Chương 19
Hoàng đế không nhanh không chậm ngồi dậy, bình tĩnh nhìn nàng đang trốn tránh mình, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ đối với bộ dáng phẫn nộ của nàng..
"Lại đây." Hắn đứng ở tại chỗ nghiêng đầu nhìn nàng, ra lệnh nói.
Đoan Tĩnh liên tục lắc đầu, run bần bật.
"Lại đây. Đừng để cho trẫm nói tới lần thứ ba." Hoàng đế ánh mắt lạnh băng.
Đoan Tĩnh lại lui lại mấy bước, nhưng phía sau vài bước chính là linh cửu của Đồng Giai hoàng hậu , nàng không thể lui được nữa.
Hoàng đế thấy thế,hàn ý trong mắt ngày càng sau.
Ngay sau đó bước nhanh đến, Đoan Tĩnh thấy thế xoay người bỏ chạy, nỗ lực tránh né hắn, hai người tham gia vào một cuộc rượt đuổi không hồi kết.
Nhưng so sánh với Khang Hi hằng năm cưỡi ngựa săn bắn, Đoan Tĩnh chỉ là một nữ tử được dưỡng ở thâm cung, sao có thể chạy trốn được hắn?
Thậm chí còn chưa kịp thấy rõ động tác của hắn, ngay sau đó cả người Đoan Tĩnh đã bị giữ chặt, nàng ngửa mặt nằm dưới đất.
Phần lưng dính chặt trên mặt đất lạnh lẽo , cả người Đoan Tĩnh run lên, nhưng không kịp nghĩ nhiều, y phục trên người đều đã bị hoàng đế cởi sạch không còn một mảnh.
Chiếc yếm thêu hoa sen đáng thương bị Khang Hi giựt ra, nó bay lên không trung rồi đáp xuống linh cữu của Đồng Giai Hoàng hậu.
Nằm ở trên mặt đất Đoan Tĩnh điên cuồng giãy giụa, không quan tâm đến mười ngón tay đau đớn,nỗ lực chống cự hoàng đế đang áp trên ngực nàng, mặt trắng như giấy,không ngừng van nài: "Không thể! Không thể!"
Trong lúc giãy giụa, búi tóc bung ra, dưới ánh đèn vàng nhạt,mái tóc dài đen nhánh của Đoan Tĩnh trải dài dưới đất, mái tóc đen càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng, tuyết nhũ cao ngắt của nàng dưới sự che đậy của những sợi tóc như ẩn như hiện, hai quả anh đào đỏ bừng cứng rắn đứng thẳng tắp, run rẩy trong không khí, hấp dẫn đến mức làm cho người ta muốn đến nếm thử.
Hoàng đế thấy vậy hai mắt thâm trầm, long căn bên dưới do bị đè nén thời gian dài kích động đến mức phun ra vài giọt tinh dịch, không còn tâm tình cùng nàng chơi trò trốn tìm.
Hắn hơi dùng sức, dùng một tay nắm chặt hai tay đang không ngừng giãy dụa của nàng lên trên đỉnh đầu.
Núi tuyết hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn.
Hoàng đế liếm liếm khóe môi, ngay sau đó cúi người xuống, một ngụm ngậm lấy đầu vú non mềm của nàng.
"A —— đừng!" Đoan Tĩnh vô lực, thân thể cứng đờ, cảm giác tê dại nháy mắt truyền từ trước ngực lên não,khoang miệng ướt nóng gắt gao bao bọc lấy đầu vú nàng,nàng thậm chí còn cảm nhận rõ ràng núm vú trong khoang miệng hoàng đế đang dẫn trở nên cứng rắn.
trong thời khắc mà hoàng đế ngậm lấy núm vú, mùi hương mật đào ngọt ngào trong nháy mắt vây quanh khoang miệng và cơ thể hắn.
Xúc cảm mềm mại này, hương vị ngon ngọt này làm hoàng đế không nhịn được mà há to miệng nuốt vào, dùng sức liếm mút, hai hàm răng thay nhau day nhẹ núm vú.
Càng ăn càng thèm, hoàng đế thuận thế buông hai cổ tay giờ đã không còn chút sức lực của Đoan Tĩnh ra, ngay sau đó liền dùng chính bàn tay đó tùy ý xoa bóp bầu ngực mềm mại của Đoan Tĩnh dưới ánh mắt kinh hoàng của nàng.
Cảm xúc mượt mà cùng kích cỡ vừa vặn khiến Hoàng đế yêu thích không muốn buông tay, hắn không kiềm được tay tăng thêm lực đạo, ở trên làn da trắng mềm nõn nà của Đoan Tĩnh để lại những vết đỏ chói mắt.
Trong lúc nhất thời,hai vú của Đoan Tĩnh đều bị chiếm cứ, hoàng đế vừa mút ăn vừa xoa nắn, Đoan Tĩnh xấu hổ và giận dữ muốn chết, khuôn mặt nhỏ trướng đến đỏ bừng.
Động tác của Hoàng đế không chỉ có nhiêu đó, hắn càng lúc càng làm càn, hắn vừa gặm cắn bầu vú mềm mại vừa kéo tiết khố đã rách tả tơi của Đoan Tĩnh ra.
Ngay sau đó hắn cởi sạch quần áo của bản thân ra, côn thịt dữ tợn sớm đã chờ không kịp muốn được ăn thịt, hùng hổ dán ở trên bụng nhỏ trơn bóng của Đoan Tĩnh, kích động cọ xát qua lại.
Đoan Tĩnh nỗ lực muốn khép lại hai chân, lại không làm nên chuyện gì,bàn tay linh hoạt của hoàng đế đã sớm chui vào từ lâu,nàng chỉ có thể vô lực nhìn hoàng đế tùy ý làm bậy ở tiểu huyệt nàng.
Hai cánh hoa từ trước đến nay luôn tận chức trách bảo hộ tiểu huyệt bị hoàng đế chậm rãi đẩy ra, không ngừng xoa nắn cánh hoa non mềm bị hắn xoa nắn đùa giỡn đến mức sung huyết sưng to, ,đáng thương tách sang hai bên, lộ ra vùng đất bí ẩn mà chúng nó luôn bảo vệ.
Rốt cuộc cũng sờ được đến chốn đào nguyên hắn mơ ước bao nhiêu ngày, hoàng đế hưng phấn nhét hai ngón tay của mình vào trong, trong nháy mắt Đoan Tĩnh căng cứng cả người, dưới sự moi móc hết mình của hắn, nàng chỉ biết yêu kiều rên rỉ thành tiếng.
Tiểu huyệt non nớt của Đoan Tĩnh còn chưa thành thục, cộng thêm tư tưởng muốn kháng cự, cho nên dù hoàng đế tìm mọi cách chơi đùa, nàng cũng chỉ nhợt nhạt chảy ra một chút hoa dịch.
Hoàng đế nằm ở trên thân thể Đoan Tĩnh ăn vú, tay thì trong tiểu huyệt nàng moi lộng, đầu ngón tay cảm nhận được sự ướt át nhợt nhạt, không khỏi nhíu mày.
Nhiêu đây căn bản không đủ bôi trơn, nếu như vậy mà cứ thao vào không khác gì khổ hình.
Hắn bất đắc dĩ dùng sức mút nộn vú một cái cuối cùng, lưu luyến không rời nhả đầu vú đã bị mút đến sưng đỏ ra, núm vú đỏ bừng bị hắn đùa bỡn thành màu đỏ thẵm, bên trên có một lớp nước bọt sáng lấp lánh.
Khi Hoàng đế nhả nó ra, phát ra một tiếng ' ba ——' vang dội,đầu vú nhẹ nhàng nảy lên một cái, sau đó sưng đỏ đến đáng thương đứng thẳng trong không khí.
Hoàng đế không kịp thưởng thức cảnh đẹp dâm mĩ trước mắt, hắn cúi đầu đánh giá tiểu huyệt xinh đẹp của Đoan Tĩnh.
Hắn biết tiểu huyệt nàng chặt chẽ đén nhường nào.
Chút dâm thủy này còn chưa đủ, hoàng đế nghĩ ngay sau đó ánh mắt khẽ nhúc nhích, đem ánh mắt chậm rãi chuyển qua cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của Đoan Tĩnh.
Thấy hoàng đế nhìn chằm chằm mặt nàng, Đoan Tĩnh không cần nghĩ cũng biết hắn có ý đồ xấu gì.
Nàng vội vàng trở nên cảnh giác, miệng mím thành một đường thẳng.
Hoàng đế thấy thế khẽ cười một tiếng, ngay sau đó ngón tay đang nhét trong tiểu huyệt nàng hơi dùng sức, lại một ngón tay nữa nhét vào bầu bạn với hai ngón tay kia
Đoan Tĩnh bị cảm giác căng trướng này làm cho khó thở, nàng há miệng thở dốc,ngay sau đó một cái tay khác của hoàng đế nhân cơ hội nhét vào miệng nàng, kẹp lấy cái lưỡi của nàng.
Môi anh đào của Đoan Tĩnh bị ép mở ra,nàng nức nở rên ra những lời vô nghĩa. Ngón tay hoàng đế trong miệng nàng tùy ý hoành hành, quấy loạn trong khoang miệng,khiến cho nước miếng nàng không kịp nuốt chảy dọc xuống cằm, dâm mĩ đến cực điểm.
Hoàng đế thấy thế vừa lòng đem ngón tay từ trong miệng nàng rút ra,chất lỏng dính đầy ngón tay, làm chất bôi trơn, bôi trên huyệt khẩu của Đoan Tĩnh.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Hoàng đế tách hai chân của Đoan Tĩnh ra đặt bên hông hắn, hắn đứng dậy thong thả cầm lấy cự long thô dài, đè nó lên hoa huyệt hắn đã khao khát bấy lâu.
Đoan Tĩnh cong eo, khóe mắt như muốn nứt ra khi thấy một màn này, vô lực lắc đầu, gào khóc: "Không, không cần!"
Hoàng đế ngạo nghễ quét mắt nhìn nàng một cái, ngay sau đó cúi đầu chuyên chú làm chuyện của hắn.
Cuối cùng vẫn hơi miễn cưỡng.
Quy đầu to như trứng vịt thong thả căng huyệt khẩu ra, Đoan Tĩnh rên rỉ một tiếng, đau đến cong người.
Vật kia của hoàng đế thật sự rất lớn, dài chừng 2 tấc*, không chỉ vậy còn rất thô, huyệt khẩu của Đoan Tĩnh bị căng ra đến trong suốt, giống như sắp bị xé rách đến nơi.
(*): trong cv để là 6 tấc tức 60cm , nên tôi sửa lại là 2 tấc tức 20cm thôi nha. Nhiêu đây cũng đủ chết rồi nói chi 60
Đoan Tĩnh mới chỉ làm có một lần, sao có thể chịu nổi vật thô to như vậy.
Nhưng cho dù như thế nào, hoàng đế cũng đã vào được.Quy đầu nỗ lực xoay đầu thẳng tiến về phía trước, đẩy tầng tầng lớp lớp mị thịt mở ra một đường đi.
Khó khăn lắm mới nhét hết quy đầu vào trong, hoàng đế đã bị sự chật hẹp, liên tục co bóp bên trong làm cho sướng đến rên khẽ.
Cảm nhận được dị vật xâm lấn, thân thể Đoan Tĩnh không khỏi mà căng thẳng, siết chặt quy đầu đang xâm phạm tiểu huyệt, điên cuồng cắn mút.
Hoàng đế cảm thấy hơi đau, duỗi tay vỗ mông Đoan Tĩnh, lạnh nhạt nói: "Thả lỏng chút, bằng không cho con nếm mùi đau khổ."
Trong mắt Đoan Tĩnh tràn đầy bất lực, rốt cuộc hắn cũng thực hiện được.
Nháo loạn với hắn lâu như vậy, cả người nàng đã sớm mồ hôi đầm đìa, cơ thể vô lực, căn bản không còn sức ngăn cản tất cả những chuyện phát sinh phía sau.
Nghĩ đến đây,ánh mắt nàng dần trở nên ảm đạm, con ngươi tan rã, thân mình mềm mại nằm ngã xuống đất, nghiêng đầu nhìn linh bàn cách nàng không xa, sau linh bàn* là linh cửu của Đồng Giai Hoàng hậu.
(*): là bàn thờ đó mn
Giờ phút này, Đồng Giai hoàng hậu lẳng lặng nằm ở kia cách nàng mười bước chân không xa.
Mà nàng,lại bị phu quân của bà ấy, Hoàng A mã ruột thịt của mình gian dâm.
Long căn của hoàng đế còn đang không ngừng chọc vào rút ra trong tiểu huyệt của Đoan Tĩnh, quy đầu tinh tế nong từng nếp gấp bên trong hoa huyệt ra, cảm giác căng trướng này khiến nàng hít thở không thông.
Đoan Tĩnh có thể cảm nhận rõ ràng tiểu huyệt của chính mình đang dần bị nhét đầy, rồi sau đó lại chậm rãi rút ra, sau đó lại đâm vào, giống như giằng co, không ngừng trừu động.
Khoái cảm cọ xát khiến cơ thể nàng khô nóng, ánh mắt nàng mê ly nhịn không được rên rỉ thành tiếng, đột nhiên trong lúc hoảng hốt, dường như Đoan Tĩnh thấy ánh nến trước linh cữu lóe lên, ngay sau đó nàng tỉnh táo trong nháy mắt, vội vàng lấy tay che miệng mình lại, nhịn không được rùng mình, cơ thể căng thẳng.
Hoàng đế đang thong thả chọc vào rút ra trong cơ thể nàng,hắn đã thích ứng được sự chật hẹp của tiểu huyệt nàng, sung sướng đến híp mắt thở dài,đột nhiên hoa huyệt nàng siết mạnh, hoàng đế suýt nữa thất thủ, hắn vội vàng giữ chặt tinh quan.
Khang Hi nhìn Đoan Tĩnh bên dưới, hắn phát hiện ánh mắt của nàng hoảng loạn, nhìn về phía linh vị của Đồng Giai hoàng hậu.
Hoàng đế theo tầm mắt của nàng nhìn qua , ngay sau đó hiểu rõ, cười khẽ một tiếng, cúi người xuống thân dán ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Con đoán xem, Hoàng Hậu nếu biết chúng ta đang làm cái gì, có thể hay không từ trong quan tài bật dậy. Hả, nữ nhi ngoan của ta."
Ba chữ' nữ nhi ngoan ' được hoàng đế nói ra vô cùng thong thả, tựa như lời nỉ non.
0 bình luận