Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 249: Phô bày thực lực
Trong sơn cốc, đại bản doanh của Phi Ảnh Môn, đại điện lúc này ngồi một đám người. Ghế cao nhất là một trung niên ngoài năm mươi, khuôn mặt nhẵn nhụi âm trầm, tóc vài sợi bạc búi cao, mặc áo bào xanh thêu rồng uốn lượn, ông ta là Nam Cung Trọng, con trai của Nam Cung Vẫn, tu vi Địa Tiên sơ kì.
Trước đây Nam Cung Trọng từng nắm giữ chức vị các chủ của Tiềm Long Các, nhưng khi đã đột phá lên Địa Tiên cũng lui về sau toạ trấn nhường chức cho con trai ông ta là các chủ hiện tại.
Theo kế hoạch của cha, Nam Cung Trọng đến đây trấn thủ, phối hợp với những trợ thủ đang ẩn giấu bên ngoài trấn áp Vương Nhã Khuê khi cô ta đánh đến đây.
Bên dưới ngồi hai hàng hắc y nhân đeo mặt nạ che kín mặt, là toàn bộ nhân vật lớn của Phi Ảnh Môn. Môn chủ Bàng Vạn Phi ngồi trên đầu ánh mắt lo lắng nhìn về phía Nam Cung Trọng.
Mấy ngày nay với mạng lưới tình báo rộng rãi, Phi Ảnh Môn đã thu được tin tức về những phân đà rải rác khắp nơi bị Vương Nhã Khuê và cả Tần Mộ Uyển diệt sạch, hai tiện nhân kia đi đến đâu giết người đến đó không chừa một ai toàn mạng.
Cao tầng Phi Ảnh môn hết sức căm phẫn, nhưng họ bất lực, lúc trước nghe theo lời Tiềm Long Các cài cắm đứa con trai thứ hai của môn chủ vào làm đệ tử Hắc Nha Tông, họ biết một ngày nào đó bại lộ sẽ đối mặt với sự trả thù không ngừng nghỉ, nhưng làm bạn với vua như làm bạn với hổ, làm chó cho Tiềm Long Các cho nên họ phải có giác ngộ của một con chó, sai đâu đánh đó.
Bây giờ Tiềm Long Các lại muốn đưa Phi Ảnh Môn ra làm mồi câu Vương Nhã Khuê, số lượng đệ tử vây cánh bị giết dần theo từng ngày làm họ đau xót không thôi nhưng biết sao được. Vương Nhã Khuê đã đột phá Địa Tiên, nếu không được Tiềm Long Các bảo vệ thì trước sau gì yêu nữ đó cũng tận diệt bọn họ.
“ Nam Cung đại nhân, tin tức truyền về hai tiện nhân kia đã tiến đến gần với chủ đảo này rồi, sao chúng ta không giăng sẵn lưới bao vây xử lý chúng?” Bàng Vạn Phi chắp tay ánh mắt cay độc nói.
“ Chưa tới lúc, ta cần phải quan sát tình huống xem hai ả nữ nhân đó có còn cứu binh nào khác hay không, dám một mình xông vào tận Thập Vương Thành cứu người, gan của chúng hơi bị lớn rồi. Yên tâm, Tiềm Long Các không bao giờ bỏ rơi các ngươi.” Nam Cung Trọng nghiêng người chống cằm không giận không vui nói.
Những kẻ bên dưới đều cúi đầu, hừ, nói thì hay lắm, đệ tử Phi Ảnh Môn đang từng giờ từng phút bị người ta gặt đầu ở ngoài kia, họ thì chỉ có thể trốn tại đây không có hành động gì, từ khi đi theo Tiềm Long Các, lợi ích đâu chưa thấy, chỉ thấy trước thì Bàng Vạn Phi mất đứa con tài năng, sau thì cả tông môn bị người ta tru sát, họ hoài nghi liệu mình có đi đúng hướng hay không.
Nhưng giờ đã không còn đường lui nữa, đắc tội với Tiềm Long Các thì họ cũng không sống nổi, phóng lao thì phải theo lao thôi.
Bên ngoài một bóng hình bước vào, là lão ẩu Địa Tiên sơ kì hôm trước canh gác Băng Tâm và Thanh Tâm bị Chu Cương Liệt đánh ngất, bà ta là tỷ tỷ của Nam Cung Trọng, tên Nam Cung Phỉ Thúy.
“ Đại tỷ, tình huống thế nào?” Nam Cung Trọng ngồi thẳng lên hỏi.
“ Khi ta đến đây thì Vương Nhã Khuê kia đã đồ sát một tổng đà ở phía nam, không ai sống sót cả, chắc cũng sắp lần đến đây rồi, mau chuẩn bị đi.” Nam Cung Phỉ Thúy nói, lần trước bà ta canh giữ tù binh không ngờ lại bị đánh lén, phụ thân rất thất vọng, bây giờ cần phải lấy lại danh dự.
Nghe nói lại một tổng đà bị diệt, đám người Phi Ảnh Môn lòng như nhỏ máu, trận này dù thành hay bại thì họ vẫn bị hao tổn khó mà phục hồi.
Trên thiên không, Chu Cương Liệt nói cho Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê bố trí bẫy rập của kẻ địch.
“ Các nàng cứ thoả sức mà ra tay, ta sẽ ở ngoài cỗ vũ.” Hắn cười dâm nhìn hai vị tiên tử, mấy hôm nay vì có thêm hai cái đuôi nên việc làm tình với nhau phải bố trí thêm ảo cảnh để hai thiếu nữ ngây thơ kia không nhìn thấy.
Nếu để Băng Tâm và Thanh Tâm xem được cảnh sư phụ hình mẫu tiên tử diễm tuyệt của mình lại đang trần trụi rên rỉ y hệt một kĩ nữ dưới háng nam nhân thì chắc các nàng sẽ sốc mà ngất xỉu mất.
“ Được rồi, chiến thôi, ta phải tận diệt cả hang ổ của bọn chúng.” Vương Nhã Khuê xoa xoa nắm tay cười tà ma.
“ Hai đứa ở đây phải nghe lời tiền bối nghe chưa.” Tần Mộ Uyển xoa đầu hai đứa học trò.
“ Sư phụ cẩn thận đó nha.” Hai tỷ muội đồng thành nói.
Hai nàng sóng đôi bước ra khỏi mây ngũ sắc, khí tức Địa Tiên không áp chế nữa hoàn toàn thả lỏng.
“ Bàng Vạn Phi, bước ra nhận lấy cái chết, hôm nay cô nãi nãi phải tận diệt cả Phi Ảnh Môn của ngươi tế bái linh hồn phụ mẫu ta.” Vương Nhã Khuê rút roi thép ra vụt mạnh xuống, ngọn núi phía trước ngay lập tức bị chém làm đôi, vài thân ảnh núp trong núi chết không kịp kêu.
“ Vương Nhã Khuê, tiện nhân nhà ngươi đừng quá kiêu ngạo, hôm này là tử kì của các ngươi rồi.” Bàng Vạn Phi hắc bào đen kịt mang mặt nạ che nửa mặt xuất hiện trên đỉnh sơn cốc.
“ Hừ, hôm nay để xem ai có thể cứu được tên chó già nhà ngươi.” Khuôn mặt nàng lạnh tanh quất roi tới. Bàng Vạn Phi chỉ là Tán Tiên hậu kỳ, đứng trước uy áp từ thế công của Địa Tiên hắn còn không thể động đậy nổi.
“ Tiểu nữ hài, chớ có ỷ mạnh hiếp yếu.” Nam Cung Phỉ Thúy xuất hiện trước mặt Bàng Vạn Phi vung cây trượng trong tay hất roi thép qua một phía.
“ Hửm? Tiềm Long Các sao? Chả phải các ngươi nói đã trục xuất Phi Ảnh Môn không trợ giúp nữa rồi à?” Vương Nhã Khuê nhếch môi cười đểu.
“ Không nói thế sao dụ được tiểu tiện nhân ngươi rời khỏi trung thổ được, đã đến đây vậy thì đừng đi nữa.” Nam Cung Trọng thình lình xuất hiện phía sau đánh một chưởng toàn lực.
“ Lão già bẩn thỉu dám đánh lén, Bách Bộ Thương Hoa...” Tần Mộ Uyển nhanh chóng xoay người đón đỡ, một thanh trường thương được tụ tập từ hàng vạn cánh hoa đào hồng nhạt phóng tới, tuy là cánh hoa như thời khắc này lại sắc bén không thua gì roi thép của Vương Nhã Khuê.
“ Ầm...” chưởng lực của Nam Cung Trọng bị cây thương hoa phá nát, lão ta bật người lui về phía sau nhìn chằm chằm địch thủ.
“ Haha, tưởng ta không nhìn thấu mưu đồ của các ngươi sao, dám bắt giữ đệ tử của ta, hôm nay cho bọn già các ngươi có đi không về.” Tần Mộ Uyển phẩy tay, sau lưng nàng xuất hiện hình chiếu ảo ảnh Cửu Thiên Huyền Nữ uyển chuyển, tay trái cầm tiên kiếm, tay phải cầm hoa thương.
Hình chiếu xông về phía Nam Cung Trọng đánh ra hai kích toàn lực, lão già kia nhanh chóng bố trí hộ tráo đỡ đòn.
“ Hừ, Chiến Long Song Toàn Pháo, chịu chết đi tiện nhân.”
Tay hắn nắm lại như vuốt rồng đặt trước ngực, một khoả cầu năng lượng hình thành từ chân khí ném thẳng vào người Tần Mộ Uyển, tiếng long ngâm từ khoả đạn pháo kia phát ra chấn nhiếp tâm thần địch thủ.
“ Huyền Nữ Vũ Hoa Linh”, Tần Mộ Uyển ung dung nâng hai tay, phía sau lưng nàng xuất hiện một đoá hoa chín cánh, mỗi cánh mang một màu sắc khác nhau, hình chiếu Cửu Thiên Huyền Nữ đứng giữa nhụy hoa bắt đầu thi triển điệu múa, cánh hoa bay đầy trời.
Cơn mưa hoa rơi vào khoả đạn pháo đang bay tới lập tức khiến năng lượng bên trong gặp hỗn loạn rồi rơi xuống mặt biển bên dưới nổ tung, những cánh hoa còn lại hướng về phía Nam Cung Trọng bay đến.
Lão già cắn môi nhíu chặt lông mày rút ra một thanh đại đao cán dài, thân đao khắc hình rồng một mắt. Lão vận chuyển chân khí tạo ra quang tráo bảo hộ bản thân, tay thì vung múa đại đao.
Lực lượng như dời núi lấp bể, cánh hoa chạm vào hộ tráo và lưỡi đao lập tức nổ tung, dù lão già đã dùng toàn lực phòng ngự nhưng vẫn bị nổ cho chật vật lui về phía sau.
“ Tiện nhân này vừa đột phá không lâu sao có thể có lực lượng kinh khủng như vậy?” bàn tay lão ta run run.
Phía bên kia cũng là một tràng hỗn chiến khác, Vương Nhã Khuê thân pháp vô cùng nhanh nhạy thoắt ẩn thoắt hiện tập kích Nam Cung Phỉ Thúy, lão ẩu này mạnh hơn đệ đệ của mình một chút nhưng cũng vô cùng cay cú trước phong cách đánh sát thủ của bé trà xanh.
“ Du Long Dẫn Phong”, lão ẩu vung gậy hiển hoá ra ảo ảnh rồng màu lục gào thét đánh tan tường vân, con rồng gió nhắm về phía Vương Nhã Khuê phun ra gió lốc làm tốc độ của nàng bị kìm hãm, nhân cơ hội Nam Cung Phỉ Thúy hai tay nắm thành trảo dùng chiêu Chiến Long Song Toàn Pháo giống đệ đệ mình.
“ Bà già, già rồi mà không chết, còn tưởng mình là rồng thật sao? Hắc Ám Hàng Lâm...” bé trà xanh cười to cà khịa đối thủ, từ thân thể nàng một vùng không gian hắc ám đen hơn cả đêm tối xuất hiện phong toả phạm vi rộng.
“ Không ổn, mau rời khỏi lĩnh vực hắc ám của cô ta.” Nam Cung Trọng đang đánh bất phân thắng bại với Tần Mộ Uyển bên kia hét lớn lùi ra xa, nhưng Nam Cung Phỉ Thúy bên này thì không kịp, có thứ gì đó đã định trụ bà ta tại chỗ.
“ Chạy được sao? Ám Ảnh Vạn Tiên.” Vương Nhã Khuê bên trong phạm vi hắc ám như cá gặp nước, nàng ẩn thân không nhìn ra khí tức, chỉ thấy roi thép kia như tử thần đòi mạng liên tục hướng lão ẩu phóng tới muốn gặt đầu bà ta xuống.
Nam Cung Phỉ Thúy mở ra hộ tráo, cây gậy trên tay vung múa xung quanh chặn từng đòn công kích của roi thép, nhưng tốc độ quất tới quá dày đặc làm bà ta cũng dính mấy vết chém rách cả tay áo, máu rơi lả tả.
“ Phong Long Côn, bạo!!!” bà ta quyết đoán nghiến răng khiến cây gậy nổ tung, lĩnh vực hắc ám cũng bị tan vỡ, Nam Cung Phỉ Thúy thoát khỏi trói buộc lập tức lùi về sau nhìn Vương Nhã Khuê đầy oán độc, vừa giao đấu bà ta đã mất pháp bảo phòng thân.
Đám Phi Ảnh Môn bên dưới đứng lóng ngóng không biết nên làm gì, đây là tràng chiến đấu cấp Địa Tiên, họ mà xông vào chắc chắn sẽ gặp hoạ.
Hai tỷ đệ Nam Cung vừa đánh vừa lui về sau, bị hai nữ áp chế chật vật vô cùng. Chu Cương Liệt ngồi trên cao quan sát, gật gù hài lòng trước chiến lực của hai nàng tình nô.
0 bình luận