Chương 5

Ngày mai là ngày mười lăm tháng sáu, là ngày phải đi thỉnh an Hoàng quý phi. Đoan Tĩnh lấy từ sọt ra đai buộc trán mà nàng đã thêu, màu lam nhạt, những sợi chỉ vàng được thêu chung với những đóa mẫu đơn nở rộ. ( đoạn này chém gió nha mn) Lục Y cũng kinh diễm nhìn đai buộc trán trong tay Đoan Tĩnh , “Công chúa, tay nghề thêu thùa của ngài càng lợi hại rồi đó, nếu Hoàng quý phi nương nương thấy,thì nhất định sẽ rất vui vẻ.” Đoan Tĩnh nở nụ cười nhẹ nhàng, gương mặt ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển, “Quý trọng cái chổi cùn của mình thôi, có thứ gì tốt mà hoàng quý ngạch nương chưa thấy qua đâu.” Nhớ tới thân thể của Hoàng quý phi , Đoan Tĩnh thở dài, “Hy vọng hoàng quý ngạch nương mau chóng khỏe lại......” Hoàng quý phi là một người vô cùng đoan chính , bà đối với các công chúa và hoàng tử từ trước đến nay luôn yêu thương và quan tâm. Nếu không có bà, chỉ sợ Đoan Tĩnh khi còn nhỏ đã chết vì lạnh, những phân lệ ít ỏi của nàng , sợ là bị bóc lột không còn lại gì. Cho nên Đoan Tĩnh là thực lòng cầu nguyện vì Hoàng quý phi . Nàng từ trước đến nay thiện lương chân thành, sau khi thêu tốt đai buộc trán này liền đem nó dâng llên trước Phật , mỗi ngày niệm ba lần 《 kinh công đức các bổn nguyện của dược sư lưu ly quang 》. Ngày mười lăm tháng sáu , Thừa Càn Cung. Theo như lời lớn cung nữ Thanh Chi của Thừa Càn Cung ,tinh thần hôm nay của Hoàng quý phi tạm ổn, cho nên không có hủy bỏ thỉnh an. Nhóm Hậu phi sớm ở bên ngoài Thừa Càn Cung chờ, phân vị từ tần trở lên , các nương nương đều được ngồi kiệu, còn lại thì chỉ có thể đi bộ tới. Đây là sự khác biệt về thân phận. Công chúa tự nhiên không cần như thế, nhưng Đoan Tĩnh cự tuyệt, ngạch nương của nàng Triệu Giai quý nhân còn đang đi theo sau kiệu liễn của Đức phi , nàng sao có thể thản nhiên ngồi kiệu được chứ? Đối với sự cự tuyệt của nàng cũng không có người để ý, tam công chúa xưa nay đã như vậy, tâm tư cẩn thận, trầm mặc ít nói , coi như đỡ việc, các cung nhân tự tại hơn. Huệ, vinh, đức, nghi - bốn phi cùng nhưng phi tần khác từng người ngồi xuống , sau một chén trà nhỏ Hoàng quý phi mới thong thả ung dung đỡ tay cung nữ bước ra. Sắc mặt bà trắng bệch, có thoa phấn cũng che giấu không được tinh thần mệt mỏi của bà. Mọi người sôi nổi cúi người thỉnh an, Hoàng quý phi giơ tay miễn lễ, ngồi xuống vị trí phía trên. Rồi sau đó là các a ca, công chúa theo thứ tự mà thỉnh an, người lớn tuổi dâng lên quà biểu đạt tâm ý của mình ,người nhỏ tuổi dưới sự giúp đỡ của nhũ mẫu cũng biểu đạt lời chúc của mình. Các a ca thành niên vì muốn tránh tị hiềm, sớm đã nhờ người chuyển giao lễ vật biểu đạt tâm ý, chứ không tự mình dâng lễ. Đại công chúa dẫn đầu làm gương , nàng dâng lên《 Pháp Hoa Kinh 》do chính mình tự sao chép vì Hoàng quý phi cầu phúc. Nàng là nữ nhi của Cung thân vương Thường Ninh đê đệ Khang Hi , trước khi nàng sinh ra tỉ lệ hài tử trong cung chết non cực cao. Sau khi nàng sinh ra, lớn hoàng tử Dận Thì cùng nhị hoàng tử Dận Nhưng đều lần lượt trưởng thành. Bởi vậy, nàng được coi là biểu tượng của phúc khí , hoàng đế, Thái Hậu cùng Hoàng quý phi đều đối với nàng vô cùng sủng ái. Nàng trên danh nghĩa là được Hoàng quý phi nuôi nấng, sau này quan hệ của nàng với hoàng đế Ung Chính cũng rất tốt, sau đó nàng còn được sắc phong là Cố Luân Thuần Hi công chúa. Đại công chúa quả thật vô cùng dụng tâm,kinh thư nàng tự mình viết vô cùng nắn nót, lại đặc biệt thỉnh lớn sự trên Ngũ Đài Sơn khai quang, một mùi đàn hương nồng nàn theo những trang sách ập vào trước mặt. Hoàng quý phi nhìn kinh nàng sao chép liên tục khen ngợi, yêu thương vỗ vỗ tay nàng, khen nàng có tâm. "Cái gì có tâm?" Ngoài cửa cung nhân chưa kịp thông báo, liền thấy Khang Hi xoải bước đi tới. Mọi người vội vàng thỉnh an, Hoàng quý phi cũng vội vàng đứng lên, cúi người hành lễ. Khang Hi vội vàng đỡ lấy, “Biểu muội mau đunđứng lên, thân mình nàng không tốt, làm những thứ lễ nghi này làm gì.” Hoàng quý phi thuận theo động tác của hoàng đế , cùng hắn ngồi xuống, ngoài miệng liên tục khiêm tốn nói: “Lễ không thể thiếu.” Nhưng mi mắt bà cong cong ý cười, hiển nhiên đối với sự che chở của hoàng đế thập phần thoải mái. Thần sắc mệt mỏi cũng phảng phất trở thành hư không. Thấy hoàng đế đã đến, mọi người so lúc trước càng thêm nhiệt tình, ai cũng ngo ngoe rục rịch. Các phi tần trẻ tuổithật cẩn thận bày ra thần thái hoàn mỹ nhất của bản thân, chờ mong hoàng đế ưu ái. Chỗ tốt của việc có nhi nữ lúc này liền hiện ra , không lo không có đề tài để nói. Hoàng quý phi chủ động đem câu chuyện chuyển hướng đến kinh thư của lớn công chúa , hoàng đế lật xem vài trang, cũng tán thưởng mà nhìn lớn công chúa. Đại công chúa hơi hơi cúi đầu, trên mặt mang theo chút ý cười ngượng ngùng , “Chỉ cần hoàng quý ngạch nương thân thể khoẻ mạnh, nhi thần viết thêm một trăm lần nữa cũng là cam nguyện.” Lời này là lời thực lòng, khiến mọi người cảm động, chọc cho long tâm vui vẻ, hoàng đế liền vung tay lên, “Lương Cửu Công, đem thước vải yên la Giang Nam mới tiến cống lên cho lớn công chúa , trẫm nhớ rõ còn có cái vòng tay tam sắc tỉnh xảo cũng thưởng cho lớn công chúa, con bé nhỏ tuổi mang trang sức sáng màu .” Đại công chúa vội vàng tạ ơn, mọi người sôi nổi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nàng. Đoan Tĩnh lại hơi mang thương cảm nhìn thân ảnh của nàng, tuy rằng không thể nói nàng cùng vị tỷ tỷ này thân mật khăng khít, nhưng cũng không xa lạ. Đại công chúa lớn hơn Đoan Tĩnh 4 tuổi, các nàng cùng lớn lên, nhưng phiền não cũng theo sự trưởng thành mà lớn dần. Đại công chúa năm nay đã mười chín tuổi, tính thời gian thì sang năm nàng liền phải gả cho Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị Ban Đệ của bộ Khoa Nhĩ Thấm ở Mông Cổ nàng ấy liền phải rời khỏi nơi này. Cũng may đây là một mối hôn sự tốt, Ban Đệ cũng được Khang Hi coi trọng. Đoan Tĩnh hơi hơi câu môi nghĩ , hoàn toàn bất đồng với nàng, trượng phu của lớn công chúa được hoàng đế nghiêm túc cân nhắc qua. Là nữ nhi đầu tiên xuất giá, hắn thực thận trọng tiến hành khảo sát đối với người được chọn làm ngạch phò. Đại công chúa sẽ vô cùng hạnh phúc, như vậy cũng tốt, hạnh phúc là được. Thấy lớn công chúa được hoàng đế ban thưởng, Vinh phi cũng không yếu thế, liên tục ám chỉ nhị công chúa tiến lên tặng lễ. Nhị công chúa, sau này là Cố Luân Vinh Hiến công chúa, nàng được Vinh Phi hạ sinh. Ấn theo quy củ, vốn dĩ chỉ có nữ nhi của Hoàng Hậu mới có thể được phong làm Cố Luân công chúa, còn nữ nhi của các phi tần còn lại chỉ có thể được phong làm Hòa Thạc công chúa. Mà nhị công chúa, là nữ nhi duy nhất được chính hoàng đế Khang Hi phong làm Cố Luân công chúa , lý do là Khang Hi năm 47 hoàng đế sinh bệnh, nhị công chúa cẩn thận phụng dưỡng bên giường bệnh. Đối với nữ nhi này, hoàng đế còn tự mình đặt nhũ danh cho nàng, gọi là Lam Kỳ Nhi. Vinh sủng thế này, Đoan Tĩnh chưa bao giờ nhận được , nhưng nàng cũng đã quen với việc không được sủng ái. Nhị công chúa hoạt bát phóng khoáng, tiến lên hành lễ, đưa lên túi thơm chính mình tự làm. Mùi hương thanh nhã , túi thơm chế thành hình dạng con bướm, vừa không nhàm chán , lại có thể thấy được tấm lòng của người làm. Hoàng quý phi chân thành khen ngợi vài tiếng,rồi bảo cung nữ đem vào bên trong, có thể thấy bà vô cùng yêu thích nó. Chỉ có Đoan Tĩnh thấy Hoàng quý phi lặng lẽ dùng khăn lau lau đầu ngón tay, bà hẳn là không thích mùi hoa nồng đậm, Đoan Tĩnh nghĩ. Hoàng đế cũng không có chú ý tới điểm này , mắt hắn mắt mang ý cười, cầm lấy cây quạt nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu nhị công chúa , “Con thật lắm trò.” Nhị công chúa nhe răng trợn mắt làm ra bộ dáng bị đau, làm nũng kéo ống tay áo hoàng đế, “Hoàng A Mã, ngài sao lại ra tay tàn nhẫn như thế, đầu của nữ nhi nếu như bị ngài đánh hỏng rồi, ngài có thể sẽ không còn gặp được ai đáng yêu lại thông tuệ như Lam Kỳ Nhi đâu.” Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, nhìn như phẫn nộ, kỳ thật mắt lại mang ý cười,nữ nhi thông minh lanh lợi như thế khiến vô cùng hắn yêu thích, chỉ cần nhìn phương thức ở chung của hắn và nhị công chúa cũng có thể nhìn ra được vài phần.
0 bình luận