Chương 18
Hoàng đế bất quá chỉ hơi say, cảm xúc đè ép từ lâu. việc Đồng Giai hoàng hậu mất làm cho hắn càng thêm bực bội cáu gắt.
Hắn không nhịn được suy nghĩ, có lẽ hắn thật là một tội nhân, không chỉ khắc thê, đến vị Hoàng Hậu thứ ba cũng không ngoại lệ,mới phong hậu không lâu đã hương tiêu ngọc vẫn.
Hiện giờ còn gian dâm nữ nhi của mình.
Qua nhiều ngày khóc tang, không biết vì sao, hắn đứng ở phía trên mọi người, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy Đoan Tĩnh đứng trong đám người hỗn loạn, mỗi khi như vậy nội tâm của hắn nhịn không được hiện lên ý nghĩ vừa điên cuồng vừa đen tối.
Cảm xúc kìm nén làm hắn nhịn không được muốn nhấm nháp lại cảm giác sảng khoái cực hạn ngày ấy khiến hắn nhớ mãi không quên.
Sau khi biết nàng là nữ nhi thân sinh của mình, cảm giác điên cuồng này tựa hồ không giảm mà còn tăng, thêm một tầng cấm kỵ dụ hoặc, làm cho hắn càng thêm điên cuồng.
Mỗi khi liếc nhìn nàng một cái, đều làm cho mãnh thú trong lòng hắn cuồng nộ.
Hắn biết rõ đây là sai lầm, nhưng hoàn toàn không thể khống chế được chính mình.
Có khi hắn hối hận sao ngày đó hắn lại nhất thời mềm lòng buông tay ra để lại mầm tai họa này, để hắn lún càng ngày càng sau,nàng cũng trở thành chấp niệm của hắn.
Vì muốn đè nén cảm giác cấm kỵ đang điên cuồng dụ hoặc hắn, hôm nay hắn bực bội uống liên tiếp mấy bầu rượu, muốn dùng rượu để giải quyết suy nghĩ trong lòng.
Rượu quá ba tuần, cảm giác lâng lâng làm lớn não hắn không tự chủ được hưng phấn lên, sinh ra dục vọng mãnh liệt.
Hắn triệu các cung nữ ở Càn Thanh cung để lâm hạnh, nhưng nhìn thân thể trần trụi kiều mỹ của các nàng hiện ra ở trước mắt, hạ thân lại không hề dao động.
Cảm xúc đè nén lâu ngày rốt cuộc vào giờ phút này hoàn toàn bùng nổ, hắn ném chén rượu đi, hỏi Lương Cửu Công bây giờ Đoan Tĩnh đang ở nơi nào, hắn liền thuận theo nội tâm điên cuồng, tìm đến Thừa Càn Cung.
Sau khi đến Thừa Càn Cung, Lương Cửu Công liền hiểu chuyện đuổi hết cung nhân canh gác trước cửa đi.
Hoàng đế nhìn vải bố trắng được treo lên bảng hiệu Thừa Càn Cung, chợt nhớ tới linh cữu của Đồng Giai biểu muội vẫn còn đang ở đây, sự điên cuồng dưới đáy lòng dần yếu đi.
Hắn dừng bước chân, suy sụp dựa ngoài cửa Thừa Càn Cung, đè nén sự điên cuồng của bản thân xuống.
Hắn tự giễu cười cười, Tam công chúa của hắn đầy lòng hiếu thảo, biết túc trực bên linh cửu của Hoàng Hậu , mà trong đầu óc của hắn chỉ biết nghĩ như thế để có thể thao vào trong thân thể nàng, đối với sự ra đi của biểu muội hắn cảm thấy hơi tiếc nuối,chỉ cảm thấy nhân thế vô thường mà thôi.
Nếu như đem đi so sánh, hắn chỉ thấy bản thân vô sỉ đến cực điểm.
Lương Cửu Công đứng xa xa nhìn hoàng đế đang ngồi dựa vào cửa Thừa Càn cung nhắm mắt, thở dài, hắn biết chuyện này không thể dễ dàng kết thúc như vậy mà.
Cũng may hắn luôn để mắt và phái người nhìn chằm chằm vào hành tung của Tam công chúa, thời điểm hôm nay khi hoàng đế hỏi đến mới có thể kịp thời trả lời câu hỏi của hắn.
Lương Cửu Công nhìn hoàng đế đang tự dằn vặt chính mình, khẽ lắc đầu, hắn từ nhỏ đã ở bên cạnh hầu hạ hoàng đế, tự nhận là người hiểu rõ hắn nhất.
Hắn từ trước đến giờ luôn ngạo nghễ xem thường vạn vật, duy ngã độc tôn, khí thế đế vương không giận tự uy.
Chưa có thứ hắn muốn mà không có được.
Vạn vật trên thế gian mặc hắn' ta cần ta cứ lấy', nên hắn chưa bao giờ cảm nhận cảm giác cầu mà không được này.
Vì vậy ẩn sâu trong nội tâm hắn là sự khao khát kích thích vô hạn
Trái cấm cấm kỵ khiến hắn cảm nhận được kích thích mãnh liệt từ trước đến nay chưa từng có, sao hắn có thể từ bỏ dễ dàng như vậy được?
Mà giờ phút này trong điện, hoàng đế hiển nhiên cũng suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, nhưng hắn đã hiểu vấn đề sâu sắc hơn.
Gãi không đúng chỗ ngứa, không làm nên chuyện gì, ngược lại càng ngày càng ngứa.
Hoàng đế cúi đầu nhìn long căn chính mình càng thêm cứng rắn, sự giãy giụa trong ánh mắt hoàn toàn hóa thành sự kiên định, mắt phượng của hắn híp lại, đưa ra quyết định.
Nếu nhẫn nại không làm nên chuyện gì, không bằng hoàn toàn chiếm hữu nàng.
Hắn ngước mắt nhìn lướt qua thiếu nữ kiều mềm trong lòng ngực giờ phút này đưa lưng về phía hắn, hắn đưa ra quyết định làm thay đổi hoàn toàn vận mệnh của nàng.
Hắn, muốn chiếm hữu nàng!
Nữ nhi này thay vì vứt nàng đi , hắn quyết định sẽ để nàng trở thành cấm luyến của hắn.
Cho đến một ngày nào đó hắn chán ghét cơ thể nàng , sau khi thỏa mãn dục vọng điên cuồng kia, nàng liền sẽ mất đi tác dụng, vĩnh viễn im miệng.
( Giờ nói cho lắm vô sau này tìm mọi thủ đoạn để ăn chị, nhân gian thường nói là bị vả mặt nhưng tui lại nói là đáng đời lắm bị tát vô mặt chó hehe.)
Dù sao hắn có rất nhiều nữ nhi,có thiếu một đứa cũng không quan trọng.
Hoàng đế vô cùng tin tưởng vào suy nhĩ của chính mình, hắn từ trước đến nay có mới nới cũ, mỗi lần tuyển tú, hậu cung đều có vô số mỹ nhân mới.
Một khi hắn chơi đủ rồi, sẽ liền vứt ra sau đầu.
Hắn cảm thấy nữ nhi trong lòng ngực cũng không ngoại lệ.
Hiện giờ hắn chỉ ám ảnh với việc không được thỏa mãn dục vọng mà thôi, một khi chơi đủ rồi, sẽ xóa bỏ mọi dấu vết, hắn sẽ vẫn là vị hoàng đế muôn đời vĩ lớn, văn võ song toàn, vang danh sử sách !
Hạ quyết tâm vứt bỏ những băn khoăn trong lòng, mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn.
Hoàng đế dừng việc cọ xát không hề có tác dụng này lại, thuận theo dục vọng đang kêu gào của chính mà vươn bàn tay ra.
Đoan Tĩnh đang đưa lưng về phía hoàng đế không biết gì, cảm nhận được cự vật đang cọ xát không ngừng giữa hai chân dừng lại, nàng nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng kết thúc rồi sao?
Nhưng ngay sau đó, bộ đồ tang màu trắng của nàng không chút phòng bị bị kéo xuống, khiến nàng trong nháy mắt nhận thức rõ hiện thực.
Tất cả không những không dừng lại, mà ngược lại càng trầm trọng thêm .
Đoan Tĩnh hoàn toàn mất đi bình tĩnh, nàng thét chói tai xoay người xô đẩy Khang Hi, ngay sau đó mở cửa muốn chạy ra ngoài.
Khang Hi thấy vậy bèn thuận thế giữ chặt áo lót của nàng lại, chỉ nghe ' xoạt ——' một tiếng,chiếc áo lót mềm mỏng bên trong bị hắn xé xuống một mảng, Đoan Tĩnh đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ngã bò vào trên ngạch cửa, nửa người ở trong điện, nửa người ở ngoài điện. Lưng lộ ra một mảng da tuyết trắng, đó là kết quả của việc lớp áo lót trong bị xé rách.
Bất chấp đau đớn, Đoan Tĩnh giãy giụa liền hướng ra phía ngoài bò đi.
Hoàng đế nắm mảnh áo lót trong tay, nhìn nàng chật vật bò trên mặt đất, cười nhạo một tiếng.
Sau đó thong dong ngồi xổm xuống, giữ chặt một bên cẳng chân mảnh khảnh của nàng, hơi dùng sức, Đoan Tĩnh nháy mắt đã bị kéo trở về.
Mười ngón tay của Đoan Tĩnh trên mặt đất điên cuồng cọ xát, nàng muốn nắm lấy cái gì đó để tránh việc bị kéo vào bên trong
Nhưng tất cả đều phí công, ngón tay ngọc xanh miết cọ xát trên mặt đất xuất hiện từng đạo vết thương.
Đoan Tĩnh vô lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cửa điện trước mặt lại một lần nữa đóng lại.
Nơi xa thủ vệ của Lương Cửu Công vô tình nhìn thấy chuyện này, vội vàng dời hai mắt đi, cẩn thận quan sát xung quanh.
Trong điện.
Đoan Tĩnh vô lực nằm ở trên mặt đất, đau đớn khóc thành tiếng.
Một đôi giày thêu họa tiết rồng bay bất thình lình xuất hiện, hoàng đế chậm rãi ngồi xổm trước mặt nàng, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.
Đoan Tĩnh dừng khóc, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nàng cắn môi oán hận mà ngẩng đầu, mắt hạnh trợn lên, môi anh đào run rẩy chất vấn nói: "Hoàng A Mã, ngài rốt cuộc muốn làm gì?!"
Hoàng đế rất có hứng thú mà thưởng thức bộ dáng phẫn nộ của nàng, chậm rãi nở nụ cười nhẹ, nghiền ngẫm cười, "Làm sao bây giờ? Con càng thế này, trẫm càng muốn thao con."
Đoan Tĩnh ngu người luôn.
Nàng chưa từng nghĩ có thể nghe được những lời này từ trong miệng của hoàng đế.
Ngắn gọn lại trắng trợn, trần trụi thô tục, hôm nay hắn chính là muốn ngủ cùng nàng.
Đoan Tĩnh sợ tới mức vừa lăn vừa bò mà đứng lên, quần áo nàng nửa lộ, sợ hãi tránh tránh ở sau cột điện, nơm nớp lo sợ khóc hô: "Ngài, ngài đừng nói giỡn! Nhất định là ngài say, nhận sai người! Hoàng, Hoàng A Mã, con, con là nữ nhi của người mà!"
0 bình luận