Chương 12
Hoàng đế đi rồi, Lương Cửu Công quỳ trên mặt đất thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, sau một lúc lâu rốt cuộc mới yên tâm.
Hắn chậm rãi bò lên, đứng dậy, dùng ánh mắt giống như nhìn người chết liếc qua những cung nhân vẫn đang quỳ trên mặt đất, cho dù việc này là thật hay giả, bọn họ cũng không thể sống tiếp.
Lương Cửu Công hoàn toàn hiểu ' quét tước sạch sẽ ' trong miệng hoàng đế là có ý tứ gì, lời này có nghĩa là vừa phải dọn dẹp sạch sẽ nơi này vừa phải xử lí tất cả cung nhân có mặt ở đây để diệt trừ tai họa .
Hắn thương hại nhìn thoáng qua bọn họ, ngay sau đó nhẹ nhàng phất phất tay, “Người đâu.”
Một đám thị vệ lặng yên không một tiếng động xuất hiện.
Các cung nhân đang quỳ, họ cũng đã đón trước được kết cục của mình, có người nhịn không được thấp giọng khóc lên, ngay sau đó liền bị thị vệ thân thể cao to bưng kín miệng, lặng yên không tiếng động mà kéo ra ngoài.
...…
Hoàng hôn, Càn Thanh cung.
Khuôn mặt Hoàng đế lạnh tanh ngồi ngay ngắn ở trên ngự tòa, Lương Cửu đứng ở một bên nỗ lực làm giảm cảm giác tồn tại đến mức thấp nhất.
Bên dưới một thị vệ đang lẳng lặng cúi đầu quỳ một gối xuống đất.
Sau một lúc lâu, hoàng đế mới mở miệng nói: “Nói như vậy, lời của cung nữ tuần tra ban đêm kia là sự thật?”
"Bẩm Hoàng Thượng đúng là vậy ạ." Khuôn mặt thị vệ bình tĩnh có nề nếp nói.
Hoàng đế dựa về phía sau, nằm ngửa ở trên ngự tòa, mệt mỏi thở dài mà phất phất tay, “Lui ra đi.”
Thị vệ cúi đầu đứng lên, lặng yên không tiếng động biến mất ở trong điện.
Lương Cửu Công nuốt một ngụm nước bọt, càng thêm nỗ lực giảm thấp sự tồn tại của mình.
Hoàng đế mệt mỏi nhéo mi tâm, trong thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ nói, “Lương Cửu Công, trẫm có phải đã phạm một sai lầm lớn rồi hay không?”
Lương Cửu Công vội vàng quỳ xuống đất, “Vạn tuế gia, ngài là chủ của thiên hạ, ngài sao có thể phạm sai lầm được?”
Hoàng đế cười chế giễu , “Nếu như Hoàng tổ mẫu còn trên đời,chắc chắn muốn tát trẫm một cái.”
Nói đến Thái Hoàng Thái Hậu, Lương Cửu Công nào dám ra tiếng bình luận, chỉ có thể nỗ lực thay hoàng đế tìm cớ giải vây, “Vạn tuế gia, nào có nghiêm trọng như ngài nói. Người biết được việc này đều đã ngậm miệng, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, Thái Hoàng Thái Hậu mặc dù có biết cũng sẽ không trách cứ ngài......”
Hoàng đế nằm ngửa, cánh tay gác trên mắt không nói tiếng nào.
"...... Huống hồ, huống hồ cho dù cung nữ tuần tra ban đêm kia thấy chính là tam công chúa, cũng có thể là tam công chúa ngày ấy nhất thời ham chơi ở bên ngoài nên đã quên thời gian, mới vội vàng trở về trước khi khóa cửa cung.Người ngày ấy ngài gặp được cũng không nhất định chính là tam công chúa......" Lương Cửu Công nỗ lực nói thay cho hoàng đế, rõ ràng trong lòng hắn biết rõ điều mà chính hắn và thân vệ của hoàng đế tra ra khả năng cao không thể là giả.
Coi như đây là lý do để lừa gạt hoàng đế cũng như tự lừa gạt chính mình đi.
Hắn bỏ tay xuống, trong mắt lóe hàn quang sắc bén, “Đúng vậy, ngươi nói đúng, không nhất định là tam công chúa......”
Lương Cửu Công vẻ mặt tán đồng.
Hoàng đế nói xong đột nhiên đứng lên, ngữ khí kiên định, “Trẫm sẽ tự mình kiểm tra.”
Dứt lời hắn liền vội vàng bước ra ngoài, Lương Cửu Công vội vàng đuổi theo, “Vạn tuế gia, có cần nô tài gọi ngự liễn không?”
"Không cần,chỉ hai chúng ta âm thầm đến đó ." Hoàng đế cũng không quay đầu lại, bước đi kiên định,góc áo tung bay.
Sau điện Vĩnh Hòa cung.
Đoan Tĩnh vừa mới rửa mặt chải đầu xong chuẩn bị ngủ, đã bị một trận âm thanh rất nhỏ đánh thức.
Nàng mê mang xốc màn giường lên,thì liền thấy Lục Y gác đêm bên cạnh nàng giãy giụa liên tục bị Lương Cửu Công che miệng lại mang theo đi ra ngoài.
Đoan Tĩnh phản ứng chậm một chút, sau đó vội vàng chất vấn nói: “Lương công công, ngươi đang làm cái gì?”
Lời còn chưa dứt, liền thấy hoàng đế một thân thường phục màu nâu nhạt, khuôn mặt lạnh lùng bước vào phòng, đem cửa sau hắn đóng lại.
"Hoàng, Hoàng A Mã......" Đoan Tĩnh ngây ra, miệng thơm khẽ nhếch, đôi mắt trợn tròn, không thể tưởng tượng được nhìn người trước mắt.
"Ngài, ngài như thế nào lại ở chỗ này?" Đoan Tĩnh hoảng loạn mà kéo chăn gấm bên hông lên, đem bản thân bọc lại kín mít.
Ngày hè nắng nóng, nàng chỉ mặc một lớp lụa xanh mỏng manh, bên trong là cái yếm thêu hoa sen trắng như ẩn như hiện, thấy hoàng đế đột nhiên xông vào, nàng sao có thể không hoảng loạn.
Hoàng đế thấy thế ánh mắt tối lại,bước nhanh lại gần nàng.
Đoan Tĩnh gấp đến mức phải la lên: “Hoàng A Mã đừng tới đây, nhi thần, để nhi thần mặc tốt xiêm y rồi mới nói chuyện cùng ngài được không?”
Hoàng đế nghe vậy ánh mắt sâu thẳm, cong nhẹ khóe môi, ngữ khí lạnh băng, “Không cần thay. Như vậy cũng tốt, thuận tiện để trẫm kiểm tra thực hư.”
Nói xong hắn đẩy rèm châu ra, sải bước tới gần giường nàng, bàn tay to vén rèm ra, cúi người về phía nàng.
Đoan Tĩnh thấy thế, bị dọa không ngừng lùi về phía trong giường, đôi chân trắng nõn không ngừng đạp loạn, “Đừng, đừng tới đây!”
Nhưng giường chỉ lớn được bao nhiêu đó, nàng có thể trốn đi đâu được?
Hoàng đế cúi người, tay nắm lấy cằm nàng, ngữ khí lạnh băng, “Con kêu to lên, để Triệu Giai thị cũng nghe được.”
Đoan Tĩnh nghe vậy rúc lại một chỗ không dám nhúc nhích.
Đúng vậy, ngạch nương đang ở cách vách, thanh âm lớn một cũng sẽ đem bà đánh thức, nếu bà gặp được cảnh tượng này, nói không chừng ngay sau đó liền sẽ ngất ngây tại chỗ, mà hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua nàng.
Đoan Tĩnh thấy bộ dạng này hoàng đế, chắc đã đoán được chuyện gì đó rồi.
Chuyện mà nàng đã cố gắng che giấu bị phát hiện rồi.
Sắc mặt Đoan Tĩnh trắng bệch, nàng cắn môi, không dám lớn tiếng nữa.
Hoàng đế nắm cằm Đoan Tĩnh, nhìn bộ dáng đáng thương này của nàng, lần đầu tiên hắn nhìn rõ khuôn mặt này.
Lông mi nhỏ dài, mũi quỳnh, đôi mắt đẹp, cái miệng nhỏ đỏ bừng,đúng là tuyệt thế mỹ nhân, nơi nào cũng tinh xảo.
Nhưng hắn không kịp đánh giá mỹ mạo của nàng quá nhiều, hắn hiện tại chỉ muốn xác minh nàng có phải là tiểu cung nữ ngày ấy không!
Hắn một tay đem nàng ấn ở trên giường, một tay kia men theo bụng nhỏ trơn bóng của nàng với vào sa y, muốn sờ vào trong .
Đoan Tĩnh nỗ lực giãy giụa, "Đừng, đừng như vậy...... Hoàng A Mã, là con, không cần sờ nữa, là con......" Đoan Tĩnh thấp giọng cầu xin.
Nhưng hoàng đế căn bản không để ý tới lời của nàng, hôm nay hắn nhất định phải tự mình xác nhận mới bằng lòng bỏ qua.
Hắn một tay chế trụ đôi tay đang giãy giụa của nàng, một tay xé rách sa y trên người, chỉ nghe được một tiếng rẹt, y phục trên người Đoan Tĩnh đã bị rách thành từng mảnh nhỏ.
Đoan Tĩnh vội vàng khép hai chân lại,, không ngừng cầu xin: “Hoàng A Mã, cầu ngài, đừng như vậy......”
Hoàng đế ngoảnh mặt làm ngơ, hắn đè người xuống, bao phủ ở phía trên Đoan Tĩnh, một tay dùng sức đem hai tay nàng ấn trên đỉnh đầu, một tay dùng sức tách hai chân đang khép lại của nàng ra.
Một người thì dùng sức khép lại, còn một người thì dùng sức tách ra.
Đoan Tĩnh cùng hoàng đế giằng co với nhau, thẳng đến khi sức lực của nàng hoàn toàn mất đi, hai chân không chịu khống chế bị hoàng đế mở ra khe hở, tận dụng điều đó, hoàng đế đem chân chen vào giữa hai chân nàng, dùng sức tách ra.
"A......" Đoan Tĩnh rên rỉ, rốt cuộc vô lực ngăn cản.
Hoàng đế vươn tay thăm dò vào nơi tư mật của nàng, xúc cảm trơn bóng,trơn trượt ôn nhuận, chính xác là Bạch Hổ, hoàng đế ngẩn người.
Sau đó hắn vẫn chưa từ bỏ ý định cúi người tới gần, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hoa huyệt của Đoan Tĩnh, hoa huyệt hình dạng hoàn mỹ này, màu sắc phấn bạch, mê người đến cực điểm, hoàng đế chưa từng gặp qua cảnh đẹp như vậy.
0 bình luận