Chương 8

Nhưng mà, lúc này sau điện Vĩnh Hòa Cung lại là một cảnh tượng khác. Triệu Giai quý nhân sau khi nghe tin thánh giá sẽ đến đây, bà cho rằng lại giống trước , Hoàng đế sẽ đến nơi của Đức phi , nên không để trong lòng. Thẳng đến khi nghe tiểu thái giám báo hoàng đế muốn đến nơi này của bà, bà sửng sốt hồi lâu, cho đến khi được cung nữ bên người nhắc nhở mới phản ứng trở lại. Ngay sau đó, Triệu Giai quý nhân mừng rỡ như điên, vội vàng sửa sang lại trang dung, liền vội vàng ra ngoài đón thánh giá. Đã lâu Khang Hi không đến sau điện Vĩnh Hòa Cung , sau khi vào phòng Triệu Giai quý nhân rồi mới cảm thấy có chút chật chội. Thật ra , sau điện Vĩnh Hòa Cung, trong trắc điện có vài quý nhân ở cho nên diện tích cũng không mấy dư dả. Triệu Giai quý nhân bởi vì sinh hạ Tam công chúa, cho nên chỗ ở của các nàng cũng tương đối rộng rãi, nhưng ở trong mắt hoàng đế nơi này thực sự không tính là lớn. Nhưng cũng không còn cách nào khác, trọng nam khinh nữ là điều thường thấy trong xã hội lúc bấy giờ . Các a ca sau khi đến một độ tuổi nhất định sẽ được chuyển đến chỗ ở riêng, nhưng công chúa lại không có được đãi ngộ như vậy, từ trước đến nay đều phải ở lại bên người đã nuôi nấng mình. Bởi vậy, Đoan Tĩnh đang ở một căn phòng nhỏ trong tiểu điện của Triệu Giai quý nhân. Vì diện tích không được lớn, cho nên rất mau đã truyền đến nơi ở của Đoan Tĩnh. Nghe nói Khang Hi đến, sắc mặt Đoan Tĩnh trắng nhợt, vô thức siết chặt chiếc khăn trong tay : “Sao...... Sao Hoàng A Mã lại đột nhiên tới nơi này, rõ ràng đã lâu chưa tới mà......” Lục Y không biết tâm sự của nàng, chỉ cho rằng lâu rồi nàng chưa gặp hoàng đế nên có chút khẩn trương, vội vàng trấn an nói: “Công chúa, Hoàng Thượng tới đây là chuyện tốt a! Có Hoàng Thượng chống lưng, đám tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy trong Nội Vụ Phủ cũng sẽ không dám cắt xén băng của chúng ta nữa. Thời tiết bây giờ càng thêm nóng bức, có thêm nhiều băng người cũng dễ chịu hơn chút.” Gần đây Đoan Tĩnh lại không sợ nóng, từ sau khi trọng sinh thân thể đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu, cơ thể băng cơ ngọc cốt*, tỏa ra hương thơm . (*):Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp. Nhưng ngày hè nắng chói chang, có thêm nhiều băng cũng tốt, cho dù nàng không dùng , thì Triệu Giai quý nhân cũng phải dùng. Trước kia mỗi khi hè đến, hoàng đế luôn mang theo những phi tử được sủng ái và các hoàng tử công chúa đến Nhiệt Hà tránh nóng, có điều năm nay bởi vì bệnh tình của Hoàng quý phi thay đổi thất thường nên đã bị hủy bỏ. Đương nhiên cho dù có hủy bỏ hay không, đãi ngộ như vậy nàng chưa bao giờ được hưởng qua. Mỗi khi vào hè, Tử Cấm Thành nóng muốn bốc hơi, vì muốn tiết kiệm băng, nàng thường dọn đến ở cùng với Triệu Giai quý nhân. Thỉnh thoảng nàng còn học một số biện pháp trong sách cổ, thật cẩn thận dùng chút vụn băng làm thành đá bào cho nàng và Triệu Giai quý nhân ăn giải nhiệt, số lượng tuy không nhiều lắm nhưng cũng làm cho nàng vui sướng không thôi. Nhưng Đoan Tĩnh thà không cần số băng đó, cũng không muốn gặp mặt Khang Hi. Môi nàng trắng bệch, trong đầu không khỏi lại nghĩ tới ngày ấy vật cực nóng ở trong thân thể nàng điên cuồng khuấy đảo, cùng tiếng thở dốc thô nặng của người nọ vang lên ở bên tai nàng. "Lục Y, ta không muốn đi. Nếu ngạch nương tới gọi ta, ngươi liền nói...... Liền nói ta bị bệnh!" Đoan Tĩnh nỗ lực nghĩ ra lý do để tránh cùng Khang Hi gặp mặt. "Công chúa!" Lục Y tức giận gọi nàng. Đoan Tĩnh nắm lấy tay nàng ấy, môi trắng bệch, đáng thương vô cùng mà nhìn nàng: “ Lục Y đáng yêu, tỷ tỷ tốt, làm ơn đi mà.” Lục Y bất đắc dĩ nhìn nàng, gian nan gật đầu đầu đồng ý. Đoan Tĩnh nhận được câu trả lời của Lục Y, nở nụ cười nhẹ. Sau đó nàng vội vàng cởi bỏ áo ngoài, và giày thêu rồi bò lên trên giường. Nếu đã diễn thì phải diễn cho thật, phòng ngừa vạn nhất. Lục Y bất đắc dĩ nhìn Đoan Tĩnh đang nằm ở trên giường, chỉnh lại chăn gấm ở trên người nàng . Một lúc sau, Triệu Giai quý nhân quả nhiên phái người tới thúc giục, Lục Y chỉ có thể căng da đầu nói dối dùm Đoan Tĩnh. Bên kia Triệu Giai quý nhân đang hầu hạ Khang Hi dùng trà, bà dùng mu bàn tay cẩn thận thử độ ấm trên vách ly, sau đó mới hớn hở mà đem chung trà dâng đến tay hoàng đế. Biết được lý do mà hoàng đế đến đây, nụ cười càng thêm xinh đẹp, “Hoàng Thượng, quả thực kỹ năng thêu thùa của Tam công chúa nhà chúng ta rất tốt, có điều bởi vì thời gian ngắn nên mới thêu đai buộc trán tặng Hoàng quý phi. Nếu như ngài thích, tì thiếp* liền nói con bé thêu cho ngài một bức bình phong, chờ sang năm, tới lễ mừng thọ 37 tuổi của ngài thì sẽ tặng làm lễ vật.” (*): hình như theo mình biết thì từ dưới tần đều tự xưng là ttì thiếp hay sao á Khang Hi tiếp nhận chung trà từ trong tay bà , dùng nắp gạt lá trà sang một bên, nhấp một ngụm, ngay sau đó liền buông chung trà xuống. Là loại trà cũ, cho dù được bảo quản tốt thì cũng nghe một mùi mốc thoang thoảng. Nhưng hẳn đây là loại trà tốt nhất mà Triệu Giai thị có. Hắn hơi nhíu mày, không quá để ý, tiếp lời Triệu Giai thị: “Tùy tiện làm cái gì đó đơn giản không phí sức là được, đừng làm khó hài tử.” Triệu Giai quý nhân vội nói: “Không phí sức, đứa nhỏ này từ trước đến nay luôn hiếu thuận, con bé cao hứng còn không kịp nữa là.” Khang Hi tùy ý gật đầu, lại thuận miệng hỏi: “Tam công chúa đâu? Sao còn chưa thấy con bé đến.” Đúng lúc cung nhân đến bẩm báo, nghe Hoàng Thượng hỏi chuyện, vẻ mặt khó xử nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Tam công chúa...... cung nữ bên người Tam công chúa nói thân thể Tam công chúa không khoẻ, sợ sẽ lây bệnh cho ngài,nên sẽ không dùng bữa cùng ngài và tiểu chủ......” Khang Hi hơi cau mày, rõ ràng không lâu trước đây khi hắn ở Thừa Càn Cung gặp nàng, cũng không thấy thân thể nàng không có gì không tốt, sau mới có một lát mà đã bệnh. Sắc mặt Khang Hi hơi trầm xuống. Triệu Giai quý nhân thấy thế, vội vàng hoà giải: “Hoàng Thượng, thiện đã dọn xong, không bằng dùng bữa trước. Tam công chúa bên kia, tì thiếp sẽ phái người đi thỉnh thái y tới xem sao, chắc là chỉ bị say nắng không phải chuyện gì lớn. Ngài dùng bữa trước mới là chính sự.” Khang Hi không để ý đến bà: “Nàng ở đây, trẫm tự mình đi xem.” Mặt Triệu Giai quý nhân lộ vẻ khó xử, lại không dám làm trái mệnh lệnh của hoàng đế , chỉ có thể trơ mắt nhìn Khang Hi đi đến phòng cách vách. Trong phòng, Đoan Tĩnh cho cung nữ hầu hạ lui xuống, nằm ở trên giường giả bệnh, chỉ để lại Lục Y ở cửa yểm trợ cho nàng. Nàng nghĩ , nếu nàng làm vậy , phụ hoàng khi nghe xong tất nhiên sẽ mất hứng. Sau này, khi nàng nghe từ trong miệng cung nữ biết nguyên nhân tại sao Khang Hi đến đây thì âm thầm hối hận không thôi. Sớm biết vậy, nàng đã đổi thời gian tặng lễ, ai ngờ việc này lại khiến mọi chuyện xảy ra phản ứng dây chuyền liên tiếp, Đoan Tĩnh hối hận cắn môi. Đột nhiên, nàng nghe tiếng ồn ào ngoài cửa, Lục Y cố ý nâng cao thanh âm hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường.” “Chủ tử các ngươi đang ở đâu?” “Khởi bẩm Hoàng Thượng, công chúa đã...... Ngủ rồi.” Khang Hi nghe vậy cho vẫy lui mọi người: “Các ngươi im lặng chút, trẫm vào xem con bé.” Dứt lời một mình bước vào cửa phòng. Đoan Tĩnh nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng nằm nghiêng người,nhắm mắt giả bộ ngủ. Hiện giờ thánh giá đã đến đây, giả vờ cũng phải nhìn sao cho thật hoàn toàn. Khang Hi thả nhẹ bước chân, đẩy rèm châu ngăn cách ra, bước vào nội thất. Liền thấy thiếu nữ với đường cong duyên dáng đang nằm ở trên giường, một tấm chăn mỏng đước đắp lên người, chăn gấm làm bằng tơ lụa tinh xảo vắt ngang eo nàng, chỉ cần liếc mắt một cái là biết cái eo này có bao nhiêu thon gọn, nhỏ đến mức một cánh tay cũng có thể ôm hết . Mái tóc đen dài xỏa tung trên giường, sợi tóc dừng ở trên da thịt tuyết trắng lộ ra sau lớp trung y trong thật kiều diễm, theo quần áo nhìn lại, là chiếc cổ trắng giống như bạch ngọc, vành tai nhỏ xinh, trên đôi má non mềm là lông tơ tinh tế. Ánh mặt trời xuyên qua rèm voan chiếu lên trên người mỹ nhân đang ngủ , dịu dàng uyển chuyển, lười biếng phóng khoáng. Bước chân Khang Hi hơi khựng lại, ngay sau đó chậm rãi tới gần giường.
0 bình luận