Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 236: Khuất tất phía sau
“ Chủ nhân, lời tiện nhân này nói chắc chắn là giả dối, năm đó chuyện sư huynh ta theo đuổi cô ta đã được nhiều tai mắt truyền về cho sư phụ, chứng tỏ cô ta và sư huynh có tiếp xúc sau ngày tụ hội đó, sao có thể nói là không nói chuyện với nhau được?”
Vương Nhã Khuê nắm chặt nắm tay phản biện lại lời chối tội của Tần Mộ Uyển.
“ Nàng không tin vào ánh mắt quan sát của Chân Tiên sao? Hay là nàng nghi ngờ ta bao che cho Mộ Uyển?” Chu Cương Liệt không vui không giận nói.
“ Thiếp không dám, thiếp chỉ sợ cô ta diễn xuất quá giỏi qua mặt chúng ta mà thôi.” Bé trà xanh phụng phịu.
“ Sau hôm tụ hội tự thấy bản thân chưa thể bằng được thế hệ thiên kiêu lúc đó nên thiếp đã về Huyền Nữ Cung bế quan tiềm tu, hơn mười năm sau mới xuất quan, hơn nữa môn quy Huyền Nữ Cung cấm chỉ việc qua lại thân mật với nam tử, thiếp sao có thể có mối quan hệ với sư huynh cô ta, chúng ta còn là đối địch nha.” Tần Mộ Uyển bình thản nói, không che giấu điều gì.
“ Môn quy không qua lại với nam tử sao ngươi lại hết rù quến Tần vương lại chuyển qua dụ dỗ chủ nhân?” Vương Nhã Khuê bắt được sơ hở đốp chát lại.
“ Qua lại với nhà Vương gia là để Huyền Nữ Cung trở thành quốc giáo, còn về phía chủ nhân... là do ngài ấy làm ta sướng có được hay không?” ánh mắt Tần Mộ Uyển mị mị không thèm ngại ngùng trả lời.
“ Hứ, đúng là đồ kĩ nữ.” Tiểu trà xanh khinh bỉ quay đầu.
“ Chuyện Vương Bắc Thần chết nàng có biết hay không?” Chu Cương Liệt tập trung vào vấn đề.
“ Không biết, dù là thế hệ thiên kiêu năm đó lúc trưởng thành cũng đâu còn lại bao nhiêu người, một số người biệt tích, một số dù năm đó toả sáng nhưng sau đó lụi tàn không đột phá nổi, số khác chết đi, thiếp chỉ nhớ mỗi Lý Chấn Phong của Đào Hoa Cốc là còn tồn tại đến giờ này.”
“ Hừm, rõ ràng là xạo sự, xem đi, đây là bút tích của ngươi có phải hay không?” Vương Nhã Khuê lấy bức thư được nàng cất kĩ.
Tần Mộ Uyển nhận lấy lật ra xem, nội dung bên trong là vài lời nhớ nhung nhắn gửi, cuối thư đề cập đến chuyện hai môn phái thù hằn nhau không thể thành đôi nên hai người quyết định bỏ trốn ra hải ngoại Tây Hải, mang theo bí kĩ và bảo khí của tông môn.
“ Đây đúng là nét chữ thời trẻ của ta, nhưng ta không hề viết thư này.” Nàng nhíu mày trả lại thư cho Vương Nhã Khuê.
“ Nàng ấy không nói dối, chuyện này còn có bí ẩn phía sau.” Chu Cương Liệt vuốt râu suy nghĩ.
“ Theo luật của Hắc Nha Tông kẻ phản bội phải bị xử lý... vậy ai là người xử lý?” hắn nhìn Vương Nhã Khuê hỏi.
“ Thường thì nếu chống trả sẽ bị giết ngay, còn nếu bắt được thì sẽ giao cho chấp pháp đường hỏi cung trước, sau đó mới xử tử trước toàn bộ đệ tử để làm gương, với thân phận lúc đó của sư huynh thì nên là chính tay sư phụ xử lý.” Nàng trả lời.
“ Nếu vậy, những trưởng lão kia đã bắt được hắn ở trên thuyền tại sao không mang về cho sư phụ nàng mà lại quyết định giết tại chỗ ném xác xuống biển?” hắn đặt ra nghi vấn.
“ Lúc đó thiếp cũng có hỏi nhưng sư phụ chỉ lắc đầu thở dài, các trưởng lão thì nói sư huynh muốn chống đối nên đành phải ra tay.”
“ Hừm, sư huynh nàng lúc đó chỉ là Nguyên Anh kì, chống đối đi nữa làm sao thoát khỏi tay mấy tên trưởng lão cấp Hoá Thần, Tán Tiên? Căn bản không cần giết tại chỗ, trừ phi... không thể để hắn sống quay lại tông môn.” Chu Cương Liệt đầu não nhạy bén phân tích.
“ Ý chàng là có kẻ giết huynh ấy bịt đầu mối?” Vương Nhã Khuê mím môi.
“ Những kẻ vây giết Vương Bắc Thần năm đó còn ai sống đến nay không?”
“ Có, đại trưởng lão và Vu trưởng lão là hai người còn sống đến hiện tại, Đại trưởng lão đã đến thời kì thiên nhân ngũ suy không còn bao nhiêu ngày tháng nữa, thiếp đã nhiều lần hỏi nhưng họ đều trả lời giống nhau.”
“ Vậy tìm hai kẻ đó, dưới con mắt của ta không ai nói dối được.” Chu Cương Liệt đứng dậy, hắn quyết định hôm nay phải giải quyết chuyện này cho xong một thể.
Vương Nhã Khuê cũng gật đầu đồng ý, hắn kéo cả Tần Mộ Uyển và Lạc Thủy, bốn người rời khỏi Ung Thành đi về phía thôn làng ở núi Hắc Vân.
“ Sao phải mang cô ta theo, đại bản doanh của thiếp không thể để kẻ thù biết được.” Vương Nhã Khuê hỏi.
“ Thì nàng nghi ngờ Mộ Uyển còn gì? Phải có nàng ta đi theo chứ, yên tâm, ta đảm bảo không có chuyện gì.” Hắn vỗ mông nàng một cái trấn an.
“ Làm như ta thích đến tông môn của cô lắm vậy.” Tần Mộ Uyển lè lưỡi trêu.
Chốc lát sau đã đến núi Hắc Vân, bốn người im lặng đi vào không đánh động ai, người đầu tiên cần hỏi là Vu trưởng lão, người này quản lý nhiệm vụ đường nơi ban bố những nhiệm vụ ám sát hoặc tình báo.
Vu trưởng lão khệnh khạng nằm vắt chân trên ghế dài, tay cầm bầu rượu uống từng ngụm, để không mất thời gian Chu Cương Liệt trực tiếp xuất hiện điểm vào mi tâm của ông ta.
“ Hửm?” hắn buông tay ra biến mất không để lại dấu vết nào.
“ Sao rồi chủ nhân?” Vương Nhã Khuê thấy hắn vừa đi đã về vội hỏi.
“ Có điều bất ổn, kí ức của tên Vu trưởng lão này đã từng bị xoá đi một phần, chính là đoạn vây giết sư huynh nàng.”
“ Không thể nào...” Vương Nhã Khuê ngỡ ngàng, thì ra cái chết của sư huynh lại còn nhiều khuất tất như vậy.
“ Đến gặp Đại trưởng lão thôi, lần này nàng vào hỏi, người đã thiên nhân ngũ suy nếu cố tình thăm dò não bộ ta sợ sẽ khiến ông ta chết nhanh hơn mất.” Hắn vỗ vai nàng động viên.
Bốn người đi đến ngoài động phủ của Đại trưởng lão, Vương Nhã Khuê từng bước đi vào trong, một ông lão râu tóc trắng hếu đang ngồi nheo mắt trước bàn cờ tướng, thứ này do Cơ tổ của Đại Chu truyền thụ ra ngoài và được đệ tử của ông ta mang về, nó khác hoàn toàn với cờ vây chỉ có quân trắng đen, lại chứa đựng nhiều huyền cơ không thăm dò hết.
Ông ta hạ một quân cờ xuống, ánh mắt đăm chiêu thở dài, “ Tông chủ về rồi đó sao?”
Vương Nhã Khuê tiếp tục bước tới nhìn vị trưởng lão đáng kính đã phục vụ cho tông môn mấy trăm năm.
“ Vừa mới về tới.”
“ Chúc mừng tông chủ đã đột phá Địa Tiên, tâm nguyện trước lúc nhắm mắt của lão hủ xem như hoàn thành rồi.” Đại trưởng lão vuốt râu cười nhẹ nhàng.
“ Hôm nay ta có một việc muốn hỏi Đại trưởng lão...” nàng chưa kịp nói hết câu ông ta đã đưa tay ngăn lại.
“ Ta biết, tông chủ trước nay vẫn còn thắc mắc về cái chết của Vương Bắc Thần, được, người đã là Địa Tiên, cũng đã đến lúc nói ra sự thật, nếu tông chủ không đột phá thì ta chắc sẽ ôm bí mật xuống mồ luôn rồi.”
“ Vậy là chuyện sư huynh ta chết còn có bí ẩn sau lưng?” Vương Nhã Khuê nắm chặt bàn tay cố trấn tĩnh ngồi xuống đối diện.
“ Lão tông chủ trước khi ra đi có dặn dò, chỉ khi nào tông chủ đột phá Địa Tiên mới có thể biết được, vậy nên lão hủ mới giấu giếm bấy lâu, xin người chớ trách ta.”
“ Mau nói đi, tại sao sư huynh ta chết?” Vương Nhã Khuê gằn giọng.
Đại trưởng lão lại nhấc một quân cờ điềm đạm đặt xuống, trong lòng nhớ lại những chuyện cách đây hai trăm năm.
0 bình luận