Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 260: Tham dự tranh tài
Trưa hôm đó, Chu Cương Liệt dẫn Lạc Thủy xuống dưới đại sảnh khách sạn, nơi này kiêm luôn tửu lâu phục vụ khách nhân ăn uống.
Bà chủ quán lẳng lơ vẫn không thôi ý định câu dẫn nam nhân, ở một bên đưa đẩy cặp vú sữa mời gọi, đến khi hắn ném cho một thỏi bạc mới hài lòng rời đi.
Hắn gọi một bàn thức ăn ngon, đúng lúc này Lâm Phàm cũng cùng Lãnh Nhược Hy sóng đôi đi xuống, hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.
“ Này, Lâm huynh đệ, tới dùng bữa với chúng ta.” Hắn ngoắc tay gọi lớn, hai người bên kia cũng đã nhìn thấy vội đi qua.
“ Đa tạ đan dược của tiền bối, ta chỉ trong một đêm đã hoàn toàn bình phục, thật thần kì.” Lâm thiếu hiệp tỏ đủ kính trọng chắp tay.
“ Ôi, chuyện nhỏ có đáng là bao, mau ngồi xuống ăn cơm, uống với ta chén rượu.” Chu Cương Liệt chỉ tay vào hai ghế trống.
Lâm Phàm và Lãnh Nhược Hy nhìn nhau sau đó gật đầu ngồi xuống, “ Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
“ Lâm huynh đệ hôm qua đại triển thực lực, lấy tu vi Hoá Thần đánh bại cả Tán Tiên, ta xưa nay chưa từng thấy thiên kiêu nào làm được, không lẽ ngươi đến từ thế lực nào đó trong Thập Vương Thành hay sao?” Chu Cương Liệt nâng chén rượu uống cạn hỏi.
“ Thật không phải, tiểu tử chỉ là tán tu không có bối cảnh, tình cờ đạt được nhiều cơ duyên mới có chút bản lĩnh này.” Lâm Phàm khiêm tốn kể ra lai lịch bản thân.
Hắn vốn là trẻ mồ côi được một làng nhỏ ven biển nuôi lớn, một tu sĩ đi ngang qua thấy hắn có tư chất tu hành nên đã giúp khai khiếu từ đó bước lên con đường tu tiên.
Vì bản thân nhỏ yếu không có thế lực nên luôn phải tự cố gắng, hắn thường xuyên đối diện với nguy hiểm để tìm kiếm cơ duyên tu hành cho bản thân, nhiều lần suýt mất mạng.
Lãnh Nhược Hy ngồi bên cạnh cũng chăm chú nghe, nàng rất muốn hiểu thêm về nam nhân trẻ tuổi này, khuôn mặt dịu dàng hồng hồng vì động xuân tâm.
Lâm Phàm cũng không nói gì về chuyện có sư phụ trong nhẫn hay chuyện đã có đạo lữ. Hắn quay sang hỏi.
“ Tiền bối đến từ đâu và định đi nơi nào?”
“ Ta là tán tu xưa nay thích đi vân du khắp nơi, gặp người hữu duyên thì giúp, nghe nói Tây Hải sắp tới sẽ tổ chức đại hội bầu minh chủ nên định đến đó xem sao.” Hắn nửa xạo nửa thật nói.
“ Nhìn Lâm huynh đệ trẻ tuổi tài năng như vậy, ta còn tưởng là một thế hệ thiên kiêu của Thập Vương Thành sẽ đi ra tranh đấu, nếu là ngươi ta tin không có ai là đối thủ cả.” Hắn nâng chén mời, hai người cười xoà rồi uống cạn.
“ Tiền bối quá lời, ta còn phải cố gắng nhiều hơn, trở thành cường giả nhanh nhất có thể.” Lâm Phàm mắt tràn đầy quyết tâm, Nhược Giai muội muội vẫn đang chờ hắn đủ thực lực để đến cưới, hắn không thể thoã mãn chỉ vì đánh được Tán Tiên.
Lúc này Lãnh Nhược Hy vốn chỉ ngồi nghe bỗng khẽ vỗ tay, ánh mắt sáng rỡ như thấy được bảo vật.
“ Lâm thiếu hiệp, ngươi có muốn tranh tài cùng thiên kiêu của Thập Vương Thành hay không?”
“ Tất nhiên là có, nhưng những người đó luôn ẩn mình tu luyện ít khi ra ngoài nên ta không có dịp gặp gỡ giao lưu.” Là một người trẻ tuổi, Lâm Phàm tất nhiên có sự háo thắng của mình, hắn muốn đọ sức với lớp trẻ tuổi của Thập đại môn phái kia xem bản thân đến đâu.
“ Hì hì, chuyện này ta giúp ngươi được, thậm chí còn để ngươi tham gia vào thiên kiêu tranh đấu ba tháng sau nữa.” Lãnh Nhược Hy cười hài lòng nói.
“ Sao cơ? Lãnh cô nương nói thật?” Lâm Phàm bất ngờ, mắt sáng rỡ hỏi.
“ Không giấu diếm ngươi nữa, ta đến từ Ngũ Hành Đảo, một trong thập đại môn phái, mỗi phe có ba vị trí để tranh đấu trong thiên kiêu tụ hội, ta sẽ giúp ngươi tiến cử.” Lãnh Nhược Hy cười tươi nói.
Thông tin này làm Lâm Phàm hết sức bất ngờ, nữ tử kiều diễm mấy hôm trước lao vào lòng hắn cưỡng hôn đòi thân mật lại là cao tầng của Ngũ Hành Đảo danh tiếng vang dội. Nhưng hắn không nghĩ ngợi nhiều.
“ Thật? Ta không phải người của tông phái cũng có thể tham gia sao?”
“ Ngươi là hoả hệ tu sĩ, chỉ cần chỉ cho ngươi vài chiêu thức hệ hoả trong Ngũ Hành Thuật thì xem như hợp lệ rồi. Thế hệ thiên kiêu này của chúng ta chất lượng không tốt lắm, ta tin đảo chủ sẽ ngay lập tức đồng ý khi biết chiến tích của ngươi thôi.” Nàng gật đầu.
“ Haha, Lâm huynh đệ, đây là dịp tốt để tán tu như ngươi lấy được danh vọng đó nha, với thiên phú trác tuyệt của ngươi giành hạng nhất không phải là chuyện giỡn. Một tán tu có thể đạp lên lớp thiên kiêu được dạy dỗ bài bản của thập đại môn phái để bước lên đỉnh phong, đó là chuyện kinh thế đến mức nào chứ.” Chu Cương Liệt cười lớn thúc đẩy.
“ Đúng vậy, chỉ cần Lâm thiếu hiệp giúp Ngũ Hành Đảo trở thành minh chủ kế tiếp, chắc chắn phần thưởng sẽ không để ngươi thất vọng.” Lãnh Nhược Hy buông lời dụ dỗ.
Lâm Phàm đương nhiên động tâm muốn tham gia rồi, vấn đỉnh trong tranh tài thiên kiêu sẽ là bước đệm lớn nhất trên con đường trở thành cường giả của hắn. Hơn nữa, tại lần tụ hội này chắc chắn Nhược Giai muội muội cũng sẽ xuất hiện.
Nếu hắn có thể sớm đứng trước nàng ấy chứng minh bản thân, khiến gia tộc của Nhược Giai thấy được tiềm năng của hắn, có khi họ sẽ đồng ý để hai người qua lại không ngăn cấm nữa.
“ Được, ta đồng ý.” Lâm Phàm không nghĩ nhiều gật đầu ngay tắp lự.
“ Tốt quá, tiếp theo ta sẽ đưa ngươi về ra mắt đảo chủ, sau đó chỉ dạy cho ngươi vài tâm pháp hoả hệ của Ngũ Hành Đảo, lúc đó ngươi sẽ danh chính ngôn thuận tham dự đại hội Thập Vương.” Nàng cười tươi như hoa khoe sắc, Lãnh Nhược Hy ngoài việc muốn giúp thế lực của mình lôi kéo thiếu niên thiên tài, nàng còn có dụng tâm riêng, trái tim lâu ngày chưa rung động đã vì Lâm Phàm mà thổn thức, nàng chính là muốn gần gũi hắn hơn.
Lãnh Nhược Hy đáng thương đâu biết được người con trai đầu tiên nàng thích lại đang nghĩ đến một cô gái khác, muốn dùng trận đấu thiên kiêu để chứng tỏ bản thân với người kia chứ không phải nàng.
“ Lãnh cô nương, ta có thể đi cùng được không? Ta muốn chứng kiến Lâm huynh đệ đây sẽ vấn đỉnh Thập Vương Thành như thế nào.” Chu Cương Liệt ánh mắt tràn đầy nghiêm túc nói.
“ Ngũ Hành Đảo xưa nay hiếu khách, nếu Chu đạo hữu muốn ghé thăm tất nhiên chúng ta sẽ tiếp đãi tử tế.” Nàng gật đầu đồng ý, vị họ Chu này tính cách hào sảng phóng khoáng, nhân phẩm rất tốt, hôm qua khi rời khỏi tửu lâu kia nàng đã thấy hắn bỏ ra số vàng lớn để giúp chủ quán phàm nhân kia đền bù thiệt hại, nàng rất tán thưởng hành động đó.
Bốn người ăn uống xong xuôi lại tự trở về phòng, hẹn sáng mai sẽ cùng lên đường đi Ngũ Hành Đảo. Lạc Thủy cả buổi đều đóng vai đệ tử ngoan ngồi một bên, Lâm Phàm kia tuy không động sắc tâm nhưng vẫn thi thoảng nhìn nàng đầy thưởng thức, vị thiếu niên này khống chế rất tốt bản tâm dục vọng của mình.
Buổi tối, Chu Cương Liệt lấy ra Không Gian Kính, thần thức khoá lấy phòng của Lãnh Nhược Hy, trên mặt kính xuất hiện hình ảnh bên trong căn phòng bên kia.
Lần này hắn không dí sát vào lồn người ta nữa mà xem Không Gian Kính như camera nhìn lén.
Lãnh Nhược Hy sau một buổi đả toạ tĩnh khí thì khẽ thở ra một hơi, nàng dùng màn vây xung quanh, từ túi không gian lấy ra một bồn tắm riêng đã có sẵn nước.
Nàng nhìn ngó xung quanh, lại cẩn thận dùng thần thức kiểm tra xem có ai nhìn lén hay không, khi đã an tâm mới từ từ cởi đi váy áo. Nhưng nàng có kĩ lưỡng đến đâu cũng làm sao qua mắt được tên sắc phôi tu vi Chân Tiên bên này, từ Không Gian Kính hắn nhìn không sót thứ gì.
Đai lưng được cởi ra, tiếp theo là từng món áo, váy, quần, áo trong. Đến khi trên thân thể chỉ còn mỗi áo yếm và quần lót.
Chu Cương Liệt chăm chú nhìn, thân hình nàng dong dỏng cao, hơi gầy nhưng cũng không đến mức trơ xương, nhìn rõ nét mảnh mai yểu điệu. Nàng kéo luôn dây yếm cởi nốt hai mảnh vải còn lại. Thân thể hoàn toàn khoả thân đứng trước tấm gương dài mà ngắm nghía.
Cặp ngực rất vừa tay với hai núm vú đỏ hồng, trên da thịt vùng ngực còn có một nốt ruồi son làm nàng trở nên đặc biệt hơn, vòng eo con kiến thon gọn, cặp mông tròn trịa, phía trước là gò mu âm hộ e ấp với nhúm lông đen được cắt tỉa gọn gàng.
Cặp chân nàng là điểm nhấn, vừa dài vừa thon thả không chút tì vết. Nàng bước vào trong bồn tắm, thân thể ướt nước càng làm vẻ đẹp thanh lệ của nàng xuất trần hơn.
Nàng thả lỏng để cơ thể nổi lên trên mặt nước, hai quả đào tiên thấm ướt sương mai, bên dưới là cái mu lồn múp rụp, lông mu dính nước bết lại, khi nàng khẽ tách chân ra thì có thể thấy cái hạt thịt đỏ au có xu hướng nhô ra ngoài.
Vị mĩ nhân xinh đẹp này thản nhiên tắm rửa kì cọ, còn nâng nâng cặp vú, nàng rất hài lòng với vẻ đẹp của mình mà không biết một cặp mắt say mê ngắm nghía nàng từ Không Gian Kính bên kia.
Chu Cương Liệt cũng chỉ nhìn lén chứ không ra tay, đối với nữ tử đang biết yêu này hắn sẽ từ từ có cách chinh phục nàng, không gấp gáp làm gì, thời gian cho hắn còn rất dài.
Lạc Thủy thấy chủ nhân biến thái nhìn lén con gái nhà người ta thì chỉ biết cười khổ, nàng tự cởi ra váy áo trần truồng bò đến.
“ Chủ nhân, việc gì phải lén lút khổ sở như vậy, có một cái lồn ngon lành đang chờ sẵn đây sao ngài không ăn, mau lên... đến đây địt em đi nè...”
Hắn cất đi bảo kính, cười ha hả nhào đến ôm lấy nàng lô đỉnh này, hai người cuốn lấy nhau lăn lên giường bắt đầu cho một đêm phiên vân vũ khúc.
0 bình luận