Chương 20

Đoan Tĩnh nghe hắn nói vậy lông tơ không khỏi dựng lên, nàng đang vô cùng xấu hổ đối với chuyện hiện tại đang phát sinh này, vậy mà hoàng đế còn châm ngòi thổi gió, làm nàng càng thêm sợ hãi. Trong điện ánh nến tối tăm, ngọn lửa nhảy lên khi sáng khi tối, một ngọn gió thổi từ ngoài cửa sổ vào, khiến nàng không khỏi rùng mình. Trong nháy mắt, dường như mọi thứ trở nên ảm đạm thâm trầm. Nàng sợ hãi, sợ như những lời hoàng đế nói Đồng Giai hoàng hậu thật sự  đang đứng trong một góc ánh mắt sâu kín mà nhìn chằm chằm hai cha con đang ở đây giao hợp, giống như họ đang phạm tội ác tày trời vậy. Đoan Tĩnh càng nghĩ càng sợ hãi, không khỏi bật khóc ra tiếng, ôm chặt lấy người hoàng đế. Cánh tay gắt gao vòng ôm lấy cổ hắn, hai chân kẹp chặt bên hông hắn. Trong nháy mắt, côn thịt trong cơ thể đi vào chiều sâu chưa bao giờ có , quy đầu bịt kín cửa tử cung sâu trong hoa huyệt của Đoan Tĩnh. Đoan Tĩnh bị căng kêu rên ra tiếng,còn hoàng đế lại như bước vào một thế giới mới, trong ánh mắt mang theo ánh sáng kinh hỉ, hắn ôm chặt nàng vào trong lòng ngực, đột nhiên tăng lớn lực va chạm, không ngừng tiến công vào cái miệng nhỏ sâu bên trong hoa huyệt, điên cuồng cắm rút. Đoan Tĩnh bị hắn đâm lung lay cả người, chỉ có thể ôm lấy chặt lấy cổ hoàng đế, giọng nói phát ra đứt quãng không hoàn chỉnh do bị đâm kịch liệt, "Hoàng, hoàng, a mã, xin ngài, nha...... xin ngài, ân, đổi chỗ khác đi." Đoan Tĩnh bị hắn chọc vào rút ra khiến cho câu nói không được hoàn chỉnh. "Ưm ahh...... Không cần ở chỗ này......" "Cầu, cầu ngài......" "Chỉ cần, ưm...... Chỉ cần, tránh hoàng ngạch nương, như thế nào, a a...... Thế nào đều được!" Đoan Tĩnh rên rỉ đứt quãng nói mãi không xong một câu, lúc này cả người nàng đầm đìa mồ hôi thơm dính nhớp,hoa dịch dưới thân ào ạt phun trào ra, chảy dọc theo miệng huyệt xuống bờ mông căng tròn phía dưới, ánh mắt Đoan Tĩnh mê ly, môi anh đào khẽ nhếch, hiển nhiên là đã cao trào một hồi. Tóc mai mướt mồ hôi lộn xộn dính lên mặt nàng,đôi mắt mị hoặc mê người,mái tóc đen dài con dính trên ngực hoàng đế , cùng bím tóc của hắn giao triền ở bên nhau. Hoàng đế cũng thở hổn hển, trên mặt là sự sảng khoái và thỏa mãn, tấm lưng gầy nhưng rắn chắc của hắn toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cơ bụng rắn chắc dán chặt lên bụng nhỏ mềm mại của Đoan Tĩnh, tiếp xúc thân mật đến mức không có thứ gì cản trở khiến hắn sướng muốn lên đỉnh. Hắn cố gắng đè ý định muốn bắn xuống, tiếp tục xâm chiếm vào cái miệng nhỏ đang ngậm chặt sâu bên trong kia. Hắn có một dự cảm mãnh liệt, nếu hắn cắm vào đó hắn sẽ có thể hưởng thụ được cực lạc nhân gian. Bây giờ cái miệng nhỏ kia chỉ mút cắn quy đầu thôi đã khiến hắn sướng đến xương cốt tê rần, nếu mà cắm vào, chắc cả đời này hắn sẽ không thể quên được tư vị hôm nay được nếm trải. Nhưng hoàng đến chỉ vừa mới bắt đầu vào giai đoạn tiến công thôi, đã bị Đoan Tĩnh đánh gãy, nàng ôm chặt hắn, nước mắt rơi không ngừng, không một tiếng động làm ướt bả vai của hoàng đế. Tiếng khóc nức nở của nàng đã trở nên khản đặc , tiếng nấc nghẹn ngào, nàng chỉ biết nhỏ giọng cắn ngón tay rầm rì, thỉnh thoảng lại nấc lên một tiếng,nhìn vô cùng đáng thương. Tiếng khóc của nàng làm cho hoàng đế vô cùng bất đắc dĩ, cả bả vai của hắn đều ướt dầm dề, khi thấy nước mắt của nàng có xu hướng chảy ngập Thừa Càn cung, hoàng đế chỉ đành bất mãn dừng động tác ra vào lại, côn thịt xoay vòng cọ xát trong hoa tâm để giảm ngứa, sau đó hắn nhìn về phía nàng. Mắt nàng đã sưng lên, đầu mũi đỏ ửng, thỉnh thoảng lại nghẹn ngào một tiếng, mềm mại giống như một chú thỏ đáng thương, Khang Hi thấy vậy , sự tức giận cũng hoàn toàn biến mất, kiên nhẫn dỗ dành, " ......Đừng khóc, con muốn thế nào?Nói." Cặp mắt sưng húp của Đoan Tĩnh ngước lên nhìn hắn, thút tha thút thít cầu xin" Có thể đừng dưới mí mắt của Hoàng ngạch nương làm loại chuyện này được không...." Khang Hi trầm mặc, sau đó than nhẹ, hắn giữ nguyên tư thế này bế nàng từ trên mặt đất lên , hạ thân vẫn để trong hoa huyệt ấm âp chặt chẽ của Đoan Tĩnh, không nỡ rời xa. Hắn liếc mắt nhìn quanh điện một vòng, sau đó ôm Đoan Tĩnh bước về phía một một cây cột điện. Trong lúc di chuyển hắn cũng không buông tha cho nàng, thỉnh thoảng hắn sẽ đè eo của Đoan Tĩnh xuống, để côn thịt hắn va chạm với hoa tâm của nàng, giảm cơn ngứa vì không được cắm rút kịch liệt. Có cây cột che chắn quả nhiên không còn nhìn thấy linh cửu của Đồng Giai Hoàng hậu nữa, thần kinh căng thẳng của Đoan Tĩnh cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút. Khang Hi cúi người đặt Đoan Tĩnh xuống đất tiếp, tính tiếp tục dùng tư thế truyền thống thao nàng, nhưng lưng Đoan Tĩnh vừa mới chạm đất , nàng đã kêu thảm một tiếng, hai tay ôm chặt lấy người hoàng đế, không chịu buông tay. Hoàng đế nhíu mày " Còn muốn quậy nữa?" Đoan Tĩnh đã không còn sức lức nháo loạn nữa, nàng lắc đầu, hốc mắt ứa nước, vẻ mặt khiếp đảm nhìn hoàng đế, đáng thương nói" Mặt đất cứng, con đau..." Hoàng đế híp mắt " Sao có thể yếu ớt như vậy...." Hắn chưa nói hết câu, nghiêng đầu đã thấy trên tấm lưng tuyết trắng của nàng là những mảng xanh tím chằng chịt kéo dài khắp lưng, mỗi một cái đều là ấn ký hắn va chạm mà thành. Làn da Đoan Tĩnh vốn đã cực non mềm, chỉ cần đụng nhẹ đã để lại dấu vết. Nhìn như Đoan Tĩnh vừa trải qua một trận tra tấn bằng roi, hoàng đế nhìn mà chột dạ. Sau đó hắn rút hung khí của mình ra cơ thể của Đoan Tĩnh, sau khi rút ra mang theo một dòng dịch trong suốt. Hoàng đế để nàng xuống đất, rồi bảo nàng xoay người dựa vào cây cột. Đoan Tĩnh đã không còn tâm tư phản kháng nữa, nàng nghĩ ngoan ngoãn nghe lời sẽ kết thúc ác mộng này sớm thôi, nên nàng thuận theo lời hoàng đế , đờ đẫn duỗi tay chống lên cây cột. Hoàng đế phía sau lại lần nữa đâm xuyên qua tầng tầng lớp lớp mị thịt, thăm dò tìm được miệng tử cung đang nhắm chặt sau trong hoa huyệt, ngay sau đó điên cuồng đâm vào chỗ đó. " Bạch bạch bạch" Hoàng đế không ngừng thẳng lưng thúc hông, hai trứng dái cũng đập liên tục vào hai cánh hoa của Đoan Tĩnh, hứng thú của hoàng đế tăng vọt, hắn điên cuồng chọc vào rút ra, hận không thể nhét hai quả trứng luôn vào trong thân thể của Đoan Tĩnh. Va chạm với tần suất nhanh và mạnh khiến Đoan Tĩnh rên rỉ yêu kiều. Đôi tay đã không thể chịu nổi tốc độ và sức cắm mãnh liệt như vậy, bàn tay vô lực dần trượt xuống. Ngay khi Đoan Tĩnh cho rằng nàng sẽ cắm mặt vào cột, hoàng đế kịp thời duỗi tay ôm lấy nàng. Một tay của hắn thay tay nhỏ của Đoan Tĩnh chống lên thân cột, tay lại giữ eo của nàng nghênh đón từng cú thúc của hắn. Càng vào sâu càng chặt chẽ, nhiệt độ càng tăng cao. Rốt cuộc sau hai khắc,sau một trận va chạm kịch liệt, hoàng đế đạt tới cao trào kể về thể xác lẫn tinh thần mà mấy ngày nay hắn vẫn luôn khát khao có được . "A —— sướng!" Hoàng đế híp đôi mât hẹp dài gầm nhẹ ra tiếng, gắt gao đè chặt bụng nhỏ của Đoan Tĩnh lại, quy đầu cắm vào cửa tử cung điên cuồng bắn tinh. Tinh dịch từng dòng nóng bỏng mạnh mẽ bắn thẳng vào hoa tâm của Đoan Tĩnh . Đoan Tĩnh ngẩng cao cổ trong vô thức, thân mình căng thẳng, trong cơ thể một cổ hoa dịch phun thẳng ra, xối thẳng lên quy đầu của hoàng đế,cả hai cùng nhau lên đỉnh .
0 bình luận