Chương 4

Tối hôm qua , nàng đi dạo mấy vòng ở ngoài xong mới trở về Vĩnh Hòa Cung, cũng may về kịp lúc lấy chìa khóa Vĩnh Hòa Cung. Đại cung nữ Lục Y bên người nàng gấp đến mức đi qua đi lại trong phòng, cũng may nàng ấy che giấu giúp nàng, hơn nữa từ trước tới nay cảm giác tồn tại của Đoan Tĩnh không lớn, cho nên trừ bỏ mẫu thân thì không có hỏi nàng đã đi đâu. Đoan Tĩnh còn nhớ rõ lúc ấy, Lục Y giúp nàng cởi quần áo, khi thấy trên người nàng xuất hiện nhiều dấu vết xanh tím, nước mắt lập tức chảy ra, hỏi nàng sao lại thế này. Nhưng sao Đoan Tĩnh có thể nói được. Sau khi trấn an Lục Y thật tốt, lại phân phó Lục Y lặng lẽ bưng chút nước lạnh đến giúp nàng lau người. Lúc này mới miễn cưỡng rửa sạc dấu vết trên người. Tai mắt trong cung quá nhiều , vì cẩn thận nàng không dám dùng nước ấm. Còn tốt, bây giờ là mùa hè, bằng không nàng dùng nước lạnh lau người có khi đã bị bệnh nặng một trận . Đoan Tĩnh nhìn vẻ lo lắng trên mặt Triệu Giai quý nhân , nhưng nàng không thể nào nói cho bà ấy chân tướng. Triệu Giai quý nhân vốn cũng không dễ dàng gì , vì phân vị thấp nên không thể tự mình nuôi nấng nữ nhi của mình , chỉ có thể đem Đoan Tĩnh giao cho Đức phi nuôi nấng. May mà, Đức phi được sủng ái, hài tử cũng nhiều, tổng cộng sinh hạ ba nam ba nữ. Tuy rằng đã chết ba người, nhưng cũng không thiếu hài tử. Khang Hi năm 22 , bà sinh hạ hoàng cửu nữ , cũng chính là Ngũ công chúa Cố Luân Ôn Hiến sau này. Hiện giờ được nuôi dưỡng dưới gối Hoàng Thái Hậu, vừa mới 6 tuổi, là thời điểm đáng yêu nhất, Thái Hậu ngậm ở trong miệng sợ tan cầm trong tay sợ vỡ , Đức phi cũng đối nàng vô cùng sủng ái, thường xuyên đến thỉnh an Hoàng Thái Hậu. Còn có tứ a ca hiện giờ đang được Hoàng Quý Phi nuôi nấng , năm ngoái lại sinh ra thập tứ a ca , cho nên Đức phi không thiếu hài tử, cũng không cần một công chúa như Đoan Tĩnh. Không để Đoan Tĩnh thiếu ăn thiếu mặc là tốt lắm rồi , nói chi đến dụng tâm nuôi dưỡng nàng. Đức Phi luôn cố ý nói là tự bà nuôi nấng, thực tế vẫn luôn là Triệu Giai quý nhân chăm sóc nàng. Đức phi cũng không để bụng , Đoan Tĩnh có thân cận với bà ta hay không, dù sao ở trong mắt bà ta, sớm hay muộn gì qua mấy năm nữa vị công chúa này cũng bị sẽ gả đi. Triệu Giai quý nhân đi rồi, một mình Đoan Tĩnh ngồi ở bên cửa sổ hồi lâu, Lục Y vẫn luôn ở bên cạnh lo lắng nhìn nàng, muốn nói lại thôi. "Muốn nói cái gì liền nói đi." Đoan Tĩnh chậm rãi cầm lấy đồ thêu từ trên bàn. Trong cung sinh hoạt không dễ, nàng cùng Triệu Giai quý nhân tuy rằng không lạnh,không đói chết, nhưng cũng không quá nhiều tài sản tích góp. Nhiều nơi cần phải tặng lễ lại không ít, chỉ có thể rảnh rỗi làm chút việc may vá, lúc cần đến, vừa không thất lễ lại tiết kiệm được tiền bạc. Đời trước sau khi nàng được gả đi, thói quen này vẫn được giữ lại, lúc xuất giá nàng được mama hồi môn truyền dạy tay nghề thêu vô cùng tinh xảo, vì để giết thời gian nàng tỉ mỉ học hồi lâu. Hiện giờ tay nghề thêu thùa của nàng sợ là so được với tú nương giỏi nhất ở Tô Châu Nàng chậm rãi cầm lấy kim chỉ, chuẩn bị làm đai buộc trán đưa cho Hoàng quý phi để biểu đạt tâm ý. "Công, công chúa, ngài, ngài có phải hay không......" Lục Y cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu, trong cung nếu cái gì cũng không hiểu thì có lẽ không sống được lâu. "Đúng vậy." Đoan Tĩnh một tay cầm châm, một tay cầm khung thêu , rũ đầu nhàn nhạt nói. Sắc mặt nàng bình tĩnh, giống như việc mất đi trinh tiết là một việc nhỏ không đáng giá nhắc tới. Nhưng nội tâm nàng hiển nhiên không có bình thản giống biểu hiện bên ngoài của nàng. Sắc mặt Lục Y trắng bệch, run rẩy quỳ rạp xuống đất, rũ đầu không phát ra tiếng. Chủ nhục thần chết. Công chúa mất đi trong sạch, nếu bị phát hiện, truy cứu lên, người bên cạnh nàng người đều sống không được. Dường như Đoan Tĩnh cũng không chuyên chú với việc thêu thùa trên tay trên tay, nàng chậm rãi đâm một châm xuống, kim chỉ theo động tác của nàng kéo dài ra. Đột nhiên, trên vải dệt màu xanh làm rơi xuống một giọt nước mắt...… Vải màu xanh lam bị nước mắt thấm vào làm cho loang lổ . "Là...... Là ai?" Lục Y lấy hết can đảm hỏi, vẻ mặt nàng thấy chết không sờn, “Công chúa, nô tỳ nguyện ý vì ngài làm hắn vĩnh viễn câm miệng......” Động tác Đoan Tĩnh đột nhiên cứng lại. "Tê --" nàng chọc kim vào ngón tay mình, đầu ngón tay trắng ngọc xuất hiện một giọt máu đỏ tươi. Nàng khẽ mở môi đỏ ngậm lấy đầu ngón tay, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào sườn mặt nàng, trắng mềm như ngọc , giữa mày toát ra vài tia vũ mị thuộc về nữ nhân, làm cho mặt nàng vốn nhu nhược động lòng người nay lại nhiễm vài phần diễm sắc, nàng bắt đầu nở rộ. "Công chúa!" Lục Y ngẩng đầu thúc giục nàng mau chóng hạ quyết tâm. Nhưng Đoan Tĩnh bên môi hàm chứa một tia cười khổ, nước mắt trong suốt đảo quanh hốc mắt nàng, vành mắt hồng hồng, lông mi mảnh dài run rẩy, “Lục Y, về sau không cần nhắc lại. Chúng ta không có cách nào làm hắn trả giá ......” "Công chúa......" Lục Y lẩm bẩm. Nước mắt dọc theo gương mặt Đoan Tĩnh chảy xuống chiếc cằm nhỏ xinh. Đến tột cùng là ai? Là ai có thể nhẫn tâm thương tổn một người dễ mến như công chúa! Lục Y trong lòng tràn đầy phẫn nộ cùng căm hận, chính là, công chúa quyết ý không nói, nàng cũng chỉ có thể tận lực vì công chúa giải quyết hậu hoạn. "Công chúa, ngài có thể có thai hay không ?" Lục Y trầm trọng nhắc tới vấn đề này. Đoan Tĩnh khựng lại, nàng hơi hơi há miệng, ánh mắt dại ra,kiếp trước nàng chưa từng có hài tử, căn bản không nghĩ đến chuyện này. Nàng có chút hoảng loạn , “Đúng vậy, ngươi nói đúng.” Đoan Tĩnh một tay hơi hơi vỗ bụng nhỏ, nơi này tối hôm qua bị phụ thân nàng rót đến tràn đầy, hôm qua nàng chịu đựng cảm giác thẹn thùng, khó khăn mới lắm mới moi hết long tinh từ chỗ sâu nhất trong thân thể ra. Sau đó nàng trắng đêm trằn trọc khó ngủ, thân thể lại đau nhức, có tâm trạng đâu mà nghĩ đến chuyện này. "Làm sao bây giờ?" Đoan Tĩnh gấp gáp, nàng không thể mang thai hài tử của phụ hoàng được! "Đúng rồi! Thuốc tránh thai!" Đoan Tĩnh linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ tới hoàng đế ngẫu nhiên sẽ lâm hạnh những nữ nhân thân phận thấp kém trong trắc điện Vĩnh Hòa Cung , sau khi xong liền sẽ ban cho các nàng thuốc tránh thai, hắn không cho phép những nữ nhân đó sinh hạ con nói dõi cao quý của hắn. Đoan Tĩnh từng trong lúc vô tình nghe nói đến. Lục Y vẻ mặt khó xử, “Công chúa, canh này đều là Hoàng Thượng ban, Thái Y Viện mới dám dâng lên. Chúng ta, căn bản không có khả năng có được ......” Đoan Tĩnh ủ rũ dựa lên trên bàn, “Đúng vậy, ngươi nói đúng.” Nàng chán ghét lại bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bụng mình, “...... Tùy nó đi.” Chỉ một lần mà thôi, nàng dùng sinh mệnh của mình đánh cuộc vận khí của nàng sẽ không kém như vậy. Sau vài ngày, Đoan Tĩnh cùng Lục Y vẫn luôn nơm nớp lo sợ, thẳng đến khi quỳ thủy của Đoan Tĩnh đúng hạn tới , hai người mới như trút được gánh nặng. Đoan Tĩnh nhẹ nhàng vuốt bụng của mình, trên mặt đầy nhẹ nhõm sau khi tránh được một kiếp tránh, khóe môi hiện lên nụ cười nhẹ. Thật tốt, quả nhiên nàng có thể sống lại một lần, vận khí không có kém đến như thế. Mà hoàng đế trong thời gian này bởi vì bệnh tình Hoàng quý phi thay đổi thất thường , cũng hoàn toàn không có ý tứ huy động người tìm tiểu cung nữ mà hắn lâm hạnh qua. Hoàng đế trăm công ngàn việc, có lẽ, hắn đã sớm đem chuyện này vứt ra sau đầu, Đoan Tĩnh thoải mái nghĩ. Mọi chuyện hết thảy trở về đúng quỹ đạo, liền không còn gì tốt hơn.
0 bình luận