Chương 17

Sau khi Đoan Tĩnh phản ứng lại thì vô cùng hoảng loạn, ra sức đẩy hắn ra. Hoàng đế cao to lực lưỡng, theo lý Đoan Tĩnh phản kháng không được, nhưng hôm nay hắn uống có hơi nhiều rượu cho nên toàn thân đầy mùi rượu, phản ứng cũng có chút chậm chạp. Nhất thời không chú ý bị Đoan Tĩnh đẩy về phía sau, lảo đảo vài bước, thuận thế dựa vào trên cột điện ở phía sau. Đoan Tĩnh thấy thế không biết phải làm sao cho phải, lo lắng xoa nắn đôi tay mình. Sau một lúc lâu thật cẩn thận mà kêu một tiếng: "Hoàng, Hoàng A Mã, ngài...... Không có việc gì chứ?" Hoàng đế dựa ở trên cột điện, hai mắt nhắm lại, giống như bị say đến choáng váng,đã ngủ luôn rồi. Đoan Tĩnh thấy thế hơi thả lỏng người, rón ra rón rén mà xoay người, nhẹ nhàng kéo cửa điện ra, muốn trốn đi. Nàng thả chậm bước chân, nỗ lực không phát ra tiếng vang, miễn cho hoàng đế chú ý đến. Nội tâm nàng tràn ngập áy náy mà xin lỗi tứ a ca, chuyện đã đáp ứng hắn, giờ phải nuốt lời thôi. Nhưng nàng tình nguyện về sau đền bù cho tứ a ca thật tốt, cũng không muốn hiện giờ cùng hoàng đế ở chung một phòng, nhảy nhót dưới mí mắt hắn, khiến hắn chú ý tới. Nàng thực sự rất sợ hắn, vạn nhất chọc hắn tức giận, không biết hắn lại phát điên muốn xử phạt nàng cái gì, có lẽ là muốn cấm túc nàng  đến thiên hoang địa lão luôn cũng không chừng. Cái mạng nhỏ vừa an ổn này của nàng nói không chừng lại một lần nữa bị treo lên đoạn đầu đài. Đoan Tĩnh cẩn thận bước một chân ra ngoài, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, thật may...... Nhưng chưa kịp cao hứng xong, một cổ lực lượng đột nhiên kéo nàng về phía sau, ấn nàng lên trên cửa. Sau đó trong ánh mắt mong chờ của nàng, cái tay kia đem cửa đóng lại. Nàng mờ mịt hoang mang mà bị hoàng đế vây ở trong lòng ngực, lưng dựa vào ván cửa, muốn chạy trốn lại trốn không thoát. Ngước mắt, liền thấy hoàng đế đang dùng một loại ánh mắt đáng sợ gắt gao nhìn chằm chằm nàng, Đoan Tĩnh không tự giác nuốt nước miếng, thanh âm run rẩy thử hỏi: "Hoàng A Mã, ngài, uống say sao? Nếu không, nhi thần đi, rót cho ngài ly trà?" Hoàng đế nhìn chằm chằm mặt nàng không nói lời nào, đôi mắt hắn đỏ bừng, hơi thở nóng bỏng, trong hô hấp đầy mùi rượu. Trầm mặc...... Qua một chén trà nhỏ, Đoan Tĩnh thật sự chịu không nổi sự tĩnh mịch an tĩnh này, thử duỗi tay đẩy hắn ra giống vừa rồi. Nhưng lần này, Đoan Tĩnh vô luận dùng bao nhiêu sức, thân mình hoàng đế vẫn bất động. Cái trán Đoan Tĩnh bắt đầu toát ra mồ hôi thơm tinh mịn, trên người  một mùi hương mật đào theo nhiệt độ cơ thể dang dần tăng lên của nàng mà dần tỏa ra khắp nơi. Khang Hi hơi híp mắt, làm như vô ý mà tìm kiếm nơi mùi hương phát ra, thong thả cúi đầu tới gần cổ tuyết trăng của nàng, ở trên cổ mà nhẹ ngửi qua lại. Dựa vào quá gần rồi! Nàng có thể cảm nhận được từng hơi ấm phả thẳng vào cổ nàng. Đoan Tĩnh không tự giác nghiêng đầu nỗ lực muốn tránh đi hô hấp của hoàng đế. Nhưng mà hai vai bị tay hoàng đế chặt chẽ đè lại, nàng căn bản không thể động đậy. Sóng mũi cao thẳng của Hoàng đế dọc theo chiếc cổ duyên dáng của nàng chậm rãi hướng lên trên, càng ngày càng gần, giống như một giấy kế tiếp hắn sẽ chạm vào cánh môi đỏ mọng của Đoan Tĩnh vậy . Cuối cùng chỉ lướt qua nhẹ nhàng. Còn may, còn may. Nhưng Đoan Tĩnh chưa kịp vui sướng, sau đó bị hoàng đế xoay người lại, đè nàng lên trên cửa. Tư thế này dị thường nguy hiểm, làm Đoan Tĩnh không tự giác hồi tưởng lại ngày đó ở trong núi giả của Ngự Hoa Viên. Đoan Tĩnh ra sức giãy giụa, không, tuyệt đối không thể để chuyện đó tái diễn một lần nữa! Hoàng đế thấy nàng giãy dụa kịch liệt thì dùng tay đem hai tay của nàng trói chặt ra phía sau, ngay sau đó thân thể to lớn đè lên lưng nàng,nửa bên mặt của Đoan Tĩnh bị đè mạnh xuống cửa không thể cử động được. Không được! Tuyệt đối không thể phát sinh chuyện như vậy nữa! Lần này Đoan Tĩnh đã có kinh nghiệm, nàng ngửa mạnh đầu ra sau, chiếc trâm bạc hình hoa hải đường đập mạnh lên cằm hoàng đế, để lại một vệt đỏ . Hoàng đế ăn đau rên lên một tiếng, buông lỏng hai tay đang trói chặt Đoan Tĩnh ra, nhưng thân mình vẫn kẹp chặt nàng lại không cho nàng có cơ hội chạy trốn, sau đó  lập tức đem cằm gác ở trên đầu nàng, thiếu nữ nhỏ xinh lại lần nữa tiến vào trong lòng hắn, tư thế này khiến cơ thể nàng  dán sát vào cơ thể hắn. Mùi rượu nồng đậm từ bốn phương tám hướng vờn quanh thân thể , đem Đoan Tĩnh bao bọc chặt chẽ, không có một kẽ hỡ nào. Đoan Tĩnh  ở trong lòng ngực hoàng đế vặn vẹo, muốn tìm một khe hỡ để thoát ra ngoài, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, ngược lại càng phản tác dụng. Trong lòng ngực kiều nhân nhi càng giãy giụa, hoàng đế càng cảm thấy khô nóng. Cảm giác say dâng lên khiến cả người hắn khô nóng, trong đầu tràn đầy những ý tưởng điên cuồng cùng kích động, hạ thân chợt ngẩng đầu, hùng hổ kêu gào muốn cắm vào nơi ấm áp kia. "Đừng nhúc nhích." Vòng ôm của Hoàng đế siết chặt . Đoan Tĩnh nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó liền cảm nhận được ở phía sau hông nàng có một vật cứng đang chống lên, nóng đến mức muốn thiêu cháy cả nàng. Người nàng cứng đờ , cũng không dám nhúc nhích nữa. Thứ hùng hổ dọa người này, lần trước khiến nàng dục tiên dục tử, đến nay trong lòng còn sợ hãi, nàng sao có thể quên được? Thân thể nàng cứng đờ, thật cẩn thận đem bụng tiến lên phía trước một chút, nỗ lực kéo ra một khe hỡ với thứ đồ kia. Sợ giãy giụa sẽ khiến cho dục vọng của hoàng đế tăng vọt, cho nên động tác của nàng vô cùng thong thả, yên lặng không giấu vết tránh xa vật kia. Cuối cùng cảm nhận được nguồn nhiệt kia không dán sát bên hông nàng nữa, nàng hơi nhẹ nhàng thở ra. Kế tiếp chỉ cần án binh bất động, chờ nó xìu xuống là được . Không sao cả, nàng có thể kiên trì. Đoan Tĩnh nhẹ nhàng cắn môi dưới, không dám thở mạnh. Nhưng cho dù nàng làm mọi cách, cẩn thận một lúc lâu mới kéo dài khoảng cách của hai người , vậy mà chỉ một động tác của Hoàng đế hai người lại lần nữa sát lại gần nhau. Hạ thân không tìm được điểm dựa vào, Hoàng đế vùng một cánh tay vòng qua bụng nhỏ của Đoan Tĩnh, sau đó kéo nàng về phía sau, những nỗ lực trước đó của Đoan Tĩnh nháy mắt hóa thành bọt nước. Mông bị ép về phía sau,bị bắt bày ra tư thế nhếch mông lên hai người dán vào nhau so với lúc trước càng gần hơn! Mông nhếch cao càng thuận tiện cho Hoàng đế,côn thịt hắn đã vô cùng cứng , kêu gào muốn lao ra khỏi trói buộc. Hoàng đế tìm nơi đặt côn thịt của mình vào theo bản năng,  sau đó cách một lớp quần áo hắn đem long căn cực lớn của mình nhét vào giữa hai chân Đoan Tĩnh, ở giữa chân tâm nàng nhẹ nhàng cọ xát qua lại. Đoan Tĩnh không dám nhúc nhích, nàng cắn môi ngăn chặn lại tiếng thét của mình, không ngừng an ủi chính mình, không sao cả không sao cả, cũng may là cách lớp quần áo, chỉ cần hắn bắn ra là tốt. Hắn say rượu, lúc này không thể làm bất cứ gì để kích động hắn được, miễn cho tình thế chuyển biến xấu. Giống như lần trước, càng giãy giụa, càng vô dụng. Đoan Tĩnh đã học được giáo huấn lần trước, nàng cúi đầu, đôi tay chống ở trên ván cửa,  chỉ xem mình như là vật trang trí, nỗ lực bỏ qua cảm giác khác thường khi bị vât nóng kia ở chân tâm nàng cọ xát qua lại. Hoàng đế vẫn không ngừng cọ xát giữa hai chân nàng, trong ánh mắt hắn là sự tỉnh táo và sự điên cuồng đang giãy giụa Hắn nào có say như Đoan Tĩnh nghĩ? Nam nhân đang say sẽ không dục hỏa đốt người.
0 bình luận