Chương 16

Đêm đến, tứ a ca Dận Chân mười hai tuổi vô cùng bi thương, quỳ gối ở Thừa Càn Cung chậm chạp không muốn rời đi. Sau khi Đức phi ở trước mặt mọi người an ủi vài câu không có kết quả , trên mặt mang theo một tia phức tạp, hậm hực rời đi. Bà ta vui vì cái người đã đè đầu cưỡi cổ bà ta nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đã chết, nhưng lại thấy vô cùng khó chịu vì nhi tử ruột của bà ta vậy mà lại vì một dưỡng mẫu đã cướp hắn khỏi tay mẫu thân ruột của mình, đau xót đến tận xương tủy . Đứa nhỏ này sợ là từ nhỏ đã được nuôi nấng cách xa bà ta nên không thân thiết với bà ta, Đức phi nghĩ thầm. Trở lại cung, Đức phi thấy thập tứ a ca nằm đó thì thò tay qua ôm một cái, trong nháy mắt cảm thấy lòng tràn đầy an ủi. Bà ta duỗi tay dịu dàng mà ôm lấy thập tứ a ca, nhìn bé đối với chính mình toàn tâm toàn ý ỷ lại, lòng mềm đến rối tinh rối mù. Còn may, bà ta còn có một nhi tử nữa. Thừa Càn Cung. Mọi người thay phiên khuyên bảo nhưng không có kết quả, nên đã sôi nổi rời đi. Tứ a ca Dận Chân từ trước đến nay đối với Hoàng Thái Tử Dận Nhưng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Dận Nhưng đối với người đệ đệ này cũng rất chiếu cố. Thấy khuyên mãi mà hắn vẫn bất động, Thái Tử an ủi mà vỗ vỗ vai hắn, "Tứ đệ, cô cũng không khuyên ngươi nữa, chỉ một chút nữa thôi, đừng làm bản thân quá mệt, miễn cho hoàng ngạch nương ở dưới suối vàng cũng phải nhọc lòng vì đệ." Tứ a ca chậm rãi gật đầu, đầu cũng không quay lại mà tiếp tục quỳ trên mặt đất đốt vàng mã. Thái Tử thở dài, lắc đầu xoay người rời đi. Đêm dần khuya, chính điện Thừa Càn Cung yên tĩnh không một tiếng động,các cung nhân gác đêm cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, không tiếng động ngáp ngắn ngáp dài. Tứ a ca làm như có mắt ở sau đầu, đạm mạc nói: "Đều lui ra đi, gia một mình thủ ở đây là được." Các cung nhân chần chờ. "Lui ra đi." Tứ a ca lại nói một lần nữa. "Vâng......" Sau đó cửa được đóng lại,tiếng bước chân dần biến mất. Thừa Càn Cung an tĩnh đến mức một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe được. Tứ a ca yên lặng mà nhìn vàng mã trong chậu than,ánh lửa lập lòe phản chiếu trong đôi mắt hắn, làm bóng dáng hắn trong vô cùng cô đơn . Rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, tứ a ca quật cường không khóc nhưng nước mắt vẫn không ngăn được mà chảy xuống. Hắn khóc nức nở , bờ vai run rẩy, nước mắt từng giọt mà rơi trên mặt đất. Thời điểm không người , là lúc nỗi buồn dễ bộc lộ ra nhất  ...... Đột nhiên, một cái khăn tay màu trắng được đưa tới trước mặt hắn. Tứ a ca ngây ngẩn cả người, hắn mờ mịt ngẩng đầu, bất mãn nói: "Gia không phải nói sao, lui......" "...... Tam tỷ tỷ." Tứ a ca ngây ngẩn cả người. Đoan Tĩnh đem khăn tay nhét vào tay hắn,  sau đó yên lặng quỳ gối bên cạnh hắn, từ trong tay áo lấy mấy quyển kinh thư ra thiêu. "Tam tỷ tỷ, tỷ, sao tỷ còn ở đây?" Tứ a ca ngơ ngác hỏi. Đoan Tĩnh cúi đầu nghiêm túc thiêu kinh văn, "Tỷ vẫn luôn ở đây." "Sao, sao có thể ?" Tứ a ca mở to hai mắt nhìn. Đoan Tĩnh lần đầu tiên thấy biểu tình này xuất hiện trên khuôn mặt luôn mang vẻ già dặn của người đệ đệ này, nhất thời bật cười, buông kinh thư trong tay sờ sờ đầu , "Là Thanh Chi tỷ tỷ bên người hoàng quý...... A không phải, là Hoàng ngạch nương nói cho tỷ biết, bên cạnh có một căn phòng trống,nên tỷ vẫn luôn ở nơi đó sao chép kinh cầu phúc cho Hoàng ngạch nương ." Dứt lời, nàng nhìn về phía đống kinh văn thật dày trong tay. Tứ a ca mím môi, sau một lúc lâu mới nói: "Cảm ơn tam tỷ tỷ." Đoan Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, thương cảm nói: "Hoàng ngạch nương là người tốt...... Đáng tiếc chuyện tỷ có thể làm cũng chỉ có bao nhiêu đây." Sau đó, nàng ở bên cạnh tứ a ca, cùng nhau yên lặng thiêu xong kinh văn trong tay. "Tam tỷ tỷ, thời gian không còn sớm nữa, tỷ mau trở về đi. Cũng may Vĩnh Hòa Cung ở cách vách, nên giờ về cũng thuận tiện hơn ." Tứ a ca nói. Đoan Tĩnh cười cười, "Vĩnh Hòa Cung sợ là đã sớm khóa cửa rồi, lại nói tỷ vốn là không tính trở về, chuẩn bị giống đệ, chúng ta cùng nhau túc trực bên linh cữu của Hoàng ngạch nương." Tứ a ca cảm động muốn nói gì. Đoan Tĩnh ngăn hắn lại, nghiêm túc nói: "Không cần phải nói những lời khách khí, tỷ là thiệt tình nhớ thương hoàng ngạch nương. Đệ chỉ cần coi như có thêm một người nữa ở cùng đệ là được. Hơn nữa, còn có thể thuận tiện nhìn thấy Tứ a ca nhà ta khóc nhè." Đoan Tĩnh chế nhạo hắn một câu. Tứ a ca bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, tính trẻ con trỗi dậy nói: "Gia mới không có đâu!" Đoan Tĩnh nhìn hắn,ý cười bên môi không giảm. Có người làm bạn, không còn cảm thấy đau buồn như vừa rồi nữa...... Cảm giác thương tâm như được chia ra làm hai, mỗi người gánh một phần, trong lòng cũng  không còn cảm thấy vắng vẻ như vừa rồi. Cứ như vậy, hai người an tĩnh cùng nhau quỳ, thẳng đến khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào, Đoan Tĩnh mới đứng dậy trở về căn phòng trống kia chỉnh trang lại bản thân. Đêm thứ hai, Đoan Tĩnh lại đúng hạn xuất hiện, như cũ yên lặng mà ở bên cạnh tứ a ca thiêu kinh văn một đêm. Đêm thứ ba, đã qua hai đêm,rốt cuộc tứ a ca có chút chịu đựng không nổi. Vốn là tuổi còn nhỏ, cộng thêm ưu thương nhiều ngày, khiến cho thể xác và tinh thần của tứ a ca đều mệt mỏi,quầng thâm dưới vành mắt đen đến nỗi giống như màu mắt của gấu trúc, khuôn mặt tiều tụy phảng phất ngay sau đó liền sẽ ngất xỉu. Nhưng mà, hắn luôn quật cường không chịu dễ dàng biểu lộ sự yếu ớt của mình trước mặt người khác. Vì vậy, Tứ a ca đến chính điện Thừa Càn cung như thường này, đêm khuya thì vẫy lui cung nhân trong điện. Cung nhân cũng đã quen với hành động này của hắn, họ mừng rỡ , tự tìm chỗ nào đó mà ngủ gật. Đoan Tĩnh lại lo lắng mà nhìn bộ dáng mệt mỏi của hắn, "Dận Chân, trở về ngủ đi. Đêm nay tỷ thay đệ trông chừng ở đây." Tứ a ca nỗ lực lắc đầu, muốn lấy lại tinh thần nói, "Không, không được...... Đệ muốn ở đây." Đoan Tĩnh nhìn thân mình lung lay của hắn, thở dài: "Ngày mai, đệ còn phải cùng với Hoàng A Mã đưa linh cữu của Hoàng ngạch nương ra cổng Triều Dương nữa. Đệ nhìn xem bộ dáng hiện tại của đệ đi, ngày mai làm sao đi được nữa? Mau đi ngủ đi, hôm nay tỷ thay đệ trông chừng." Lời này Tứ a ca nghe lọt, xác thật, ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm, chuyện đưa tiễn Hoàng ngạch nương hắn không thể không đi được. Hắn chần chừ nói: "Nhưng mà, Tam tỷ tỷ, chỉ có mình tỷ......" Đoan Tĩnh vỗ vai hắn, an ủi nói: "Yên tâm đi, theo thông lệ mỗi ngày tỷ chỉ cần cùng nhóm phúc tấn khóc tang một lần mà thôi, lúc rảnh còn có thể nghỉ ngơi một chút. Nếu so sánh với đệ, thì canh thêm một đêm nữa vẫn dư sức." Tứ a ca nhấp môi gật đầu, bước chân chậm rãi rời đi. Đoan Tĩnh nhìn hắn rời đi, vô cùng cảm khái . Người đệ đệ này đối với Đồng Giai hoàng hậu vô cùng chân thành và hiếu thảo, đáng tiếc có được tất có mất, bên này tình thân sâu đậm, bên kia lạnh nhạt thờ ơ . Nhớ tới những chuyện sau này xảy ra giữa tứ a ca và Đức phi, Đoan Tĩnh chỉ có thể lắc đầu. Nghĩ đến người làm con nếu muốn cùng cha mẹ hòa thuận sống chung,thì vẫn cần chút duyên phận. Nghĩ đến đây, Đoan Tĩnh không thể tránh khỏi nhớ tới chuyện của mình, tự giễu cười. Bất quá chó chê mèo lắm lông thôi. Tình cảm mẫu tử của Dận Chân nhạt nhòa, tình cảm phụ tử của nàng cũng như thế mà thôi. Đêm càng lúc càng khuya, Đoan Tĩnh trầm mặc quỳ đốt vàng mã. Bỗng nhiên, liền nghe thấy cửa điện khẽ nhúc nhích. ( Má ơi , edit đến đoạn này t nhớ lại những bộ phim ma mà t từng coi hehe . Dạo này t ngồi một mình trong phòng hay nghe thấy cửa gõ 2 cái nhẹ mà chỉ một lần thôi không biết có phải tưởng tượng ko , tại t cũng thích coi phim ma vs truyện ma nữa.) Đêm hôm khuya khoắt, tiếng động này từ đâu mà ra? Da đầu Đoan Tĩnh có chút tê dại. Rốt cuộc nàng vẫn còn là nữ hài tử, những ý tưởng kỳ quái vẫn luôn xuất hiện trong đầu, lông tơ không tự giác dựng lên. Đáng tiếc cung nhân trong điện đã sớm bị tứ a ca tống cổ sạch sẽ. "Ai?" Đoan Tĩnh đánh bạo quay đầu lại nhìn . Không còn tiếng động nữa. Đoan Tĩnh nhăn nhăn mày, miệng mím thành một đường, thuận tay từ bên cạnh linh cửu cầm lấy cái giá cắm nến xuống, hướng tới cửa thật cẩn thận đi đến. Nàng nghiêng người tránh ở phía sau cửa, tính thử đẩy nửa cánh cửa ra . Đột nhiên chóp mũi ngửi được mùi rượu nồng nặc, một bóng người cao lớn ở cửa, thuận theo động tác mở cửa của nàng, bóng người kia lập tức nhào vào. "A!" Đoan Tĩnh hét lên một tiếng, dùng sức đem giá cắm nến đập vào người trước mặt. Đáng tiếc sức nàng yếu, độ chính xác không được tốt lắm. Người tới thấy có vật tấn công chính diện mình, thuận tay nâng cánh tay lên đỡ , giá cắm nến vừa lúc nện ở trên cánh tay hắn , rồi sau đó lăn xuống mặt đất. Người nọ ăn đau ' tê ' một tiếng, thực mau liền khống chế đầu sỏ gây tội. Đoan Tĩnh bị người này trở tay gắt gao đè ở trên cửa điện. "Tìm đường chết sao?" Người này ngữ khí lạnh băng mang theo phẫn nộ. Đoan Tĩnh híp mắt nương theo ánh đèn mờ mờ trong phòng, lúc này mới thấy rõ, thì ra là hoàng đế. Hoàng đế?!
0 bình luận