Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 237: Chân tướng thật sự
“ Ở ngoài Tây Hải có một tông phái có cách thức hoạt động rất giống với chúng ta, tên là Phi Ảnh Môn, chúng cũng đào tạo sát thủ, thu thập tình báo. Vì muốn mở rộng địa bàn vào sâu trong đại lục, chúng đã gửi đi rất nhiều gián điệp, nhưng gặp phải sự ngăn chặn từ Hắc Nha Tông chúng ta khiến Phi Ảnh Môn kia tổn thất rất nhiều đệ tử.”
“ Năm đó lão tông chủ đi qua một ngôi làng vừa bị đồ sát, dân trong làng đều đã bị giết hết, chỉ còn sót lại tông chủ người và Vương Bắc Thần kia, lão tông chủ thấy cả hai người tư chất hơn người ngộ tính vô cùng tốt mới mang về tông thu làm đồ đệ.”
Vương Nhã Khuê nhíu mày, đại trưởng lão trước nhắc đến một thế lực ngoài Tây Hải, sau lại đề cập đến việc nàng và sư huynh được nhận nuôi, đây là có ý gì?
Biết rõ nghi vấn của nàng, Đại trưởng lão tiếp tục nói.
“ Thực ra chỉ có mình tông chủ người là trẻ mồ côi thật sự, còn Vương Bắc Thần kia vốn là người của Phi Ảnh Môn được chúng huấn luyện từ nhỏ, nhiệm vụ chính là xâm nhập vào Hắc Nha Tông chúng ta nằm vùng làm gián điệp, chờ thời cơ sẽ đâm sau lưng một nhát.”
“ Không thể nào, sao có thể vậy được, sư huynh đối với ta luôn yêu thương chiều chuộng, với sư phụ luôn đủ hiếu kính, huynh ấy còn là người có khả năng trở thành Tông chủ nhất, sao có thể là gián điệp của Phi Ảnh Môn được?” tin tức quá chấn động làm Vương Nhã Khuê bất giác không dám tin.
“ Đúng, nếu Vương Bắc Thần đó tiếp tục một đường tu luyện thì sẽ có ngày kế thừa chức vị tông chủ, nhưng lão tông chủ là cao thủ về chuyện ám sát, ẩn nấp thì sao không có tâm tư phòng ngừa gián điệp cho được, bởi vậy những công pháp bí kĩ tối mật nhất thời điểm đó vẫn chưa truyền thụ cho ai trong hai người, chính là lão tông chủ muốn quan sát hành vi của cả hai để xem ai xứng đáng trở thành tông chủ mới.”
“ Vương Bắc Thần kia là con thứ hai của môn chủ Phi Ảnh Môn, thiên tư trác tuyệt, cảm thấy chờ đợi quá lâu sợ sinh biến nên chúng mới để cho hắn trộm lấy bí kĩ cùng pháp bảo mạnh nhất của chúng ta sau đó trốn về Tây Hải.”
“ Kì thực giữa Vương Bắc Thần và vị cung chủ Huyền Nữ Cung Tần Mộ Uyển kia không có qua lại gì cả, đây chỉ là lý do được hắn tự thêu dệt nên, trước khi đi còn để lại bức thư giả theo nét chữ của Tần Mộ Uyển hòng khiến quan hệ giữa hai tông môn càng hận thù sâu đậm hơn.”
Tần Mộ Uyển ẩn thân đứng ngoài cửa nghe hết mọi chuyện, nàng cắn môi nhớ kĩ cái tên Phi Ảnh Môn, bọn chuột nhắt dám dùng thân phận của nàng gây hiềm khích.
“ Lúc chúng ta đuổi đến bờ Tây Hải thì Vương Bắc Thần đang ở trên thuyền chuẩn bị cao chạy xa bay, cùng lúc chúng ta bắt được hắn thì mấy tên trưởng lão của Phi Ảnh Môn cũng đuổi tới, chúng ta đã đánh một trận rất lớn, tên nội gián kia bị xử lý tại chỗ, đồ vật lấy lại thành công, bọn chúng cũng không dám xông vào đất liền trả thù vì sợ sẽ bị các phái khác vây giết.”
Đại trưởng lão một hơi nói ra tất cả, Vương Nhã Khuê càng nghe càng chua xót, như nghĩ đến cái gì, nàng vội hỏi.
“ Vậy tại sao phải che giấu, sư huynh hắn là nội gián, Phi Ảnh Môn muốn nhắm vào chúng ta đây đều là việc lớn, sao sư phụ và các trưởng lão phải che đậy, thậm chí bất chấp xoá cả ký ức của những người biết chuyện?”
“ Tông chủ biết việc xoá kí ức rồi sao? Ài... đây cũng là ý của Lão tông chủ, ông ấy không muốn để người biết về chuyện nội gián đó.” Đại trưởng lão lắc đầu thở dài.
“ Vì sao ta lại không thể biết?” Vương Nhã Khuê nắm chặt nắm tay, đại trưởng lão nhìn vào đôi mắt phượng vốn tinh ranh của nàng nay lại đang ngậm nước đỏ ửng, chuyện sư huynh mà thuở nhỏ cùng nàng lớn lên lại là nội gián đã khiến vị tiểu trà xanh này cực kì đau lòng.
“ Để cho lão tông chủ tin tưởng, Phi Ảnh Môn đã tạo ra hiện trường thôn làng bị đồ sát, chính bọn chúng đã cho người giết hết cả làng rồi để Vương Bắc Thần ở đó đóng giả đứa trẻ tội nghiệp duy nhất còn sống sót, nhưng chúng không ngờ được ngoài Vương Bắc Thần thì vẫn còn một bé gái chỉ mới ba tuổi được cha mẹ ôm trong lòng vẫn còn sống.”
Những lời của Đại trưởng lão làm Vương Nhã Khuê run lên, tâm tính vốn phẳng lặng nay lại nổi lên bão tố.
“ Vậy... có nghĩa là....” nước mắt nàng đã chảy xuống.
“ Nghĩa là Phi Ảnh Môn giết cả làng của người, cả cha mẹ ruột thịt lẫn những người thân khác chỉ để ngụy tạo cái cớ để đưa Vương Bắc Thần kia vào Hắc Nha Tông ta làm gián điệp. Lão tông chủ không muốn để người biết chuyện này, ít nhất là khi người chưa đột phá Địa Tiên vì sợ người về sau sẽ chìm vào thù hận mà đánh đến Tây Hải, bởi vậy mới xoá hết kí ức của các trưởng lão chỉ để một mình lão hủ nhớ.”
Đại trưởng lão bóp nát quân cờ trong tay, đôi mắt già nua cũng ngấn lệ, ông ta đã nói ra được những gì chôn giấu trong tâm mấy trăm năm, là người chứng kiến Vương Nhã Khuê lớn lên, ông xem cô như cháu gái ruột, luôn giành hết sự yêu thương nuông chiều, lúc biết được sự thật bọn Phi Ảnh Môn kia vì đạt được mục đích mà đồ sát cả một làng phàm nhân khiến ai cũng phẫn nộ, tuy Hắc Nha Tông cũng là sát thủ, cũng giết người lấy tiền nhưng tuyệt đối không làm chuyện lạm sát người vô tội như vậy.
Vương Nhã Khuê im lặng không nói, đôi mắt thất thần không có tiêu cự, nước mắt tự nhiên chảy dài trên khuôn mặt mĩ nhân, tim nàng đau như cắt, hai trăm năm, suốt hai trăm năm qua nàng sống vì cái gì?
Vị sư huynh Vương Bắc Thần mà nàng xem như anh trai ruột lại là gián điệp của kẻ thù cài vào, đau đớn hơn nữa là để hắn được lão tông chủ thu nhận bọn Phi Ảnh Môn kia đã giết cả nhà nàng, đồ sát cả thôn làng của nàng chỉ để dựng lên hoàn cảnh phù hợp.
Khi hắn phản bội trốn đi còn để lại bức thư giả khiến nàng suốt hai trăm năm qua nhắm vào Huyền Nữ Cung và Tần Mộ Uyển để báo thù, kẻ thù thực sự vẫn ở Hải Ngoại Tây Hải an nhiên sống.
Nàng ôm mối thù giả dối suốt hai trăm năm, kẻ đó không phải sư huynh mà nàng thương yêu, hắn là con rắn độc, hắn đã chết, vậy thì Phi Ảnh Môn của hắn cũng không nên tồn tại nữa.
“ Trưởng lão, vì sao tới tận bây giờ mới chịu nói cho ta chuyện này?” giọng nàng hơi run hỏi.
“ Vì chúng ta cơ bản không thể trả thù, giết Vương Bắc Thần đoạt lại bí kĩ và pháp bảo xem như là thành công rồi.” Lão già tiếp tục đặt cờ xuống.
“ Sao mà xong được, ta thề sẽ tận diệt hết Phi Ảnh Môn, giết tận diệt tuyệt bọn chúng tế bái linh hồn cha mẹ ta.” Nàng gằn giọng nghiến răng, đôi mắt sắc bén đầy lửa giận.
“ Tông chủ, tuy người đã đột phá Địa Tiên nhưng vẫn chưa đủ để chúng ta đánh đến Tây Hải, người hiểu rõ những tông phái ngoài đó mạnh cỡ nào mà. Tuy Phi Ảnh Môn chỉ là thế lực cấp Tán Tiên, nhưng chúng có chỗ dựa, chúng làm chó săn cho Tiềm Long Các, là thế lực cự đầu bậc nhất tại Tây Hải.” Đại trưởng lão lắc đầu khuyên can.
“ Tiềm Long Các, ra là bọn chúng, dã tâm đối với trung thổ vẫn lớn như vậy, được, ta hứa với ngài, sẽ không mù quáng đi trả thù khi chưa đủ thực lực.” Nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, Đại trưởng lão nhìn nàng hài lòng.
“ Đúng vậy, chờ đến khi chúng ta phát triển thành một phương thế lực bậc nhất trung thổ mới là lúc trả thù, tông chủ sáng suốt.”
“ Ngài nghỉ ngơi trước, có chuyện gì cứ liên lạc ta.” Nàng đứng dậy bước ra ngoài, ông lão nhìn theo bóng dáng của nàng âm thầm thở dài.
“ Thì ra mọi chuyện là vậy, sáng tỏ mọi thứ rồi.” Chu Cương Liệt ngồi trên đỉnh núi vuốt râu nghiền ngẫm.
“ Hứ, ta đã nói không quen biết Vương Bắc Thần mà ngươi không tin, hoá ra là nuôi nội gián trong nhà, ta mà thèm dùng cái mĩ nhân kế rẻ rách ấy hả.” Tần Mộ Uyển ngồi trên đùi Chu Cương Liệt bĩu môi.
“ Chủ nhân, chàng nghe rồi đó, kẻ thù của thiếp là Phi Ảnh Môn ở Tây Hải, chàng giúp thiếp báo thù có được hay không?” Vương Nhã Khuê lại thể hiện bộ dáng tiểu trà xanh ngồi bên đùi còn lại dụi đầu vào ngực hắn nũng nịu.
Nàng đã hứa với Đại trưởng lão không đi trả thù bọn chúng khi chưa đủ thực lực, nhưng nàng có một vị chủ nhân cấp Chân Tiên, thực lực quá dư để trả thù rồi nha.
0 bình luận