Chương 11

Lục Y hứng trí bừng bừng cầm một cái hộp nhích lại gần, “Công chúa, người xem đây là cái gì.” "Cái gì?" Đoan Tĩnh cười nhạt phối hợp với nàng ấy hỏi. "Là quạt tròn! Hơn nữa cán quạt còn làm từ ngà voi nữa, nghe nói năm nay trong cung chỉ được tặng có mười mấy cái, chỉ có mình người là được Hoàng Thượng ban thưởng tới bốn cái! Ngày người giả bệnh, Hoàng Thượng đưa cho quý nhân, mới vừa rồi quý nhân đến đây, lớn cung nữ bên người quý nhân chuyển giao cho nô tì. Còn thưởng cho người mấy cuộn vải, vừa đúng lúc y phục mùa hè của công chúa đều đã cũ, nô tỳ vừa vặn có thể làm cho người mấy bộ y phục mới." Lục Y cao hứng nói. Đoan Tĩnh mở hộp ra, đem bốn cây quạt bày lên, nàng cầm một cây lên nhìn ngắm, quả không hổ là vật tiến cống . Ngà voi chạm vào tay mát lạnh, hai mặt quạt tròn được thêu thành hình tiểu miêu phác điệp*, nhìn rất thú vị. (*): mèo bắt bướm Dưới ánh đèn mờ nhạt, Lục Y chỉ nhìn thấy sườn mặt tinh xảo của công chúa, nghiêm túc nhìn cây quạt, trên mặt không có chút vui mừng nào, phảng phất còn mang theo một tia ưu thương. "Tân liệt tề hoàn tố, tiên khiết như sương tuyết. Tài vi hợp hoan phiến, đoàn đoàn tự minh nguyệt*." Lục Y nghe thấy Đoan Tĩnh ngâm khẽ. (*): Mới cắt lụa trắng nước Tề,Trong sạch như sương tuyết.Cắt may thành chiếc quạt hợp hoan,Tròn tròn như trăng sáng. Ban tiệp dư 班婕妤 trong thời Hán Thành Đế 漢成帝. Nàng bị hai chị em Triệu Phi Yến 趙飛燕 và Triệu Hợp Đức 趙合德 vu oan nên bị Hán Thành Đế đày ra Thường Tín cung hầu hạ Hoàng thái hậu, đau buồn nên viết ra bài thơ này. "Công chúa, đây là thơ gì vậy?" Lục Y hiếu kỳ hỏi. Bàn tay trắng của Đoan Tĩnh cầm quạt, ưu nhã phe phẩy quạt, nghe nghi vấn của nàng ấy, cầm quạt tròn nhẹ nhàng gõ gõ đầu nàng ấy, “Không phải bài thơ hay ho gì, không thích hợp nghe lúc vui vẻ. Lục Y tốt như vậy, lần sau ta dạy cho ngươi vài bài thơ hay nhé.” Lục Y vuốt đầu nở nụ cười, “vâng, đều nghe theo công chúa.” Đoan Tĩnh lấy quạt che nửa mặt, mi mắt cong cong, cười đến tươi đẹp. ...… Ngày thứ hai, hoàng đế hạ triều, sau khi thỉnh an Hoàng Thái Hậu xong mới nhớ đến chuyện của tiểu cung nữ kia. Trở lại Càn Thanh cung, hoàng đế vừa phê sổ con vừa thuận miệng hỏi: “Lương Cửu Công, tiểu cung nữ hôm nọ ngươi an bài nàng ở đâu, gọi nàng tới Càn Thanh cung hầu hạ đi.” Lương Cửu Công nghe vậy thì sắc mặt hoảng hốt, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, “Bẩm, bẩm vạn tuế gia, nô tài có tội, ngày ấy cung nữ được ngài lâm hạnh, còn, còn chưa tìm được......” Lương Cửu Công khổ mà không nói nên lời, đã lâu như vậy, hắn đã sớm quên việc này, vốn tưởng Hoàng Thượng cũng đã sớm quên, ai biết hôm nay Hoàng đế ăn phải cái gì, tâm huyết dâng trào cư nhiên hỏi về việc này. Lương Cửu Công cúi đầu không dám nhìn sắc mặt của hoàng đế. Quả nhiên, nghe vậy Khang Hi giận dữ, cầm lấy chung trà trên bàn ném về phía hắn, “Đồ nô tài ngu xuẩn, ngươi còn có thể làm chuyện gì? Chỉ một việc nhỏ mà đã làm không xong, sợ là ngày nào đó thích khách trà trộn vào ám sát trẫm cũng không biết!” Chung trà xẹt qua bên tai Lương Cửu Công, đập xuống sàn nát vụn, nước trà âm ấm dính ướt góc áo hắn nhưng một cử động nhỏ hắn cũng không dám,lòng Lương Cửu Công chua xót,đánh bạo nói: “Bẩm vạn tuế gia, nô tài tra được ngày ấy có cung nhân tuần tra ban đêm nhìn thấy cung nữ kia di vào cung Vĩnh Hòa. Nhưng nô tài đã lặng lẽ tra xét cung nữ từ nhất đẳng đến nhị đẳng nhưng không khớp với người nào. Sau đó nô tài thậm chí còn tra xét cả cung nữ thô sử trong Vĩnh Hòa cung, nhưng vẫn không tìm ra được người ngài nói, cũng không có người thừa nhận ngày ấy bản thân xuất hiện ở Ngự Hoa Viên.” Khang Hi nghe vậy ngây ngẩn cả người, hắn nhíu mày, trong lòng không biết vì sao có loại dự cảm quái dị, hắn lẩm bẩm nói: “Vĩnh Hòa Cung?” Lương Cửu Công vội vàng gật đầu không ngừng , “Đúng là Vĩnh Hòa Cung. Nô tài còn hỏi riêng qua tiểu thái giám phụ trách giữ chìa khóa của Vĩnh Hòa cung ngày ấy, nghe hắn nói ngày ấy xác thật có mấy cung nữ nhị đẳng chạy về trước khi khóa cửa cung. Nhưng nô tài đều đã hỏi qua từng người, Có hai người cùng nhau tới Hoán Y cục lấy y phục, còn một người thì theo mệnh lệnh của Đức phi nương nương đến chỗ Hoàng Thái Hậu tặng đồ cho Ngũ công chúa. Nô tài đã kiểm chứng, lời các nàng nói đều là sự thật. Xác thật không có ai từ Ngự Hoa Viên trở về......” Đôi mắt Khang Hi híp lại, trong lòng nghi hoặc. Đối với năng lực của Lương Cửu Công hắn vô cùng tín nhiệm, bằng không cũng không có khả năng lưu hắn ở bên người mình lâu như vậy. Vậy, vì sao lại không tìm thấy người? Lương Cửu Công hận không thể đem toàn bộ tin tức chính mình biết nói ra hết, đối với hoàng đế biểu đạt sự trung thành, chứng minh mình đã dùng hết tâm tư để làm việc, hắn nói tiếp: “Đúng rồi, nô tài còn nghe kia tiểu thái giám kia nói qua, ngày ấy tam công chúa tựa hồ cũng vội vàng trở về trước khi khóa cửa cung, có lẽ là công chúa đã gặp qua tiểu cung nữ mà ngài nói, nô tài một lát nữa liền da mặt dày đi phiền nhiễu tam công chúa một chuyến......” Lương Cửu Công cúi đầu dông dài, lại hoàn toàn không biết giờ phút này trong lòng Khang Hi đã dâng lên một trận sóng gió. "Cái, cái gì?" Hoàng đế không thể tin tưởng hỏi. "Nô tài là nói tam công chúa có khả năng đã gặp được tiểu cung nữ mà ngài nói, nhưng tam công chúa dù sao cũng là chủ tử, còn chưa xuất giá, lúc trước nô tài thật sự không dám làm phiền ngài ấy......" Lương Cửu Công còn chưa có ý thức được. Đột nhiên, hoàng đế lật đổ cái bàn trước mặt, một tiếng vang lớn, bút mực văng khắp nơi, trang giấy tung bay. Lương Cửu Công cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, chỉ thấy sắc mặt hoàng đế âm trầm, môi mỏng hơi nhấp, ánh mắt hẹp dài tràn đầy sát khí. Lương Cửu Công là người thông minh, rất nhanh hắn đã ý thức được điều gì đó, ngay sau đó sắc mặt lập tức trắng bệch, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, không rên một tiếng. Nói như vậy tam công chúa ngày ấy cũng có thể xuất hiện ở Ngự Hoa Viên ? Chẳng lẽ, chẳng lẽ Hoàng Thượng ngày ấy...... Lầm gian nữ nhi của chính mình? Chả trách vô luận hắn tra tìm như thế nào cũng không tra được gì, ai có thể liên tưởng đến Tam công chúa đâu! Trời ạ, Lương Cửu Công chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm,hôm nay sợ là hắn phải bỏ cái mạng nhỏ này tại đây ô hô. Cung nữ và thái giám chung quanh thấy thế cũng vội vàng quỳ đầy đất. Từ đoạn đối thoại giữa Hoàng đế và Lương Cửu Công cũng có thể đoán được vài điều, biết mình đã nghe chuyện không nên nghe; còn có người trên mặt vẫn mang theo sự ngây thơ, không rõ nguyên do, chỉ ngơ ngác theo mọi người quỳ xuống. Không khí đông cứng lại. Hoàng đế đứng tại chỗ, nhìn một đám cung nữ thái giám quỳ đầy đất, mặt vô biểu tình. Hắn thật sự không nghĩ tới, chính mình cư nhiên rất có thể đã lầm gian chính nữ nhi của mình, rồi sau đó còn đối với thân thể của nàng nhớ mãi không quên, dư vị vẫn còn đó. Thời điểm nghe Lương Cửu Công nhắc đến Tam công chúa, trong lòng hắn mơ hồ dâng lên dự cảm bất an, hiện giờ quả thực không sai. Tình huống tệ nhất đã xảy ra. Hoàng đế lại nghĩ tới hôm qua tam công chúa tránh mình như rắn rết, điều này càng xác thật chuyện kia Khang Hi chậm rãi siết chặt nắm tay, hắn còn mong có một tia may mắn. Có lẽ chỉ là hiểu lầm, có lẽ Lương Cửu Công tra sai rồi, có lẽ cung nhân tuần tra ban đêm ánh mắt không tốt, có lẽ tiểu cung nữ kia không phải người của Vĩnh Hòa cung. Nhưng vô luận là loại khả năng nào đi chăng nữa, hôm nay các cung nhân đã nghe được lời nói của hắn và Lương Cửu Công , xác thực không thể lưu lại được nữa Nếu đã không giữ lại được thì nghe chút nữa cũng chẳng sao. "Đã tra được ngày đó là ai hạ dược trẫm chưa?" Hoàng đế ngữ khí bình đạm hỏi. Nhưng ở trong tai Lương Cửu Công nghe được giống như lời sấm, hắn lúng ta lúng túng trả lời: “Bẩm vạn tuế gia, là một cung nữ lớn mật, nô tài đã xử trí rồi.” "Vậy sao?" Hoàng đế ngữ khí nhẹ nhàng. Lương Cửu Công liên tục gật đầu, “Giờ chắc là đã ở trong bãi tha ma rồi.” Trong cung không thiếu nô tài to gan lớn mật, giống như Đức Phi, hoặc như Vệ thứ phi sinh hạ Bát a ca Dận Tự . Nhưng những nô tài to gan lại không đủ thủ đoạn chỉ có đường một con đường chết. "À." Hoàng đế cười khẽ, ngay sau đó nhàn nhạt nói: “Truyền khẩu dụ của trẫm, chu di cửu tộc. Truyền khẩu dụng đến lục cung, ai có liên quan đến nữ nhân này thì sẽ bị xử trí theo quy định.” Nói xong hắn xoay người rời đi,khi đi ngang qua Lương Cửu Công đang quỳ trên mặt đất, dừng bước chân, “Lương Cửu Công, nhớ rõ đem nơi này quét tước sạch sẽ, thuận tiện cũng đem cổ ngươi tẩy rửa sạch sẽ. Nếu như trẫm nghe việc này được đồn lung tung ở nơi nào đó thì ngươi lại chờ kiếp sau tiếp tục hầu hạ trẫm đi”
0 bình luận