Chương 7

Hai mắt Hoàng đế lóe lên, cũng nói phụ họa thêm vài câu. Triệu Giai quý nhân thất sủng nhiều năm, Tam công chúa thì an tĩnh thật thà, hiện giờ cẩn thận hồi tưởng lại hắn cũng không nhớ quá rõ mặt mày của hài tử kia. Hắn nhớ đến Nhị công chúa Lam Kỳ Nhi luôn quấn lấy hắn muốn này muốn nọ , còn có Ngũ công chúa và Thất công chúa do Đức Phi hạ sinh, đối với đứa nhỏ này, hắn quả thật đã bỏ bê quá nhiều. Ngay cả thời điểm khi đến Vĩnh Hòa Cung , cơ hồ cũng chưa từng thấy nàng lần nào. Hoàng đế nghĩ nghĩ nói: “Xác thật là hài tử tốt, Lương Cửu Công, ngươi lấy mấy cây trâm với mấy cái quạt tròn ngà voi , chờ lát nữa đưa đến Vĩnh Hòa Cung.” Lương Cửu Công nghe hoàng đế nhắc đến Vĩnh Hòa Cung, đôi mắt hơi trầm ngâm, lại không nói thêm gì, vội vàng lĩnh mệnh. Khang Hi ám chỉ với Hoàng quý phi về chuyện phong hậu, quả nhiên Hoàng quý phi nghe xong thì có tinh thần hơn, trên mặt nhiều thêm vài phần ý cười. Sau khi nói xong chính sự, hoàng đế lại ngồi trong chốc lát, mới rời khỏi Thừa Càn Cung. "Vạn tuế gia, sắp đến lúc dùng cơm trưa rồi, ngài muốn tới đâu dùng?" Lương Cửu Công đi theo ngự giá kính cẩn hỏi. Hoàng đế nhéo nhéo mi tâm: “Đến Vĩnh Hòa Cung đi.” “Vâng, thưa vạn tuế gia.” Chính điện Vĩnh Hòa Cung. Đức phi nghe nói Hoàng Thượng sắp giá lâm, vội vàng sửa sang lại lớp trang điểm, phân phó các cung nhân chuẩn bị trà và thức ăn theo khẩu vị của Khang Hi. Sau một trận ồn ào, trên người bà ta từ trên xuống dưới đều đã thay mới hoàn toàn, yểu điệu lượn lờ đứng ở cửa, đối với lớn cung nữ bên người phân phó: “Tố Mai, mau đi xem coi tiểu a ca đã tỉnh chưa? Đem nó ôm đến đây.” "Nương nương, có cần gọi Thất công chúa đến không?" Tố Mai thật cẩn thận hỏi. Thất công chúa lúc sinh ra đã ốm yếu nhiều bệnh, từ khi biết ăn cơm đã bắt đầu uống thuốc, hiện giờ mới được ba tuổi, nhưng nhìn dáng vẻ cứ như sống không nổi đến lúc lớn ( trên thực tế Thất công chúa cũng chỉ sống đến năm mười hai tuổi liền chết non ), cho nên Đức phi không có đặt quá nhiều tình cảm trên người nàng. Quả nhiên, bộ dáng Đức phi săn sóc nói: “Tiểu thất thân thể suy nhược, nên đừng gọi con bé ra, để nó nghỉ ngơi cho tốt đi.” Tố Mai trong lòng hiểu rõ. Đức phi từ trước đến nay đều mang bộ dáng ôn nhu, dịu dàng như nước. Lời nói đối với mọi người đều uyển chuyển nhẹ nhàng, vì người khác mà suy xét . Thật không uổng công Khang Hi ban phong hào ' đức ' cho bà ta. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết được sự tình,trong lòng Tố Mai đối với chữ ' đức ' của bà ta không dám gật bừa. Mà Khang Hi lại rất thích dáng vẻ và tính tình này của Đức phi, càng thêm sủng ái bà ta, thường xuyên bãi giá đến Vĩnh Hòa Cung. Đức phi cũng đã quen với việc hoàng đế tới Vĩnh Hòa Cung là bởi vì bà ta. Bà ta cho rằng hôm nay cũng là như thế. Nhưng lần này, là bà ta thất sách. Hoàng đế mới vừa bước vào Vĩnh Hòa Cung, Đức phi vội vàng tiến lại nghênh đón, bà ta mặc một thân trang phục Mãn Thanh màu trắng ngà, trên đầu cắm mấy bông hoa màu hồng nhạt, nhã nhặn ôn nhu tiến lên hành lễ. Hoàng đế cười miễn lễ, Đức phi thuận theo đứng dậy, mỉm cười đi đến bên người hoàng đế, vội vàng gọi nhũ mẫu đem thập tứ a ca ôm tới, hờn dỗi nói: “Vạn tuế gia đã lâu không tới Vĩnh Hòa Cung, tiểu a ca của chúng ta đã cao hơn trước rồi.” Hoàng đế nhìn thập tứ a ca còn đang ngủ say trong lòng ngực nhũ mẫu, hôm nay trời nắng nóng, tiểu hài tử được ôm vào trong ngực, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, không ngừng rúc đầu của mình vào trong lòng nhũ mẫu, ý đồ muốn tránh né ánh mặt trời đang chiếu thẳng vào, nhìn bộ dáng cau mày của nó, hiển nhiên là ngủ không được yên ổn. Khang Hi thấy thế sắc mặt hơi trầm xuống: “Đã lớn hơn chút rồi, có điều hôm nay trời nắng nóng, tiểu hài tử dễ bệnh, nó đang ngủ ngon lành tội gì phải ẫm nó tới đây, mau ôm nó trở về để nó ngủ một giấc cho đàng hoàng.” Nhũ mẫu nghe vậy lúng ta lúng túng không dám nói lời nào, ánh mắt không tự giác liếc nhìn về phía Đức phi. Tươi cười trên mặt Đức phi hơi cứng lại, vội vàng nhận sai: “Là thần thiếp suy xét không chu toàn, thần thiếp...... Thần thiếp chỉ là đã lâu rồi chưa gặp ngài nên mới......” Dứt lời, bộ dáng Đức Phi vô cùng ủy khuất, vành mắt ửng đỏ, lã chã chực khóc, chọc người trìu mến. Khang Hi từ trước đến nay yêu thích nữ nhân dịu dàng, có thể dễ dàng nhận ra được từ việchắn cực kỳ sủng ái Mật phi Vương thị. Mà Đức phi có thể từ một cung nữ có địa vị thấp hèn bò lên được vị trí tứ phi cao quý này, bà ta hiển nhiên vô cùng hiểu rõ sở thích của Khang Hi, biết như thế nào mới có thể gãi đúng chỗ ngứa. Quả nhiên, hoàng đế thấy bộ dáng đáng thương này của bà ta, tức khắc tức giận đều tiêu tan, ôm vai bà ta nói: “Trẫm biết Ôn Nhã từ trước đến nay cẩn thận chu đáo, nhất thời sơ sẩy cũng là bình thường. Mấy ngày nay thân thể Hoàng quý phi không được tốt, chưa bù đắp được cho nàng, trẫm về sau nhất định sẽ thường tới thăm nàng và tiểu thập tứ.” Đức phi nghe vậy, nín khóc mà cười, giận hờn liếc nhìn hoàng đế một cái, cũng không làm bộ làm tịch, thuận theo nói: “Vạn tuế gia không được lừa thần thiếp đâu đó.” Đang nói, Tố Mai khom người tới báo: “Hoàng Thượng, nương nương, thiện đã dọn xong.” Đức phi gật gật đầu, nói với hoàng đế: “ Nghe nói ngài tới, thần thiếp đã phân phó người đến nói với Ngự Thiên Phong làm chút đồ ăn thanh đạm. Có canh đậu xanh* ,thiếp đã phân phó bọn họ ướp lạnh,giờ trời đang nóng có thể uống để giải nhiệt. Thần thiếp còn nhớ rõ lần trước ngài ở nơi này có uống qua một lần, còn khen canh ngon......” (*): trong cv để là canh đậu xanh nấu với rượu gạo mình không biết là gì nên thay thế từ khác nha Đức phi còn chưa dứt lời, hoàng đế liền lên tiếng đánh gãy lời nói của bà ta, "Không cần, trẫm hôm nay đến nhìn Triệu Giai quý nhân và Tam công chúa một chút, không thể dùng bữa cùng nàng, hôm khác sẽ đến thăm nàng sau." Nói xong thì vỗ vỗ tay Đức phi trấn an , xoay người rời đi. Lương Cửu Công nhắm mắt chạy theo sau, hai tiểu thái giám phía sau hắn cầm đồ Hoàng đế ban thưởng cho Đoan Tĩnh cũng cúi đầu yên lặng vòng qua người Đức phi. Nụ cười trên mặt Đức Phi cứng lại, sau khi phản ứng lại mới vội vàng nở nụ cười cung tiễn hoàng đế, nhìn vào cũng không nhận ra sự xấu hổ vừa nãy của bà ta . Nhìn hoàng đế đi về phía sau điện, Đức phi mới chậm rãi đỡ lấy tay lớn cung nữ Tố Mai đứng lên, khuôn mặt mang theo sự lạnh lẽo, “Triệu Giai quý nhân...... Hoàng thượng đã lâu rồi không sủng hạnh ả ta, hôm nay như thế nào lại đột nhiên nhớ tới ả ta......” Vẻ mặt Tố Mai nghiêm túc đáp: “Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ cho người đi hỏi thăm.” Nửa canh giờ sau, Đức phi ngồi ở trước bàn ăn nhìn một bàn đồ ăn lạnh ngắt trước mặt , nghe Tố Mai bẩm báo, mới biết rõ mọi chuyện, lòng cũng thoáng yên tâm. Trong mắt bà ta mang theo ý chê cười, ngữ khí chanh chua: “Nói như vậy, Hoàng Thượng chỉ là ngẫu nhiên thấy đai buộc trán Tam công chúa đưa cho Hoàng quý phi , nên mới nổi lên lòng trìu mến với Tam công chúa, Triệu Giai thị chỉ may mắn nhiễm một chút phúc khí của Tam công chúa thôi à, cũng không phải việc gì to tát.” Tố Mai gật đầu: “Tam công chúa tính tình chất phác, trước kia thời điểm Hoàng Thượng tới cung chúng ta, Tam công chúa đều tránh ở phía xa, công chúa quả nhiên là có mắt nhìn. Huống hồ đã lâu như vậy, nô tỳ cũng không nhớ tới Tam công chúa có chỗ nào đáng yêu.Chắc cũng chỉ có kỹ năng thêu thùa là tạm chấp nhận được, sao mà so được với Ngũ công chúa thông tuệ hơn người của chúng ta. Nương nương yên tâm, Hoàng Thượng chỉ là nhất thời hứng thú với Tam công chúa, trong cung còn có rất nhiều hài tử thông minh lanh lợi như vậy, không chừng qua vài ngày hoàng thượng liền sẽ quên đi.” Đức phi cũng không dám lơ là: “Đi Thọ Khang Cung nói với Ngũ công chúa một tiếng, nói với con bé từ bây giờ cũng tập thêu thùa đi, rồi làm Hoàng thượng túi tiền hay vật gì đó linh tinh.Nhìn Tam công chúa là biết, Hoàng Thượng thích những hài tử có hiếu.” Tố Mai mím môi, lấy hết can đảm nhắc nhở : “Nương nương, Ngũ công chúa của chúng ta cũng chỉ mới 6 tuổi, e là giờ đụng vào kim chỉ thì hơi sớm đó ......” Đức phi trừng mắt nhìn nàng ta liếc mắt một cái: “Sáu tuổi thì tính là gì, tuy rằng đứa nhỏ này được chính tay Thái Hậu nuôi dưỡng, cũng thường xuyên gặp mặt Hoàng Thượng. Nhưng ở trong cung này, hài tử không được Hoàng thượng yêu thích sao có thể được người khác coi trọng! Nhìn Tam công chúa trước kia đi, có ai mà nhớ đến nàng ta, hiện giờ Hoàng Thượng mới ghé qua đó một lát, mà đã nghe mới vừa rồi Ngự Thiện Phòng đã tặng mười tám hộp đồ ăn qua đó! Hướng gió trong cung trước giờ đều thay đổi theo ý của Hoàng thượng, ngươi vào cung lâu như vậy, còn chưa hiểu rõ sao?” Sắc mặt Tố Mai sắc mặt trắng bệch, gật đầu vâng lời. Không khí nhất thời đông cứng lại, ngay cả cung nữ đứng trong góc cũng yên lặng cúi đầu.
0 bình luận