Chương 6

Ánh mắt Đại công chúa chợt ảm đạm, dù sao dưỡng nữ với nữ nhi ruột cũng không giống nhau. Sự thân thiết giữa Hoàng A Mã và nhị muội, dù nàng có sao chép nhiều kinh thư hơn nữa cũng không có được. Hoàng đế bị Nhị công chúa làm nũng , nháo đến mức phải đầu hàng, “Được rồi được rồi, Lam Kỳ Nhi, muốn Hoàng A mã ban thưởng cái gì? Hoàng A Mã đều sẽ thỏa mãn con.” Nhị công chúa đắc ý cười , “Hoàng A Mã, nữ nhi cũng không muốn gì nhiều , nghe nói ngài mới có được nghiên mực Huy Châu, không bằng đưa cho nữ nhi. Nữ nhi có được nhất định sẽ nghiêm túc luyện chữ, nếu Hoàng A Mã không tin, lần sau người tự mình tới kiểm tra công khóa* của con.” (*) : Ngày xưa, khảo hạch kết quả, thành tích của thuộc hạ, gọi là công khóa Chiêu này đúng là nhất tiễn song điêu*, phần thưởng có thể thấy không có bao nhiêu quý báu, nhưng để lại ấn tưởng sâu với hoàng đế. (*)MỘT MŨI TÊN TRÚNG HAI CON CHIM ĐIÊUGiải thích: một mũi tên băn trúng hai con chim điêu. Ý nói nhất cử lưỡng tiện.Xuất xứ: Đường . Lí Diên Thọ 李延寿: Bắc sử - Trưởng Tôn Thịnh truyện 北史 - 长孙晟传 Thời Nam Bắc triều, Bắc Chu có một danh tướng tên là Trưởng Tôn Thịnh 长孙晟, người Lạc Dương 洛阳. Ông rất tinh thông võ nghệ, giỏi về binh pháp, đặc biệt có tài bắn cung. Đương thời, thủ lĩnh Đột Quyết là Nhiếp Đồ 摄图 đến Bắc Chu cầu thân. Vị quân chủ Bắc Chu quyết định gả công chúa cho Nhiếp Đồ, đồng thời phái Trưởng Tôn Thịnh dẫn binh mã theo hộ tống công chúa đến Đột Quyết. Một lần nọ, Nhiếp Đồ và Trưởng Tôn Thịnh cùng nhau ra ngoài đi săn. Nhiếp Đồ ngẩng cao đầu, nhìn thấy trên bầu trời có hai con chim điêu đang giành nhau một miếng thịt. Để xem thử tài bắn cung của Trưởng Tôn Thịnh như thế nào, Nhiếp Đồ thuận tay đưa cung tên cho Trưởng Tôn Thịnh, mời ông bắn hai con chim điêu kia. Trưởng Tôn Thịnh nhận cung tên, giục ngựa chạy về phía trước, nhắm hai con chim điêu đang tranh nhau, đợi cơ hội buông tên. Một tiếng "phựt" vang lên, hai con chim điêu cùng rớt. Nhiếp Đồ không ngớt tán thưởng: "bắn hay! bắn hay!" Từ đó, lưu truyền lại thành ngữ "Nhất tiễn song điêu" này. Còn thuận tiện về sau có cơ hội kéo hoàng đế đđến Chung Túy Cung nữa. Hoàng đế đồng ý, Vinh phi vừa lòng cười. Phi tần có hài tử sôi nổi hâm mộ không thôi, vội vã khuyến khích hài tử đi ra thể hiện, còn có phi tần chưa có hài tử lúc này chỉ ước có thể sinh một đứa. Chỉ có Đoan Tĩnh lẳng lặng cúi đầu ngồi yên một chỗ, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại, không muốn ai chú ý đến mình. Nhìn các a ca , công chúa không ngừng tiến lên khoe thành tích của mình, Lục Y có chút nôn nóng thấp giọng nói: “Công chúa, người sao không đem đai buộc trán người thêu dâng lên, người thêu đẹp như vậy, vừa vặn Hoàng Thượng cũng ở đây. Đây là một cơ hội tốt để giành được sự chú ý của Hoàng Thượng nha.” Đoan Tĩnh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nếu như là trước lúc nàng mười lăm tuổi nghe được,thì nàng nhất định sẽ tiến lên góp vào một phần náo nhiệt, ý đồ khiến cho phụ hoàng chú ý. Nhưng nàng đã không phải là nàng lúc trước, nàng sống lại một đời, đã sớm nhìn thấu tất cả từ mối hôn sự bất hạnh đời trước. Không hy vọng xa vời thì sẽ không thất vọng. Huống chi người kia không lâu trước đây đã làm nàng tổn thương sâu sắc, nàng cho dù đã quyết tâm quên đi chuyện đó, nhưng hiện giờ nàng thật sự không thể thản nhiên ở trước mặt hắn đóng vai một nữ nhi ngoan được. Bất luận chuyện gì có thể khiến cho hắn chú ý , nàng đều sẽ không làm. Hoàng đế ở đây đủ rồi, cũng đã cho Hoàng quý phi đủ mặt mũi, và cũng thỏa mãn sự chờ mong của chúng phi tử. Sau khi đồng ý với lời thỉnh cầu nũng nịu của thứ phi Viên thị , quyết định tối nay sẽ đến cùng giao lưu tư tưởng với bà ta, thuận tiện nhìn xem nữ nhi bà ta vì mình mà hạ sinh mới được bốn tháng. Viên thị tuổi trẻ mỹ mạo, mới vào cung không lâu, sau khi sinh, thân thể càng thêm kiều diễm đẫy đà, hẳn là sẽ có một phen phong tình khác. Hoàng đế nở nụ cười nhạt, không khỏi suy nghĩ bậy bạ. Hắn đang trong độ tuổi tráng niên, từ trước đến nay nhu cầu tình dục mãnh liệt, mấy ngày nay bởi vì sức khỏe của Hoàng quý phi mà phải tự mình chăm sóc, đã lâu không lâm hạnh hậu phi, hiện giờ sức khỏe Hoàng quý phi đã tốt lên không ít, hắn cũng có thể phát tiết dục hỏa trong ngày hè nóng bức. Hoàng đế đi rồi, Hoàng quý phi liền nói thân mình mệt mỏi nên vào nội thất nghỉ tạm, mọi người đều có mắt nhìn, sôi nổi đứng dậy cáo từ. Chỉ có Đoan Tĩnh chậm rãi đi sau cùng, lặng lẽ đem chiếc hộp trong tay Lục Y đưa cho Thanh Chi, “Thanh Chi tỷ tỷ, đây là đai buộc trán ta tự thêu, còn ở trước Phật niệm 《 dược sư kinh 》 ba* ngày , nếu hoàng quý ngạch nương ưng ý , liền miễn cưỡng dùng một chút, cũng coi như là một phần tâm ý của ta.” (*): chương trước trong cv để ba ngày , chương này thì để bảy ngày nên mìn thống nhất ngày giống chương trước nha. Thanh Chi không nghĩ tới cư nhiên còn có người tặng lễ mà tránh không tặng trước mặt Hoàng Thượng, không hề khoe khoang, ngẫm lại những a ca công chúa vì muốn thể hiện mà náo loạn làm phiền đến Hoàng quý phi , Thanh Chi lần đầu tiên cảm thấy vị Tam công chúa trước mắt này ngày thường không nổi bật lại tri kỷ như vậy. Nàng lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Tam công chúa, Thanh Chi kinh ngạc phát hiện, chính mình bây giờ cư nhiên mới phát giác Tam công chúa động lòng người đến vậy, hiện giờ đã khuynh quốc khuynh thành đến thế sau này không biết sẽ như thế nào. Cho dù là Vệ thứ phi đẹp nhất hậu cung cũng không bì kịp. Nhưng có lẽ bởi vì Tam công chúa lúc nào cũng cúi đầu không nói lời nào, cũng có lẽ là mọi người đã có thói quen bỏ qua nàng, nên không ai phát hiện ra rằng, Tam công chúa đã là lặng lẽ nở rộ từ lúc nào , mỹ lệ đến rung động lòng người. Phảng phất như ngọn gió ôn nhu trên núi , lại như đóa hoa sen thẹn thùng trên sông , chọc người thương yêu và muốn chiếm hửu nàng. Thanh Chi cảm thấy nếu mình sinh ra là nam nhân, tất nhiên sẽ muốn độc chiếm phong cảnh tuyệt đẹp này cho riêng mình, đáng tiếc vẻ đẹp trước mắt này chỉ có một mình nàng ấy thưởng thức mà thôi. Tặng lễ xong, Đoan Tĩnh liền xoay người cáo lui. Thanh Chi đem đai buộc trán dâng đến trước mặt Hoàng quý phi, Hoàng quý phi vuốt ve hoa mẫu đơn sinh động như thật này, không khỏi than thở, “Tam công chúa đúng là có tâm, trước kia cũng luôn như vậy, đồ vật của con bé tuy không bắt mắt nhưng rất tri kỷ. Xem kỹ năng thêu thùa này của nó, chắc là tốn không ít tâm tư.” Thanh Chi cũng cảm khái . "Cảnh cáo với Nội Vụ Phủ, đừng thấy người ta thành thật mà khi dễ." Hoàng quý phi phân phó nói. Thanh Chi tán đồng gật gật đầu. Bên kia, hoàng đế mới đi khỏi Thừa Càn Cung không lâu, lại sai người quay lại. Lúc ngồi trên ngự liễn hắn đột nhiên nhớ tới hôm qua ngự y đã nói với hắn . Thân thể Hoàng quý phi đã bệnh nặng trong thời gian dài, chẳng qua hiện giờ mới tốt hơn một chút, muốn hoàn toàn khỏi hẳn chỉ sợ là không có khả năng, bà ây bất quá hiên giờ chỉ đang chờ chết mà thôi. Trong lòng Khang Hi có chút cảm khái, nhớ tới tình nghĩa mấy năm nay biểu muội ở bên hắn và nữ nhi mới sinh hạ không lâu liền chết non. Hắn xoay nhẹ chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, lại nghĩ tới nhóm hoang tử hoang nữ tận tâm và tôn trọng Hoàng Quý Phi. Khang Hi dừng động tác trong tay, rốt cuộc hạ quyết tâm, quyết định vì xung hỉ cho bà mà phong bà làm Hoàng hậu. Thánh giá quay lại, mà bên này Đoan Tĩnh đang mang theo cung nữ của mình bước ra khỏi Thừa Càn Cung, đúng là oan gia ngõ hẹp, Đoan Tĩnh cũng không dự đoán được sẽ là cục diện như thế này. Tránh cũng không thể tránh, nàng chỉ có thể vội vàng cúi đầu, cúi người hành lễ. Hoàng đế ngồi ngay ngắn phía trên, ánh mắt lơ đãng đảo qua đám người đang hành lễ , người hơi cứng lại. Trong đám người ,có một nữ nhân mặc y phục Mãn Thanh màu xanh lục, tai đeo đôi bông tai ngọc phỉ thúy, sườn mặt nhìn có vài phần quen thuộc, nhưng nàng cúi đầu, nhìn không khuôn mặt. Nhưng xem y phục và trang điểm, hiển nhiên không phải cung nữ, chẳng lẽ là đáp ứng hoặc thường tại nào mà hắn quên sao? Hoàng đế nhìn sườn mặt trắng tinh như ngọc của nàng tâm không khỏi xao động. Ngự liễn đi ngang qua, Đoan Tĩnh thở phào nhẹ nhõm , vội vàng mang theo cung nữ bước nhanh ra khỏi Thừa Càn Cung. Hoàng đế hơi hơi quay đầu lại, nhìn bóng dáng người kia như chạy trối chết , trong mắt hiện lên vài tia tìm tòi nghiên cứu. Lương Cửu Công theo tầm mắt hoàng đế cũng nhìn nhìn, hắn là lớn thái giám bên người hoàng đế, tự nhiên là phải nhớ kỹ mọi chuyện , kể cả việc hoàng đế không nhớ rõ. Hắn thấp giọng trả lời: “Vạn tuế gia, hình như là Tam công chúa.” Hoàng đế mắt phượng híp lại, xoay chuyển nhẫn ban chỉ trên tay, ừ một tiếng. Tam công chúa? Hắn có chút xấu hổ , buồn bực vì những suy nghĩ vừa rối của chính mình , nhưng trên mặt không hiện bất kì gợn sóng nào. Nghe nói Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng quý phi lại vội vàng từ trên giường chống thân thể tới đón tiếp. Hoàng đế vội đỡ lấy bà, Hoàng quý phi ngồi dựa lên giường, thần sắc có chút mỏi mệt, trên trán mang đai buộc trán hoa mẫu đơn mà Đoan Tĩnh thêu , tăng thêm vài phần ung dung. Đai buộc trán kia thật sự tinh xảo, Hoàng quý phi cho người xem qua không có vấn đề gì, liền mang ở trên đầu. Hoàng đế cũng nhìn nhiều vài lần, khen: “Đai buộc trán này của Biểu muội trong thật tinh xảo ,thoát tục.” Hoàng quý phi sờ sờ cái trán, cười nói: “Là Tam công chúa tặng.” Hoàng đế hơi hơi nhướng mày, “Sao mới vừa rồi trẫm ở đây không thấy dâng lên.” Hoàng quý phi từ trước đến nay đối với sự ngoan ngoãn của Đoan Tĩnh có vài phần hảo cảm, vì thế bà cười nói: “Đứa nhỏ này xưa nay đã như vậy, luôn yên lặng trả giá, không cần hồi báo, cũng không thích đấu đá, an tĩnh đến đến mức làm người ta muốn yêu thương.” “Đai buộc trán này, không biết con bé thêu bao lâu, những hài tử khác thì luôn cố biểu hiện ngài thấy . Chờ đến lúc mọi người đi hết, mới lặng lẽ tặng cho thiếp.” Hoàng quý phi cảm khái, "Đúng là đứa trẻ ngoan có tầm nhìn." Đáng tiếc là không được coi trọng.
0 bình luận