Chương 13

Nhưng hắn không có thời gian thưởng thức, vươn ngón tay đẩy hai cánh hoa đỏ bừng của Đoan Tĩnh ra, không có màng ngăn trở, hai ngón tay mạnh mẽ đâm mạnh vào bên trong tìm kiếm. "Đau......" Hoa huyệt trướng đau làm Đoan Tĩnh chịu không nổi, nhíu mày lại kêu lớn ra tiếng, vội vàng phản ứng lại đem tiếng rên rỉ ép trở lại. Nàng hung hăng cắn môi dưới, không thể phát ra tiếng, ngạch nương còn đang ở phòng bên cạnh. Hoàng đế vừa mới cắm vào đã cảm nhận được tiểu huyệt vô cùng nhỏ hẹp, huyệt khẩu không tự giác liếm mút ngón tay hắn, hoàng đế lại nhẫn tâm đem thêm một ngón tay nữa cắm vào, gian nan căng ra tiểu huyệt non nớt của nàng. Đoan Tĩnh bi thương không thôi, nước mắt lưng tròng. Hoàng đế đem đầu để sát vào, cẩn thận quan sát, chỉ thấy thịt huyệt bên trong đỏ tươi đang mấp máy xoắn chặt ngón tay hắn , hoàng đế không tự giác mà nuốt nước miếng, ngay sau đó ngưng thần thăm dò. Quả nhiên, tấm màng kia không còn nữa. Hoàng đế suy sụp nhắm mắt, buông bàn tay đang khống chế nàng ra, vô lực mà đè lên trên thân thể mềm ấm của Đoan Tĩnh, chóp mũi lại ngửi được một mùi hương ngọt ngào quen thuộc. Hắn hoàn toàn hết hy vọng. Đã sớm biết rồi không phải sao? Tội gì phải lừa mình dối người. Hoàng đế cảm thấy chính mình rất là buồn cười, nếu không phải đã sớm biết tiểu cung nữ kia chính là tam công chúa, hắn sao lại có thể bất chấp tất cả mà lột xiêm y , nhìn hoa huyệt của nữ nhi mình? Bất quá là trong lòng đã sớm có đáp án nhưng hắn không muốn chấp nhận thôi. Rõ ràng lúc duỗi tay sờ vào hoa huyệt của nàng hắn đã biết , danh khí cực phẩm, da thịt trươn trượt mềm mại như vậy , trừ bỏ tiểu cung nữ hắn nhớ mãi không quên ngày ấy,còn có thể là ai bây giờ? Mệt hắn còn băn khoăn suy nghĩ, là gia đình nào lại có thể nuôi dưỡng ra một tiểu nhân nhi ôn hương nhuyễn ngọc như thế. Kết quả vậy mà lại là nhà của hắn . Đoan Tĩnh lẳng lặng nhìn hoàng đế đang đè ở trên người nàng bất động, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Nhưng trọng lượng cơ thể của hắn đè lên khiến nàng không thở nổi. Cho dù nàng biết là mình chắc chắn không sống nổi qua ngày mai, nhưng cũng không muốn chết bằng cách này, nếu bị truyền ra ngoài thì biết để mặt mũi vào đâu. Đôi tay nàng vô lực đẩy hoàng đế vài cái, hoàn toàn vứt bỏ nỗi sợ trong quá khứ, dù sao cũng sẽ chết, vậy còn để ý làm chi nữa? "Đứng dậy, người đè con." Đến việc gọi Hoàng A Mã nàng cũng lười nói ra , một phụ thân tự dùng tay thò vào trong kiểm tra màng trinh của nữ nhi mình, thật sự không xứng để nàng gọi là Hoàng A Mã. Hoàng đế nghe vậy thì ngước mắt nhìn, chống một tay ngẩng đầu lên nhìn nàng, khoảng cách gần như vậy , khiến cho hơi thở của cả hai hòa vào nhau. Trong mắt hắn hơi mang chút kinh ngạc, khóe miệng cong lên nụ cười mỉa mai, “Cái gì? Con nói chuyện với trẫm sao?” Đoan Tĩnh quay đầu đi, không muốn để ý đến hắn. Hoàng đế cười khẽ ra tiếng, hắn chưa bao giờ chịu sự khiêu khích nào như vậy, hắn chậm rãi đứng dậy cưỡi lên trên người nàng, một tay khẽ vuốt mái tóc nàng, thong thả dời về phía cổ tuyết trắng yếu ớt của nàng, sau đó năm ngón tay hơi co lại chậm rãi bóp chặt, ánh mắt ngạo nghễ lạnh băng. Nữ nhi này không thể giữ lại, nàng sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời đế vương vĩ lớn của hắn. Nếu bị người khác biết được sẽ dẫn tới trời long đất lỡ, dân tâm hoảng sợ. Nàng sẽ là nhược điểm để người khác lợi dụng công kích hắn, là vết nhơ không thể xóa trong đời hắn! Môi mỏng của Hoàng mím thành một đường thẳng, trong ánh mắt bình tĩnh mang theo sát ý điên cuồng, trên tay không ngừng dùng sức, hắn thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng mạch đập dưới cái cổ tuyết trắng này đang đập chậm dần...… Cảm giác hít thở không thông dần xâm chiếm Đoan Tĩnh, nàng hít thở khó khăn, muốn lấy thêm nhiều không khí theo bản năng, cái miệng nhỏ đỏ bừng nhếch lên, trên lông mi đang run rẩy là những giọt nước mắt trong suốt, khuôn mặt nhỏ dần dần đỏ lên. Đoan Tĩnh mở to hai mắt nhìn bộ dáng vô tình của Khang Hi, ngay sau đó nàng chậm rãi nở nụ cười chua xót, suy sụp buông khăn trải giường đã bị nàng xé rách ra . Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, vốn là đã đoán trước được kết cục, nhưng đến thời điểm này nàng vẫn muốn sống nên trong vô thức đã phản kháng lại. Nhưng nhìn ánh mắt hoàng đế không có bất kì độ ấm nào, cho nên nàng thản nhiên tiếp nhận. Hồi tưởng lại hai kiếp của mình nàng chỉ thấy vô cùng buồn cười mà thôi. Như vậy cũng rốt, chết cho sạch sẽ, không thì lại làm bẩn thanh danh của người phụ thân vĩ lớn này. Hắn cho nàng sinh mệnh,muốn lấy lại cũng không sao cả . Nàng không thể cự tuyệt, cũng không dám cự tuyệt. Cảm giác hít thở không thông dần dần bao phủ toàn bộ thần trí nàng, Đoan Tĩnh cảm giác đầu óc trống rỗng. Ngạch nương, thực xin lỗi. Đột nhiên, cảm giác hít thở không thông nháy mắt biến mất, không khí mới mẻ không ngừng tràn vào phổi, Đoan Tĩnh há to miệng hút khí, mở đôi mắt mê ly ra, liền nhìn thấy ánh mắt hoàng đế lạnh băng từ trên cao cao mà nhìn xuống nàng, như là đang nhìn một khối thi thể. Ánh mắt phức tạp mà quan sát nàng trong chốc lát, không biết suy nghĩ cái gì, ngay sau đó xoay người phất tay áo rời đi. Không để lại một lời nào. Đoan Tĩnh vô lực nằm ở trên giường, không hề có sự vui sướng khi thoát khỏi cái chết. Nàng đã tránh được một kiếp rồi sao? Đầu nàng chết lặng thậm chí không còn năng lực tự hỏi nữa. Không biết qua bao lâu, liền nghe thấy tiếng Lục Y vọt vào phòng, thật cẩn thận mà nâng nàng dậy, vành mắt nàng ấy sưng đỏ, không biết đã khóc bao lâu, "Công chúa, công chúa...... Chuyện này rốt cuộc là sao vậy......" Lục Y nhìn bộ dáng Đoan Tĩnh vô lực nằm liệt trên giường, nước mắt tràn mi. Đoan Tĩnh nỗ lực nở nụ cười trấn an nàng ấy, thanh âm khàn khàn nói: " Lục Y tốt, đừng khóc, không phải bây giờ không có việc gì sao...... Khụ khụ......" Vừa dứt lời đã ho không ngừng. Lục Y vội vàng vỗ lưng Đoan Tĩnh, nàng khó khăn lắm mới ngừng ho khan. Nhưng nhìn vết xanh tím trên cổ Đoan Tĩnh, nào có dáng vẻ không có việc gì chứ! "Công chúa, lúc nãy nô tỳ đang ngủ, không biết như thế nào, vừa mở mắt đã nhìn thấy Lương công công đột nhiên xuất hiện giữ chặt nô tỳ, sau đó Hoàng Thượng xông thẳng vào......" Lục Y kích động nói. "Ưm......" Đoan Tĩnh ngắt lời nàng ấy, “Lục Y, ta đều đã biết. Không có việc gì, đã không có việc gì nữa rối.” Tuy rằng không biết vì sao Hoàng A Mã đột nhiên buông tha nàng, nhưng nếu hôm nay nàng không chết, về sau hẳn sẽ không còn vấn đề gì nữa. Lục Y vội gật đầu liên tục, "Đúng đúng, không có việc gì, không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt......" Tuy rằng không biết Hoàng Thượng nổi cơn điên gì, nửa đêm nửa hôm mà còn xông vào đây, nhưng tóm lại là không có việc gì. Trong lòng Lục Y mơ hồ đã đoán ra chút gì đó, nhưng suy nhĩ này quá hoang đường, nàng không dám phát ngôn bừa bãi. Chỉ thấy nàng lo lắng sốt ruột nhìn chằm chằm Đoan Tĩnh, muốn nói lại thôi, “Công chúa, sao Hoàng Thượng lại......” Đoan Tĩnh cười khổ, đúng là không gạt được nàng ấy, “Ngươi đoán không sai...... Là hắn.” Đoan Tĩnh ngữ khí bình thản, như là việc này không có liên quan gì đến mình, trên mặt vân đạm phong khinh, cho dù bây giờ có ai nhìn qua cũng không biết nàng vừa mới dạo qua quỷ môn quan một lần. Lục Y hoảng hốt,giọng nói run rẩy, cầm tay Đoan Tĩnh, “Sao, sao lại có thể như vậy......” Đoan Tĩnh chua xót nói: “Nói ra thì rất dài...... Có điều, mọi chuyện điều đã qua, như vậy cũng tốt, đỡ phải sống cuộc sống cả ngày lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng. Nhưng mà Lục Y à, từ nay về sau, chúng ta sợ là sẽ trở thành đôi chủ tử nghèo túng nhất trong cung này, cũng sẽ không có người hỏi thăm nữa.” Dứt lời, Đoan Tĩnh nở nụ cười tự giễu .
0 bình luận