chép ra cả một đống cất dành.
Ánh mắt Lãnh Nhược Hy hiện lên nét nhu hoà, thế gian mấy ai có được hạnh ngộ nhận quà từ một vị Tiên trưởng. Nàng cũng không có tỏ ra ngại ngùng gì nữa vội đưa tay cầm lấy. Chưa nói đến tiên dược quý giá, chỉ cần quyển sách trên tay đã có thể khiến Ngũ Hành Đảo thăng tiến thêm một bậc.
“ Nhược Hy đa tạ Thượng tiên, về đến Ngũ Hành Đảo nhất định sẽ để đảo chủ tiếp đãi ngài chu đáo.” Nàng khẽ hạ thấp người nói.
“ Đã nói đừng gọi là Thượng tiên ở hạ giới rồi mà, cứ gọi Chu tiền bối như vị Lâm huynh đệ đây là được rồi.” Chu Cương Liệt lắc đầu nhắc nhở.
Sau một hồi dừng lại nói chuyện bốn người lại tiếp tục lên đường, lần này không chia ra nữa mà tất cả cùng ngồi trên mây ngũ sắc của hắn đi cho nhanh.
Có chuyện vừa rồi đã khiến đôi nam nữ này càng tin tưởng thân thiết hơn với hắn. Chu Cương Liệt cũng không keo kiệt mà lấy toàn bộ kiến thức bản thân biết về tu hành truyền đạt lại cho hai người.
Đây đều là những hiểu biết mà Yêu Dục đã dạy cho hắn khi hắn nhận Hi Nguyệt và Nguyệt Nga ở Sở quốc làm đồ đệ, từ cách vận dụng chân khí hợp lý, mở ra mạch môn, khai thông các kinh mạch toàn thân.
Một môn công pháp nếu biết cách vận dụng triệt để thì có thể khiến uy lực của nó tăng cao, lượng chân khí cần dùng giảm tối thiểu. Là một thiên tài kinh thế, Lâm Phàm rất nhanh đã học được, những chiêu thức mà hắn sở hữu dợt qua một lần quả thật uy lực mạnh hơn vài phần, linh khí từ đan điền tiêu hao ít đi nhiều.
Tuy Chân Hoàng là Phượng Tổ, một trong những thần thú mạnh nhất hồng hoang năm xưa nhưng dù sao nó cũng là yêu loại hơn nữa hồn phách không nguyên vẹn, nó chỉ có thể truyền cho Lâm Phàm công pháp và hỗ trợ hắn khi chiến đấu. Những kiến thức tu luyện của Nhân tộc nó hoàn toàn mù tịt.
Lãnh Nhược Hy ngồi lắng tai nghe cũng học hỏi được rất nhiều, đâu phải lúc nào cũng được Thần Tiên dạy dỗ.
“ Kí chủ sao đột nhiên lại tốt với tên thiếu niên này vậy? Dạy tu luyện, cho cả đan dược và sách quý chuyên dùng để câu dẫn nữ nhân nữa? Không phải ngài tính đoạt Chân Hoàng và cả nữ nhân của hắn hay sao?” Yêu Dục nằm sấp trên vai hắn dò hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“ Ngài không phải là chuyển qua thích nam nhân đấy chứ?”
“ Bậy bạ, ta chính là đang cua gái đấy thôi. Lãnh Nhược Hy này nhìn là biết đã mê tên thiếu niên này như điếu đổ rồi. Ta kết thân với Lâm Phàm, giúp hắn tiến bộ, nàng ta yêu ai sẽ yêu cả đường đi lối về, hảo cảm đối với ta tất nhiên tăng vọt.” Chu Cương Liệt bĩu môi giải thích.
“ Với lại thiếu niên thiên tài có chính khí như vậy ta là rất tán thưởng nha, ta sẽ giúp hắn tu hành để bù cho việc sắp lấy đi sư phụ Chân Hoàng của hắn, nữ nhân của hắn thì ta chỉ mượn ngủ cho đến khi rời đi thôi chứ có cướp đâu nào, hề hề.”
Yêu Dục nhìn cái điệu cười vô sỉ bất nhân của tên kí chủ này mà thầm khinh bỉ, tên này đúng là bản chất Tham Lang Tinh, hành động không theo bất cứ quy chuẩn nào, có thể giúp người cũng sẽ hại người, tốt xấu tiên ma đều nằm trong một ý nghĩ của hắn.
0 bình luận