Chương 14

Cho dù hôm nay hoàng đế lớn phát từ bi buông tha nàng, về sau nàng chắc chắn không khả năng ngóc đầu lên được, trốn còn không kịp nữa là. Mà hoàng đế vì bảo vệ bí mật này, cũng tuyệt không cho phép nàng tiếp xúc với bất kì kẻ nào. Lục Y không thèm quan tâm nói: "Không sao cả, dù sao từ trước đến giờ không có ai quan tâm đến chúng ta cả." Đoan Tĩnh nghe vậy khó khăn nở một nụ cười , nàng thoải mái gật đầu, "Ngươi nói đúng, dù sao trước kia cũng không có một ai hỏi thăm." Lục Y thật cẩn thận ôm Đoan Tĩnh, "Công chúa, dù sao từ nhỏ nô tỳ đã hầu hạ bên cạnh người, số mệnh của người dù có tốt hay xấu , nô tỳ đều sẽ luôn ở cạnh người." Đoan Tĩnh cảm động mà vỗ lưng nàng ấy, cười gật đầu. Sau đó buông nàng ấy ra, mệt mỏi nhìn nàng ấy nói: "Lục Y ngươi trở về ngủ đi, lăn lộn lâu như vậy, hôm nay không cần gác đêm. Ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút...... còn về chuyện hôm nay, ta nghĩ Hoàng A Mã sẽ xử lý tốt tất cả. Ngươi phải nhớ rõ, tuyệt đối không được tiết lộ cho bất kì ai khác...... Ta không muốn mất đi ngươi......" Trong giọng nói của Đoan Tĩnh lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi. Lục Y gật đầu thật mạnh, một lần nữa hầu hạ Đoan Tĩnh ngủ, thật cẩn thận đắp chăn đàng hoàng cho nàng, lại tìm chút thuốc mỡ vô dụng lúc trước, thật cẩn thận mà bôi lên vết bầm tím trên cổ Đoan Tĩnh, nhìn nàng nhắm mắt đi vào giấc ngủ, mới thổi tắt ngọn nến, mặt mang vẻ lo lắng mà không tiếng động lui ra. Căn phòng rơi vào bóng tối , một mảnh yên tĩnh. Lục Y đi rồi, Đoan Tĩnh lại lặng lẽ mở mắt, nàng ngẩng mặt ngơ ngác mà nhìn hoa văn tinh xảo trên màn giường, một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, an tĩnh mà chảy vào gối mềm, ngay sau đó liền biến mất không thấy. ...... Tất cả như dự đoán của Đoan Tĩnh. Ngày thứ hai, Đoan Tĩnh bị nhốt trong phòng, tất cả vật dụng hàng ngày từ y phục cho đến thức ăn đều được người của hoàng đế mang đến. Nàng bị cấm túc. Rất nhanh, lời đồn Tam công chúa làm Hoàng Thượng tức giận truyền khắp toàn bộ Tử Cấm Thành. Thậm chí có cung nhân ở Vĩnh Hòa Cung thêu dệt rằng, tận mắt người đó nhìn thấy hoàng đế nổi giận đùng đùng phất tay áo rời đi. Có người còn đồn rằng sở dĩ Tam công chúa bị cấm túc là bởi vì nàng giả vờ bệnh để tranh thủ lòng thương tiếc của hoàng đế, nhưng lại bị phát hiện...... Trong lúc nhất thời đủ các loại bát quái bủa vây, nhưng những câu chuyện linh tinh đó rất nhanh đã bị đè ép xuống. Mấy cung nhân hăng say bịa đặt sau đó bị phạt đánh 30 lớn bản trước mặt mọi người, từ đó về sau không ai dám nhắc tới việc này nữa. Mỗi ngày trong cung đều phát sinh nhiều chuyện thú vị khác, cho nên sự kiện tam công chúa bị cấm túc, rất nhanh đã bị chuyện khác thay thế. Việc này phải nói từ hoàng đế . Đã nhiều ngày không biết vì sao tính tình Hoàng đế vô cùng nóng nảy ,thường xuyên giận dữ, còn long tinh hổ mãnh liên tiếp triệu hạnh phi tần có địa vị thấp, hàng đêm giao hoan. Thậm chí có một đêm, mấy cung nữ trong Càn Thanh cung bị hắn chơi qua không còn hình người, nghe nói có một đôi hoa tỷ muội gọi là Tham Vân Tham Nguyệt, bị chơi đến mức nhiều ngày liền không xuống nổi giường. Một vị ngự sử tiền triều nghe thấy tiếng gió, dâng sổ con lên khuyên can hoàng đế nên khắc chế dục vọng lại, chú ý dưỡng sinh, bảo trọng thân thể nhiều hơn. Mặc dù có ý tốt, nhưng ai biết hoàng đế nghe vậy liền giận dữ, trên triều liền chỉ thẳng mặt hắn mắng không ngừng,từ ngữ chỉ trích : "Từ khi nào chuyện hậu cung của trẫm tùy ý ngươi thám thính!Nếu không có việc gì đừng làm bộ khuyên can, lấy trẫm ra khuếch trương thanh danh của ngươi! " Khang Hi mắng suốt một khắc*, mắng đến nổi ngự sử mặt đỏ tai hồng, về đến nhà lập tức liền dâng sổ con xin từ chức. (*): 15 phút Nhưng sự tức giận của hoàng đế không bởi vì vậy mà tiêu tán, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng,hắn bắt đầu đụng đâu chửi đó . Nghe nói sau khi hoàng đế trở lại Càn Thanh cung , lại mắng Lương Cửu Công một trận, trách cứ hắn là thái giám tổng quản mà không biết làm việc, ngay cả chuyện trong cung cũng truyền đến tai các lớn thần trong triều. Còn thưởng cho hắn thêm mười bản tử nửa, lại đem cung nhân ở Càn Thanh cung thay đổi một lượt. Đã nhiều ngày qua, khắp nơi trong cung đều im như ve sầu mùa đông, không khí áp lực, cung nhân khi bước đi đều cố ý thả nhẹ bước chân, sợ không biết khi nào lại chọc giận hoàng đế. Thẳng đến khi nghe nói thứ phi Chương Giai thị khám ra hỉ mạch,mới nhìn thấy trên mặt hoàng đế  lộ ra một chút vui mừng, sau khi hắn ban thưởng cho thứ phi Chương Giai thị, lúc này các cung nhân mới thoáng nhẹ nhàng thở ra. Thời điểm Đoan Tĩnh nghe thấy tin tức này, nàng đang thắt nút hoàn thành tác phẩm của mình . Tuy rằng nàng cùng Lục Y không được phép bước ra khỏi của, nhưng Triệu Giai quý nhân còn ở bên ngoài. Lúc mới vừa nghe nói Đoan Tĩnh bị cấm túc, Triệu Giai quý nhân náo loạn khóc lóc một hồi, sau khi phát hiện không có hiệu quả gì, bà ấy đã nghĩ thoáng hơn, thường xuyên đứng ở cửa cùng Đoan Tĩnh nói những chuyện bát quái trong cung để giải buồn, các cung nhân trông cửa cũng không có ngăn cản. Đoan Tĩnh nghe tin thứ phi Chương Giai thị có thai thì ngẩn người, nàng  còn nhớ rõ, kiếp trước Chương Giai thị là Khang Hi năm 29 mới có thai, cho đến Khang Hi ngày sáu tháng giêng năm ba mươi, Chương Giai thị mới sinh hạ thập ngũ công chúa,sau này cũng chính là Đôn Khác công chúa. Nhưng bởi vì hoàng đế mấy ngày nay hoang dâm làm càn, cho nên đứa nhỏ này mới có sớm như vậy. Thật ra cũng không sao cả, tóm lại đối với nàng đây là một chuyện tốt. Một hài tử ra đời gãi đúng chỗ ngứa, nghĩ đến hẳn là có thể trấn an cảm xúc nóng nảy mấy ngày nay của hoàng đế. Đoan Tĩnh nghĩ, thật cẩn thận mà mở miệng cắn đứt sợi chỉ. Gỡ khung căng vải thêu xuống, vuốt con bướm đang bay cùng hoa linh lan được thêu tinh xảo trên khăn, nở nụ cười nhẹ, "Thật là đẹp mắt." Nàng lấy mấy cái khăn được thêu cẩn thận từ trong sọt ra, xếp chồng lên nhau. Những chiếc khăn gấm thêu hoa văn tinh xảo, mỗi một cái đều thêu hình khác nhau, là hoa văn tự tay nàng phác hoạ, rất hợp với khí chất thường ngày của Đức phi . Từng đường kim mũi chỉ đều là tất cả tâm huyết của nàng. Đoan Tĩnh đem khăn đưa cho Lục Y, "Lục Y, đem khăn giao cho cung nhân, bảo bọn họ hỗ trợ đưa cho Tố Mai tỷ tỷ bên người Đức nương nương." Lục Y tiếp nhận khăn, đau lòng nhìn trên ngón tay trắng nõn của  Đoan Tĩnh có mấy vết kim đâm đỏ thẳm, chuyện thêu thùa này, cho dù có cẩn thận cũng sẽ ngẫu nhiên đâm trúng tay. "Công chúa, chúng ta bị nhốt ở đây đã nhiều ngày, trừ bỏ quý nhân ra, ngay cả mấy tiểu chủ sau điện cũng đều đối với ngài tỏ vẻ quan tâm, nhưng chỉ có những người bên người Đức phi cả ngày đối với chúng ta chỉ chỉ trỏ trỏ, bỏ đá xuống giếng. Xa không nói, chỉ nói chuyện hôm qua Hoàng Thượng ngủ ở chỗ của Đức phi, nghe nói còn ban thưởng cho thập tứ a ca và thất công chúa nữa. Buổi sáng hôm nay người bên cạnh Đức phi liền gấp không chờ nổi tới trước cửa chúng ta khoe khoang, người cũng đã nghe thấy. Vậy mà người con thêu cho bà ta nhiều khăn tay đến thế...... Thêu nhiều như thế cũng chỉ uổng công mà thôi......" "Lục Y." Đoan Tĩnh nhìn nàng một cái, "Sao càng nói càng quá đáng vậy......" "Vốn dĩ chính là như vậy mà......" Lục Y tức giận bẹp miệng. Đoan Tĩnh trấn an nói: "Nếu đã đáp ứng việc gì thì phải làm cho tốt. Vô luận như thế nào,mình không thẹn với lương tâm là được. Huống chi chúng ta còn muốn ở Vĩnh Hòa Cung yên ổn sinh hoạt. Bọn họ khoe khoang để Đức nương nương lấy lại mặt mũi cũng tốt, để bọn họ làm khó chúng ta ở mọi nơi mới là tiêu đấy." Lục Y phồng mặt lên, ồm ồm đáp: "Vâng, nô tỳ đã biết, chờ lát nữa liền đưa chút bạc cho cung nhân trông cửa để họ mang qua đó." Lục Y đương nhiên biết lời Đoan Tĩnh nói có đạo lý, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất bình . Đoan Tĩnh cười nhạt nhìn nàng, nghịch ngợm mà vươn tay chọc chọc gương mặt tức giận của nàng. Lục Y lập tức hạ hỏa, bất đắc dĩ mà nhìn nụ cười thoải mái của công chúa, " Như vậy mà người còn cười được! Cũng không biết khi nào chúng ta mới hết bị cấm túc nữa." Đoan Tĩnh nghe vậy ngẩn người, nàng đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, Khang Hi ngày 9 tháng 7 năm 28, Đồng Giai Hoàng Quý phi sẽ được phong làm Hoàng Hậu, sau hôm đó, Hoàng Hậu Đồng Giai thị hoăng, thụy ' Hiếu Ý Hoàng Hậu '. Nàng tính toán ngày, còn khoảng chừng hai ngày nữa. Lúc nàng mới vừa trọng sinh trở về, thân thể Hoàng quý phi đã không tốt rồi, nghe nói ngày đêm mệt nhọc, không dậy nổi, ngay cả cung vụ cũng đã chuyển giao cho Quý phi Nữu Hỗ Lộc thị. Nếu tất cả không có thay đổi gì, vậy Hoàng quý phi sắp hoăng rồi. Đoan Tĩnh lẩm bẩm nói: "Nhanh thôi......" Nàng nhíu mày bất đắc dĩ, thế gian này người có y thuật tốt đều tập trung ở trong cung, nếu bọn họ cũng bó tay thì không còn biện pháp gì nữa, sợ là thần tiên khó cứu. Hoàng Hậu hoăng thệ, hoàng tử công chúa đều muốn khóc tang, cả triều văn võ mệnh phụ đều phải khóc tang, đến lúc đó nàng muốn ra cũng không khó. Nghĩ đến Đồng Giai Hoàng Quý phi đối với nàng công chính và từ ái, Đoan Tĩnh có tâm lại vô lực, chỉ có thể vẫy tay nói, "Lục Y, ngươi tự đi đi."
0 bình luận