Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 253: Tạm biệt rời đi
Nửa tháng kể từ thời điểm đại chiến ở Phi Ảnh Môn diễn ra, tin tức đã lan rộng khắp từ hải ngoại đến đại lục. Những tông phái lớn luôn sẽ có những bí pháp hoặc pháp bảo truyền tin với tốc độ cao nên chỉ trong vòng nhiêu đó thời gian đủ để làm cả thiên hạ này chấn động.
Tiềm Long Các vì muốn lấn sân vào đại lục đã bày ra bẫy rập dụ hai Địa Tiên vừa tấn thăng của Tần quốc là Vương Nhã Khuê và Tần Mộ Uyển rời đất liền ra Tây Hải.
Không ngờ được lại đá phải thiết bản, hai vị tiên tử trước xâm nhập tận đại bản doanh Thập Vương Thành của liên minh Tây Hải cứu ra đệ tử bị bắt cóc, sau đó tại Phi Ảnh Môn đồ sát toàn bộ môn phái này.
Bốn Địa Tiên trong đó có hai kẻ đứng đầu Tiềm Long Các và hai kẻ ác danh vang dội cả đại lục Tử Hải Song Hùng bày ra sát trận dụ các nàng vào vây giết, nhưng cuối cùng bị hai nàng không biết bằng thủ đoạn gì phản sát chết toàn bộ.
Đặc biệt là Lão tổ Tiềm Long Các Nam Cung Vẫn danh tiếng vang dội xông đến muốn báo thù cũng bị các nàng đánh cho suýt chết phải nhờ ba vị khác trong liên minh Tây Hải xin tha mới cứu được mạng già.
Không phải nói tin tức này gây ra chấn động đến cỡ nào, còn kinh khủng hơn lần ba đại giáo Đông Hải bỏ xác tại Tuyết Liên Cung trước đó không lâu nữa.
Kẻ hả hê người căm giận, tu sĩ đại lục vô cùng vui mừng thậm chí uống rượu chúc mừng, lần trước có Tuyết Liên Cung giết những kẻ xâm nhập Đông Hải, giờ lại có hai vị tiên tử Tần quốc đánh đến tận Tây Hải suýt thì khiến một thế lực cấp Địa Tiên tối đỉnh bị hủy diệt.
Đây chính là chứng minh rất tốt cho chiến lực kinh thế của tu sĩ trung thổ.
Còn đám người hải ngoại thì ngược lại cay đắng vô cùng, xưa nay họ rất tự hào về chất lượng tu sĩ của mình, hải ngoại không bị hoàng quyền gò bó, cá lớn nuốt cá bé cho nên muốn tồn tại phải mạnh mẽ thật nhanh, điều đó thôi thúc họ phát triển. Họ tự tin bản thân luôn mạnh hơn tu sĩ đồng lứa ở đại lục.
Thế mà giờ đây liên tục nhận hai cái tát đau điếng vào mặt. Trước thì ba giáo phái với bốn Địa Tiên từ sơ kì đến đỉnh phong nghênh ngang xâm phạm đất liền sau đó toàn diệt dưới một môn phái chỉ mới Địa Tiên sơ kì.
Giờ thì một trong mười đại phái mạnh nhất Tây Hải đã lập mưu hại người không thành còn chết mất bốn Địa Tiên, một lão tổ còn nửa cái mạng, thua chính trên sân nhà của mình.
Từ khi nào Địa Tiên cao cao tại thượng lại trở nên rẻ rúng đến vậy, trước sau chết liên tục tám vị trong chưa đầy một năm.
Vài tiếng oán trách vang lên, tại sao Thập Vương Thành lại để Tiềm Long Các ăn trái đắng như vậy? Tại sao hai nữ Địa Tiên kia có thể bình thản rời đi sau khi đồ sát cả một môn phái nhuộm đỏ biển Tây. Sao không ai ngăn cản, truy sát họ?
Về phần này cả mười môn phái liên minh đều không có đưa ra lời giải thích nào. Phải giải thích ra sao? Người ta có tiên pháp, một đòn là làm Nam Cung Vẫn hấp hối, truy sát rồi hai ả ta ném thêm mấy khối ngọc bội thì cả Thập Vương Thành đi về với đất mẹ à?
Khi thiên hạ xôn xao không ngớt thì mây ngũ sắc của Chu Cương Liệt cũng đã về tới đất liền sau nửa tháng rong ruổi, vòng về không gấp gáp nên tốn nhiều thời gian hơn.
Theo chỉ dẫn của Tần Mộ Uyển, hắn tiếp tục cho mây bay dọc bờ biển khoảng nửa ngày thì đến một khu khá hoang vắng, nơi này hầu như chả có gì ngoài rừng cây, cỏ mọc xanh um tùm.
Chính nơi này hơn hai trăm năm trước là một làng chài ven biển, cư dân toàn bộ là phàm nhân chân chất thật thà, họ thậm chí còn không biết sự tồn tại của người tu hành.
Một ngày nọ một nhóm hắc y nhân xuất hiện vào giữa đêm tàn sát đốt trụi nơi đây, giết sạch tất cả người trong làng vốn không oán không cừu, máu nhuộm đỏ cát, xác người phơi đầy đất.
Cũng trong đêm đó, Lão tông chủ của Hắc Nha Tông đi ngang qua đây vô tình đã cứu được hai đứa trẻ một trai một gái, cả hai đều có tư chất và căn cốt rất tốt để trở thành đệ tử chân truyền của ông ta.
Lão tông chủ mang hai đứa bé về nuôi, vì không biết họ tên chúng nó nên quyết định lấy họ Vương của mình để đặt, đứa con trai tên là Vương Bắc Thần, đứa con gái là Vương Nhã Khuê.
Vương Nhã Khuê đi sâu vào bên trong rừng rậm, nơi này có một khuôn viên trông rất xưa cũ. Bên trong là một tấm bia lớn có niên đại đã hơn trăm năm.
Lúc nàng hiểu chuyện, sư phụ đã nói cho nàng nghe thân thế của mình, chỉ cho nàng tìm tới ngôi làng này, nhưng lúc đó đã trở thành phế tích, xương trắng khắp nơi không biết đâu là hài cốt cha mẹ.
Nàng đã tự mình gom hết xương vương vãi trong làng lại đây lập một mộ chôn tập thể, cách vài năm lại đến thắp hương cúng bái. Trước đây nàng chỉ nghĩ làng chài nhỏ gặp phải phỉ tặc cướp của giết người, bản thân và sư huynh là hai người may mắn thoát chết.
Đâu có ngờ được tất cả chỉ là âm mưu, cả làng chài chết oan uổng chỉ để tên sư huynh kia thành công nằm vùng trong môn phái.
Sau khi thắp hương quỳ lạy, Vương Nhã Khuê lấy ra thủ cấp của Bàng Vạn Phi, tên này đến chết vẫn không nhắm mắt, nàng bỏ đầu hắn vào trong đỉnh rồi vận hoả diễm đốt cháy.
Ánh lửa nhanh chóng thiêu rụi đến khi cái đầu hoá tro tàn không còn sót lại gì.
“ Cha mẹ, mọi người, con không biết tên thật của mình là gì, nhưng con sinh ra tại làng này, con đã giúp mọi người báo thù rửa hận rồi.” Giọt nước mắt lăn dài, nàng là yêu nữ xưa nay sát phạt quyết đoán, nhưng nàng vẫn là nữ tử yếu đuối có trái tim.
Chu Cương Liệt đặt tay lên vai nàng an ủi, “ Họ đã sớm đầu thai chuyển kiếp sống một cuộc đời mới rồi, đừng quá bi lụy.”
“ Vâng, tạ ơn chủ nhân đã giúp thiếp báo thù, nếu không có chàng, lần đi Tây Hải này lành ít dữ nhiều, thiếp rất vinh dự là tình nô của chàng.” Vương Nhã Khuê ôm chầm lấy hắn dụi đầu ngoan ngoãn.
“ Ting, nhiệm vụ phụ tuyến Trợ giúp hồng nhan đã hoàn thành, thưởng một lần triệu hoán pháp khí.” Âm thanh hệ thống vang lên chứng tỏ Chu Cương Liệt đã hoàn tất đưa chúng nữ về đại lục an toàn.
Để Băng Tâm và Thanh Tâm ngồi trên mây, Chu Cương Liệt kéo Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê ra một góc.
“ Từ đây các nàng có thể tự về Ung Thành rồi, ta phải tiếp tục lên đường.” Hắn nắm tay hai nàng âu yếm.
Các nàng sớm đã biết ý định rời đi của chủ nhân, ước mơ biến thế gian thành thiên đường sắc dục của hắn hai nàng rất ủng hộ nên cũng không mè nheo ỉ ôi đòi hắn ở lại với mình.
“ Ta biết tính tình hài con dâm nữ các nàng, thiếu hơi đàn ông sẽ nứng khó nhịn, không có ta cứ thoải mái tìm kiếm nam nhân mà tận hưởng, nếu khi nào rảnh rỗi thì đến Tuyết Liên Cung ở Sở quốc tìm Đãng Hồng Trần, cứ báo danh tính của ta là được.”
“ Vâng, thiếp nhớ rõ rồi, chủ nhân.” Tần Mộ Uyển nũng nịu nép vào lòng hắn.
“ Chủ nhân, khi nào rảnh rỗi nhớ tới tìm bọn thiếp đó, thiếu vắng cái thứ to lớn của chàng làm thiếp trống vắng lắm.” Vương Nhã Khuê mị hoặc xoa đũng quần của hắn.
“ Haha, trống vắng thì tìm một lúc ba bốn con cặc cắm vào là lấp đầy chứ gì, con dâm nữ nhà nàng.” Chu Cương Liệt cười xoà.
Hắn vung tay tạo ảo cảnh che đậy rồi cùng hai nàng ân ái giữa nơi rừng núi hoang vu này thêm một lần, sau khi bắn vào trong mỗi nàng một cái thì ba người mới thoã mãn mặc lên quần áo.
Chu Cương Liệt triệu hoán mây ngũ sắc xuống, Lạc Thủy ôm lấy từng muội muội chia tay sau đó nhu thuận đứng sau lưng hắn.
Băng Tâm và Thanh Tâm cúi chào tiền bối rồi ra sau Tần Mộ Uyển. Các nàng cùng nhau cưỡi mây bay lên, vẫy tay chào hắn rồi vụt đi mất hút.
“ Kĩ nữ, tiếp theo tính làm gì?” Vương Nhã Khuê truyền âm hỏi.
“ Tất nhiên là về Huyền Nữ Cung dạy dỗ đồ đệ, sống như bình thường thôi.” Tần Mộ Uyển bình thản đáp lại.
“ Hứ, kĩ nữ nhà ngươi mà sống bình thường mới lạ, ta quyết định rồi, không để Hắc Nha Tông ẩn nấp nữa, ta sẽ dời đại bản doanh tới gần Ung Thành nâng cao đời sống cho các đệ tử. Hề hề, nếu có kèo ăn chơi thác loạn nào thì hai chúng ta cùng hưởng.” Yêu nữ chính là yêu nữ, rất ngay thẳng.
“ Được thôi, đến lúc đó bị cả trăm nam nhân địt banh lồn đừng trách ta.” Tần Mộ Uyển liếc mắt cười ẩn ý. Các nàng vừa tiếp tục trò chuyện đầy dâm đãng vừa bay về Ung Thành.
“ Chủ nhân, bây giờ chúng ta đi đâu?” Lạc Thủy hỏi.
“ Về lại Tây Hải, ta phải đi thăm dò kĩ càng về Bồ Đề tổ sư.” Mây ngũ sắc xuất hiện dưới chân, hắn ôm eo cô nàng lô đỉnh này biến mất tại chỗ.
0 bình luận