Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 250: Phá trận tru sát
“ Oà, sư phụ thật là lợi hại.” Băng Tâm và Thanh Tâm nắm tay nhau quan sát tình huống chiến đấu bên dưới, các nàng tuy là môn đồ của Huyền Nữ Cung nhưng rất hiếm khi thấy được Tần Mộ Uyển ra tay, hôm nay phải hảo hảo xem kĩ học hỏi thủ đoạn của sư phụ mới được.
Hai vị cao tầng của Tiềm Long Các nghẹn khuất vô cùng, hai ả trước mặt rõ ràng đột phá lên Địa Tiên chỉ mới không lâu trước đó, bọn họ chính là nhân thời điểm hai nàng còn chưa vững căn cơ quyết định ra tay, thế mà giờ hai tỷ đệ vốn là Địa Tiên lâu năm lại bị hai tiểu nữ hài đè ra đánh khổ không sao tả nổi.
Chu Cương Liệt bên trên lại thấy rất bình thường, đừng quên hai vị tiên tử kia là tình nô của ai. Hắn đã có thể giúp các nàng thăng cấp thì chắc chắn cũng sẽ nhanh chóng ổn định căn cơ cho các nàng.
Làm gì có Địa Tiên nào từ lúc còn Tán Tiên đã được chân khí của một vị Chân Tiên như hắn quán thâu cơ thể. Các nàng sử dụng tiên linh thạch, đan dược cũng là luyện từ lò đan số một vũ trụ.
Hai nàng còn liên tục song tu với Chu Cương Liệt, hắn là Tiên Thiên Thần Tộc, sinh ra đã là tiên, tinh khí trong cơ thể trong quá trình song tu dung nhập vào càng làm đan điền của các nàng đẩy mạnh hấp thụ tiên khí hơn. Hai tên già kia làm sao có cửa so sánh với nữ nhân được hắn chăm lo kĩ càng như vậy được.
Đám Phi Ảnh Môn cũng toát mồ hôi lạnh, hai vị đại nhân cấp tổ của Tiềm Long Các lại đang ở thế hạ phong, Bàng Vạn Phi tay run run, ánh mắt âm trầm, hi vọng đừng xảy ra biến cố gì.
Hai tỷ đệ Nam Cung đã lùi sâu vào một hòn đảo nhỏ đầy đá tảng, Vương Nhã Khuê và Tần Mộ Uyển càng đánh càng hăng truy sát đến cùng, công kích phô thiên cái địa khiến mặt biển dâng lên từng con sóng cao như cuồng phong bão tố.
Ánh mắt Nam Cung Trọng thâm độc, hắn nhe hàm răng trắng hếu cười to, “ Các ngươi còn đợi gì nữa, thu lưới!!!”
Hòn đảo theo tiếng quát của hắn bỗng chìm dần xuống, bốn cây cột đá từ bên dưới lớp cát nâng cao lên, từ dưới lòng biển, hai thân ảnh phóng lên cao phối hợp với hai vị Địa Tiên Tiềm Long Các bao vây nhị vị tiên tử vào giữa.
Hai gã này một tên lùn tẹt, đầu trọc râu ria lởm chởm cầm một cái chùy có gai nhọn, tên còn lại dong dỏng cao ốm nhách như con cò ma cầm một cái đinh ba.
“ Hế hế, hai vị mĩ nhân, Tử Hải Song Hùng ở đây, mau mau đầu hàng đi, bổn đại gia không muốn làm bị thương dung nhan tuyệt sắc của các nàng đâu.” Tên lùn cười khả ố nói.
“ Hề hề, Đại ca ta rất biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng ta thì chỉ muốn xé lớp da mặt xinh đẹp đó của các ngươi xuống để xem bộ dáng ma chê quỷ hờn của các ngươi.” Tên cao tiếp lời.
“ Hai tiện nhân các ngươi đã lọt vào trận pháp Cầm Long của chúng ta rồi, ở đây có bốn Địa Tiên đủ để các ngươi chết không có đất chôn, mau buông tay đầu hàng còn có con đường sống.” Nam Cung Trọng cười lạnh quát lên.
“ Hứ, tưởng là ai, hoá ra là hai tên ác nhân các ngươi, ở trung thổ bị trục xuất giờ lại đi làm chó cho Tiềm Long Các sao?” Vương Nhã Khuê khinh khỉnh nói.
Hai tên Tử Hải Song Hùng này vốn là một đôi huynh đệ, tên lùn là Hứa Hợi, tên cao là Hứa Trĩ, chúng là tu sĩ ở đại lục nhưng vì làm quá nhiều chuyện ác, giết người cướp của thậm chí đồ sát phàm nhân dẫn đến oán niệm đầy trời.
Mấy mươi năm trước bị Cơ tổ của Đại Chu một mình truy sát, chúng hết đường phải chạy ra Tây Hải ẩn náu. Bây giờ lại đầu quân cho Tiềm Long Các ý định thuận thế quay về đất liền.
“ Chớ nhiều lời với chúng, mau bố trận vây bắt, đừng để lâu sinh biến.” Nam Cung Phỉ Thúy nói, ba kẻ kia cũng gật đầu mỗi tên đứng trên một cây trụ đá, hai nàng tiên tử bị vây ở giữa.
“ Tiện nhân, xem trận pháp Cầm Long của Tiềm Long Các ta.” Nam Cung Trọng quát lớn, bốn tên Địa Tiên đồng thời vận chân khí vào trụ đá dưới chân, trong không khí từng luồng trận văn trôi nổi sau đó tụ hợp lại.
Lấy bốn trụ đá làm cột, những trận văn này kết thành một tấm lưới sáng loá bao vây sáu hướng, tạo thành một cái hộp nhốt Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê bên trong. Một con rồng hoàng kim từ từ hiện ra phía trong lưới, nó gào thét chói tai vùng vẫy loạn xạ tìm cách thoát ra, trong lúc đó nhiều lần vuốt rồng, đuôi rồng nhắm vào hai vị mĩ nhân mà đánh tới khiến các nàng phải né tránh liên tục.
“ Hừm, bị nhốt trong Cầm Long Trận này dù là Địa Tiên trung kì cũng khó mà thoát, để xem các ngươi chạy đi đâu.”
“ Hai mĩ nhân, mau đầu hàng đi, bổn đại gia sẽ hảo hảo thương yêu hai người các ngươi, cứng đầu cứng cổ rồi bị thương thì ta xót lắm đó.” Tên lùn Hứa Hợi hô vang.
Con rồng điên cuồng cắn xé, không thể thoát ra khỏi lưới, nó chuyển mục tiêu sang công kích hai người ở trong trận. Các nàng mở ra quang tráo hộ thể, cật lực vừa né tránh vừa tìm cách phá trận.
“ Tiền bối, sư phụ hai người họ gặp nguy hiểm rồi, mong ngài ra tay cứu giúp.” Đôi tỷ muội song sinh ngây thơ này ánh mắt tràn đầy lo lắng cầu khẩn Chu Cương Liệt.
“ Đừng lo, hai nàng ấy không sao cả đâu, cứ quan sát đi.” Hắn lắc đầu trấn an hai nàng tiếp tục quan sát.
“ Hừ, bọn già đầu các ngươi ỷ đông hiếp ít còn lập ra bẫy rập, có mưu mẹo đấy, nhưng đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi mưu hèn kế bẩn đều vô dụng.” Tần Mộ Uyển nhếch môi khinh thường.
“ Tiểu nữ hài, chớ có giảo hoạt, kéo dài càng lâu các ngươi sẽ càng đi đến cái chết gần hơn, mau mau đầu hàng, các ngươi không phải đối thủ của chúng ta.” Nam Cung Trọng khoanh tay nghiêm mặt nói.
“ Thật không? Vậy thì để ta cho ngươi thấy cách biệt của chúng ta lớn đến chừng nào.” Vương Nhã Khuê từ trong người lấy ra một mảnh ngọc bội, hướng lên trời bóp nát.
Tần Mộ Uyển nhanh chóng đến gần đồng bạn bóp một khối ngọc bội tương tự, một vòng tròn hộ thể bao bọc lấy hai nàng.
Lúc này, một tia sáng loé lên trên trời xanh, mây đen ùn ùn kéo tới phủ kín phạm vi.
“ Chuyện gì xảy ra, hai tiện nhân kia vừa mới làm gì?” Hứa Trĩ bất an nhìn quanh quất.
“ Là pháp thuật gì hay sao? Các vị cẩn thận, mau chóng dồn công kích vào trong trận giết hai ả ta, đừng để chúng có cơ hội thoát.” Nam Cung Phỉ Thúy dẫn đầu vung chưởng về phía trận pháp bên dưới, dùng toàn lực ra tay.
Ba kẻ kia cũng gật đầu vận hết chiêu số đánh về phía hai vị mĩ nhân trong trận. Bên trên mây đen đã kéo tới mù mịt, tiếng gầm rền vang khắp bầu trời.
“ Ngu ngốc, các ngươi không biết mình đang đối mặt với cái gì đâu, hãy xem Tiên pháp của chúng ta, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.” Tiếng Vương Nhã Khuê từ trong trận vang lên chứng tỏ công kích của bốn Địa Tiên không hề hấn gì.
“ Tiên... tiên pháp? Đùa hả?” Hứa Hợi giật mình.
“ Không hay, mau rời khỏi đây trước.” Hứa Trĩ nắm lấy gáy đại ca mình kéo hắn chạy đi.
Hai tỷ đệ Nam Cung gia cũng không luyến tiếc gì nữa, mỗi người một hướng đào thoát, họ có cảm giác không tốt khi nhìn thấy mây đen áp đỉnh.
Nhưng tất cả đã trễ, theo một tiếng sấm dậy vang vọng trên thiên không, từng tia sét như tập trung vào bốn tên Địa Tiên đang đào thoát mà giáng xuống.
Uy lực của từng tia lôi điện kinh khủng như trời đất sụp đổ đánh lên cơ thể họ, mỗi người bị tổng cộng năm tia sét đánh.
Không một tiếng la hét, không một thủ đoạn phòng ngự nào kịp thi triển, chỗ mà sét đánh xuống chỉ còn lại tro tàn bay trong gió, bốn vị Địa Tiên danh tiếng lẫy lừng Tây Hải cứ vậy hình thần câu diệt không kịp trăn trối.
Mây đen tán đi, bầu trời trong xanh trở lại, Cầm Long Trận không có người vận hành cũng sụp đổ, xung quanh lặng ngắt như tờ chỉ còn tiếng sóng vỗ rì rào.
Bàng Vạn Phi đứng chôn chân tại chỗ, đám cao tầng và đệ tử Phi Ảnh Môn cũng run rẩy không ai dám nhúc nhích. Họ vừa thấy gì? Chỉ ít phút trước bốn vị Địa Tiên thành công dẫn dụ hai nữ nhân kia vào sát trận, tưởng đâu các nàng đã xong đời, nhưng chỉ một tích tắc, bốn cường giả đã bị giết đến tro cốt cũng không còn.
Băng Tâm ôm lấy Thanh Tâm mừng rỡ hoan hô, các nàng cũng run lên vì chứng kiến thần tích, Chu Cương Liệt ngồi gác chân cho Lạc Thủy xoa bóp thoải mái. Thứ các nàng vừa thi triển tất nhiên là thủ đoạn phong ấn chiêu thức vào trong ngọc bội của hắn, chỉ một chiêu Ngũ Lôi Oanh Đỉnh trong Thiên Hạ Vạn Lôi là đủ để dọn dẹp sạch sẽ những kẻ kia.
0 bình luận