Chương 15

Ngày kế tiếp, Vĩnh Hòa Cung. Khang Hi ngăn cung nhân tính thông truyền lại, đi tới nơi của Đức phi. Mấy ngày này, đa số nữ nhân trong hậu cung cơ hồ đều bị hắn ngủ qua. Thân thể đã phát tiết, nhưng cảm xúc bạo ngược trong lòng vẫn tích tụ càng nhiều hơn. Lúc trước Chương Giai thị hầu hạ còn tính là không tồi, bất quá hai ngày trước khám ra hoạt mạch,hắn cũng không thể đến đó được nữa . Cũng may còn có Đức phi ôn nhu, hiểu lòng người, từ trước đến nay mọi mặt đều hầu hạ hắn chu đáo, trừ bỏ việc thích tranh sủng ra thì tất cả khá hợp ý hắn. Khang Hi mới vừa bước vào cửa cung, liền thấy Tố Mai đứng ở trong một góc vẻ mặt tiếc nuối đem thứ gì đó ném vào chậu than. "Ngươi đang làm cái gì?" Khang Hi phẫn nộ, ngữ khí uy nghiêm, "Trong cung không được lén đốt vàng mã, ngươi chẳng lẽ không biết sao?" Tố Mai vừa nghe thấy tiếng , phát hiện hoàng đế đang đứng ở phía sau nàng ta, kinh ngạc cùng sợ hãi vội vàng quỳ xuống làm sáng tỏ, "Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ biết. Nô tỳ không phải đang đốt vàng mã cho cố nhân, mà là, là thiêu đồ vật......" "Thứ gì?" Tố Mai khó xử,đem mấy cái khăn thêu còn chưa kịp đốt ở trên tay dâng lên cho hắn, ấp úng nói: "Là, là khăn cũ Đức phi nương nương...... bởi vì là vật tùy thân, cho nên không thể ném đi, nô tỳ chỉ có thể thiêu......" Lời này đương nhiên là giả, chiếc khăn tay này được dệt bằng vải tiến cống năm nay, hoa văn thêu hợp thời, sao có thể là đồ cũ đã dùng qua được. Khang Hi duỗi tay tiếp nhận, lật xem, ánh mắt híp lại. Xem kỹ năng thêu tinh mỹ tuyệt luân này, con bướm sinh động như thật, cùng xúc cảm mát lạnh của vải chất lượng tốt, những đặc trưng này vô tình hướng về một người,người mà hắn đã cố tình quên đi nhiều ngày và cũng đang ở trong Vĩnh Hòa Cung này...... Hoàng đế lạnh lùng mà nhìn lướt qua khuôn mặt đầy vẻ chột dạ của Tố Mai, ngẫm lại tâm tư nhỏ nhen của Đức phi, hắn lớn khái đoán được cái gì đó, nhưng Khang Hi cũng không chọc thủng lời nói dối của nàng ta. Hắn giơ tay đem khăn ném vào chậu than, nhìn ngọn lửa nháy mắt bùng cháy lên, ánh mắt sâu thẳm, ngữ khí lạnh băng nói: "Nếu sau này không dùng nữa, thì tìm một góc không người mà thiêu, đừng ở đây làm bẩn mắt trẫm." Tố Mai lúng ta lúng túng gật đầu, "...... Vâng." ...... Đêm lặng. Khang Hi xoay người đè trên người Đức phi, thẳng lưng đâm sâu đến mức bà ta rên rỉ liên tục. Lương Cửu Công lại đột nhiên gõ cửa, "Hoàng, Hoàng Thượng!" Lửa giận của Khang Hi không có chỗ chút, Lương Cửu Công lại xui xẻo đụng vào lúc này, hắn vốn không có nhiều hứng thú lắm, bây giờ hoàn toàn mất hứng thú . Khang Hi mặt vô biểu tình rút ra, đẩy rèm trướng ra, tùy ý mà phủ thêm trung y, sải bước đi về phía ngoại thất, mở cửa đạp Lương Cửu Công một cái , "Cẩu nô tài! Muốn chết sao? Kêu la cái gì?" Lương Cửu Công ' ai da ' một tiếng quỳ rạp xuống đất, bên người là một tiểu thái giám mồ hôi đầy đầu vội vàng tiến lên nói: "Bẩm Hoàng Thượng, là Hoàng quý phi. Hoàng quý phi người, người không ổn rồi......" "Cái gì?" Lòng Khang Hi thoáng chốc trầm xuống. Đức phi bên kia nghe thấy tiếng động , cũng mặc trung y đuổi theo,vừa nãy bà ta còn đắm chìm trong dư vị sung sướng, hoàng đế lại đột nhiên rút ra, làm cho bà ta bứt rứt, khó chịu đến cực điểm. Bà ta giữ chặt góc áo của hoàng đế, nhu nhược kêu: "Hoàng Thượng......" Ý đồ muốn kéo hắn trở về. Lời còn chưa dứt, liền thấy hoàng đế lạnh lùng liếc mắt nhìn bà ta một cái, Đức phi hậm hực buông tay ra. Ngay sau đó nhìn Lương Cửu Công và tiểu thái giám đang quỳ dưới đất, lúc này bà ta liền ý thức được sự tình không đúng. Đức phi lập tức khôi phục lai bộ dáng săn sóc lúc trước, ra vẻ kinh ngạc: "Hoàng Thượng, đây không phải tiểu thái giám ở  Thừa Càn Cung sao? Đây là làm sao vậy? Hoàng quý phi lại bị bệnh sao? Vậy ngài mau quay trở lại đi, mỗi lần ngài đến bệnh tình của Hoàng quý phi lập tức có thể tốt hơn chút." Chuyện người của Thừa Càn cung nửa đêm nửa hôm lôi kéo ra khỏi nơi ở của các phi tần vì bệnh tình của Hoàng Quý phi đã không phải một lần hai lần, có nhiều lần sợ bóng sợ gió chứ không có gì nghiêm trọng. Đức phi ngôn ngữ gian manh nhìn như tràn đầy quan tâm, kỳ thật nơi nơi ám chỉ Hoàng quý phi lần này bất quá lại giở lại trò cũ , mượn bệnh đoạt sủng thôi. Hoàng đế nhìn vẻ mặt ôn nhu săn sóc, ra vẻ hiểu lòng người của bà ta, đột nhiên trong đầu nhớ đến chồng khăn trong chậu than kia, chỉ cảm thấy Đức phi dối trá đến cực điểm. Tâm tình hắn vốn đã cực kém khi nghe nói về chuyện của Hoàng Quý phi, hiện nay một tia kiên nhẫn cũng không có, lạnh nhạt nói: "Ngươi tốt nhất nên thu lại chút tâm tư nô tài nhỏ nhen không nâng lên được mặt bàn này của ngươi đi." Ngay sau đó lại đối với Lương Cửu Công trách mắng: "Còn chưa cút đến hầu hạ trẫm mặc quần áo? Chờ trẫm đi thỉnh ngươi sao?" Lương Cửu Công nghe vậy vội vàng đứng dậy đi theo hoàng đế vào trong phòng. Tiểu thái giám cũng nhanh như chớp bò dậy, chạy về phía Thừa Càn Cung. Chỉ còn lại một mình Đức phi, sắc mặt trắng bệch mà đứng tại chỗ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Bà ta xuất thân từ bao y đi được đến vị trí hiện tại, nên mỗi khi nghe đến bốn chữ 'nô tài hèn mon' này sẽ khiến bà ta hồi tưởng lại những ngày tháng làm nô tài bên cạnh Hoàng quý phi ở Thừa Càn cung . Nhưng hôm nay hoàng đế cư nhiên nói như vậy với bà ta, hắn giựt phăng chiếc mặt nạ cao quý mà bà ta đã đeo mấy năm nay, trần trụi chọc thủng bản chất vốn có của bà ta —— một nô tài hèn mọn. Đức phi cả người lạnh lẽo, xấu hổ và giận dữ đan xen, không tự giác siết chặt nắm tay, móng tay được bảo dưỡng tốt đâm mạnh vào lòng bàn tay của bà ta rồi gãy rụng. Đau đớn bén nhọn nháy mắt làm bà ta thanh tỉnh, ngay sau đó môi của Đức phi cong lên một nụ cười lạnh. Nô tài hèn mọn thì như thế nào?Người có thể cười đến cuối cùng mới là người thắng. Để xem Đồng Giai Hoàng quý phi, chính mình sinh không được , mà đã cướp đi Tứ a ca của bà ta sẽ như thế nào, hiện giờ bất quá cũng là suốt ngày nằm ở trên giường kéo dài hơi tàn mà thôi. Tốt nhất lần này nên chết luôn đi, đã chết thì chết cho sạch sẽ chút. Đức phi oán độc nghĩ. Thực mau, hoàng đế đã mặc chỉnh tề vội vã ra ngoài. Đức phi thấy thế lập tức khụy gối cung đưa,  trên mặt bà ta mang theo một tia bi thương, thật cẩn thận mà nhìn vào mắt hoàng đế, không thể nhìn ra sự oán hận mới vừa rồi khi bị Hoàng đế chỉ thẳng vào mặt mắng Hoàng đế thấy thế thoáng có chút áy náy, dù sao cũng là phi tử hắn sủng ái nhiều năm như vậy, còn vì hắn sinh hạ hài tử. Mặc dù hay chấp nhất, nhưng còn chưa chạm đến điểm mấu chốt của hắn, cũng coi như không phải chuyện lớn gì. Nghĩ như thế, mới vừa rồi quả thực có chút quá đáng. Vì thế hắn chủ động đưa ra bậc thang, "Đã muộn rồi ,nàng quay trở về ngủ đi, ngày mai lại đi vấn an Hoàng quý phi." Đức phi nghe vậy rưng rưng cười gật đầu, vẻ mặt cảm động nói: "Tạ vạn tuế gia quan tâm." Hoàng đế gật đầu, nâng bước vội vàng rời đi. Nhưng lần này hoàng đế cũng không thể giữ được tánh mạng của Hoàng Quý phi, vừa lúc bị tâm tư giấu kín của Đức phi nói trúng, Đồng Giai Hoàng quý phi lần này là thật sự không ổn. Khang Hi ngày 8 tháng 7 năm 28, Đồng Giai Hoàng quý phi hoàn toàn không thể cử động thân thể được nữa, chỉ có thể dựa vào một  chén canh sâm để kéo dài hơi tàn. Vì không để cho bà lưu lại tiếc nuối, những nghi thức phong hậu rườm rà đã bị cắt sạch. Ngày chín tháng bảy, Đồng Giai Hoàng quý phi ở trên giường cố gắng gắng gượng chống đỡ thân thể tiếp chỉ, chính thức được sắc phong làm Hoàng Hậu. Ngày 10 tháng 7, Đồng Giai hoàng hậu hoăng, tang lễ được an trí ở chính điện Thừa Càn Cung , lĩnh cửu để trong ba ngày. Thời điểm Đoan Tĩnh biết được tin tức, nước mắt đột nhiên chảy xuống. Nàng chưa kịp thương tâm đã được thay đồ tang, chuẩn bị cùng phúc tấn và các mệnh phụ của lớn thần, quan viên khóc tang. Việc cấm túc nhỏ này hiển nhiên đã không còn quan trọng. Khang Hi tuyên bố nghỉ triều năm ngày. Phi tần, cung nhân, Hoàng Thái Tử, hoàng tử đều mặc đồ tang. Hoàng cung trên dưới nháy mắt bao phủ toàn màu trắng, không khí vô cùng áp lực.
0 bình luận