Chương 3

Khang Hi không ngừng thẳng lưng hung hăng đâm côn thịt thô to vào trong hoa tâm đang nhắm chặt của nàng, đáng tiếc tiểu huyệt non nớt này quá chặt, ra vào thật sự có chút khó khăn. Khang Hi càng thêm điên cuồng va chạm, "Bạch bạch bạch ——", bụng của hắn và mông nhỏ của Đoan Tĩnh va vào nhau phát ra những thanh âm thanh thúy vang dội, làm cho Đoan Tĩnh càng thêm thẹn thùng. Nàng không tự giác xoắn chặt tiểu huyệt, trong lòng không ngừng thúc giục: Nhanh lên, nhanh hơn nữa đi , nhanh kết thúc chuyện này đi. Nhưng Khang Hi căn bản không làm theo ý nàng, hắn bị xiết chặt đến mức tê dại, sau khi kiềm chế lại ý nghĩ muốn bắn, lại lần nữa bắt đầu đưa đẩy . Tiểu huyệt ấm áp chặt chẽ như vậy , khúc chiết trăm chuyển, giống như có vô số cái miệng nhỏ ở bên trong nhẹ nhàng mút cắn phân thân hắn. Hắn giờ khắc này hận không thể vĩnh viễn đem côn thịt của chính mình vùi sâu vào trong tiểu huyệt của nàng, không bao giờ rút ra. Không biết qua bao lâu, cuối cùng khi ánh trăng chiếu rọi, hô hấp hắn càng thêm dồn dập , hắn thở dốc cắn lỗ tai nhỏ Đoan Tĩnh, hạ thân hận không thể cắm sâu hơn vào trong thân thể nàng , tốc độ điên cuồng làm người khác hít thở không thông. Sự nhẫn nại của Đoan Tĩnh rốt cuộc cũng hết, sắc mặt nàng ửng hồng, ánh mắt mê ly, nỗ lực muốn để cho bản thân thoát khỏi sự điên cuồng này . Nàng không tự giác kêu lên tiếng, “Không, từ bỏ —— a, cầu ngài ——” Tiểu huyệt nàng không ngừng điên cuồng mà xoắn chặt côn thịt trong thân thể , đôi tay Khang Hi nắm lấy eo nàng , điên cuồng va chạm. Rốt cuộc, trước mắt Đoan Tĩnh trắng xóa , nàng bị một cảm giác xa lạ như muốn đưa nàng bay lên trời cao . Đời trước quan hệ giữa nàng và phò mã rất tệ, chưa từng nói chuyện nhiều với nhau, mà nàng hiện giờ ở dưới thân Hoàng A Mã của mình lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác cao trào , làm nàng cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi. Đoan Tĩnh bị Khang Hi bắn đầy bụng đến mức thét chói tai , căng trướng đến mức làm nàng khó chịu. Nàng vô lực dựa vào vách đá thở dốc, chậm rãi hoạt động mông, cự vật đã mềm trong cơ thể cuối cùng cũng rơi ra ngoài. Cảm giác cọ xát khi rút ra làm nàng không tự giác được rên ra tiếng. Khang Hi đắm chìm trong dư vị sau cao trào , hắn chống lên vách núi bao phủ lấy thân thể nàng. Nhưng chỉ thấy tiểu cung nữ sau khi lấy côn thịt của hắn ra xong thì liền cuống quít mặc y phục vào, linh hoạt chạy thoát từ trong khuỷu tay của hắn , cũng không quay đầu lại. Khang Hi ngẩn người, thỉnh thoảng khi hắn hứng khởi thì cũng sẽ ngủ với cung nữ, không nói đâu xa , tứ lớn cung nữ trong Càn Thanh cung của hắn , đã bị hắn ngủ đến đổi người mấy lần. Trong cung quan nữ tử không có danh phận rất nhiều. Sau khi bị hắn ngủ qua , có người dục cự còn nghênh, có người phong tao vũ mị, nhưng không ai không chờ mong hắn cho một danh phận. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy có người không đợi hắn phụ trách mà liền bỏ chạy . Thật là kỳ lạ. Sau khi bên này xong việc , Lương Cửu Công đứng ở nơi xa thấy thế vội vàng đốt đèn lồng mang theo hai lớn cung nữ của Càn Thanh cung tiến đến hầu hạ. Hai cung nữ nhìn thấy y phục Hoàng Thượng không nghiêm chỉnh, hạ thân lộ ra ngoài , đều không tự giác đỏ bừng mặt, quỳ trên mặt đất cúi đầu hành lễ, ánh mắt không dám nhìn lung tung. Khang Hi nhíu mày nhìn lướt qua, “Gọi là gì?” Lương Cửu Công vội vàng trả lời: “Hồi vạn tuế gia, haicung nữ này vừa mới tới Càn Thanh cung, một người tên Tham Vân, một người tên Tham Nguyệt.” “Ừ, lại đây hầu hạ trẫm.” Hai cung nữ đỏ mặt quỳ gối trước mặt Khang Hi , cầm khăn thật cẩn thận lau sạch cho hắn. "Ngươi tìm cung nữ vừa nãy, trước phong hào làm đáp ứng đi." Khang Hi thản nhiên hưởng thụ hầu hạ của hai cung nữ , nhắm mắt lại phân phó cho Lương Cửu Công . "Vạn tuế gia, lúc nãy người ở đây nô tài không dám đốt đèn, ánh sáng quá mờ, nô tài cũng không biết cung nữ kia đặc điểm gì, thỉnh ngài chỉ điểm." Lương Cửu Công thật cẩn thận hỏi. Khang Hi mở to mắt, môi gợi lên một nụ cười khẽ, trong ánh mắt hẹp dài để lộ tia lười biếng sau khi xong việc, “A, chất liệu y phục tương đối tốt, nhưng hình như là kiểu dáng của năm ngoái , da thịt non mềm, không giống như phải làm việc nặng. Phỏng chừng là lớn cung nữ đắc lực trong cung , cẩn thận tra xét.” Khang Hi nhớ tới làn da trên người tiểu cung nữ kia mềm mai , trơn trượt như dương chj bạch ngọc , đột nhiên cảm thấy từ da thịt non mịn không đủ để hình dung là da thủy nộn của nàng. Thật là tiể nhân nhi nhuyễn ngọc ôn hương . Trên người nàng có mùi hương của mật đào, hiện tại còn làm hắn nhớ mãi không quên. Sau khi làm với nàng , toàn thân thoải mái, phiền muộn tích góp mấy ngày này cũng phảng phất như tan thành mây khói. Quả nhiên ngắm hoa ở vườn mẫu đơn không bằng tự mình hái hoa tới thống khoái. Bất quá lần này hoàn cảnh có chút hạn chế , chỉ có thể làm một lần, lần sau nhất định phải sủng hạnh nàng thực tốt mới đươc. Nhưng hoàng đế chưa kịp thực hiện hứa hẹn ngủ với tiểu cung nữ kia tiếp, thì ngày hôm sau mới vừa hạ triều đã bị người của Thừa Càn Cung thỉnh đi. Hoàng quý phi Đồng Giai thị không có hoàng bát nữ* , mấy năm nay thân thể vẫn luôn không tốt, triền miên trên giường bệnh. (*): Mình không hiểu nghĩa lắm nha nên để vậy , ai biết thì cho tui xin ý kiến nha. Sáng sớm hôm nay cung nhân đến gọi Quý phi rời giường mới phát hiện, người đột nhiên sốt cao, đã sốt đến mơ hồ. Đại cung nữ Thanh Chi của Thừa Càn Cung vội vàng phái người đi thỉnh thái y, lại tự mình đến Càn Thanh cung canh chừng, hoàng đế vừa hạ đã bị nàng thỉnh đi. Hoàng quý phi là biểu muội của Khang Hi , là người trong mẫu tộc của hắn, cho nên mấy năm nay rất được ân sủng, Khang Hi vô cùng sủng ái nàng . Hoàng đế vì thân thể của Hoàng quý phi mà phiền lòng, cho nên cũng không nhớ tới tiểu cung nữ tối hôm qua . Lương Cửu Công đứng hầu trước cửa chính điện Thừa Càn Cung , nghe thanh âm hoàng đế tức giận trách cứ ở bên trong, nhất thời trong ngoài điện im như ve sầu mùa đông, không khí đông lạnh. Lương Cửu Công lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên thái dương, càng thêm cẩn thận. Cũng không dám vào lúc này bẩm báo với hoàng đế là không tìm được tin tức gì của tiểu cung nữ hôm qua, lại sợ đổ thêm dầu vào lửa. Lương Cửu Công nghĩ, may mà hiện giờ Hoàng quý phi bị bệnh, trong chốc lát Hoàng Thượng cũng sẽ không nhớ đến tiểu cung nữ kia, có lẽ mấy ngày nữa cũng sẽ quên đi. Hắn lặng lẽ tra xét, không có cung nữ nào khi được sủng hạnh xong là không muốn thừa nhận, đây chính là cơ hội một bước lên trời ! Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, xác thật là có người như vậy. Sau điện Vĩnh Hòa Cung. Triệu Giai quý nhân nhìn nữ nhi trên mặt xanh tím, giữa mày mang theo một tia tức giận mà oán giận nói: “Con đứa nhỏ này, hỏi con là ai làm con cũng không nói, chỉ nói là bản thân mình không cẩn thận bị đụng trúng.Nhưng bị đụng trúng ở đâu mà thành bộ dáng này ?” "Mặc dù nương không được sủng, nhưng rốt cuộc cũng là chủ tử, con còn là công chúa, sao có thể để người khác khi dễ mà không dám hé răng?" Triệu Giai quý nhân tuy rằng nói như vậy, nhưng những khi dễ và uất ức mấy năm nay chịu đựng đi đâu để đòi lại công bằng đây? Mùa hè chỉ có một cuộn vải dệt, vào đông thì miễn cưỡng có đủ than để dùng , còn có tổ yến , lá trà thì cũng chỉ là loại kém nhất ...... Nếu đem từng cái ra so sánh , thì không biết nói chừng nào mới xong ? Cho nên Đoan Tĩnh từ trước đến nay chỉ có thể ẩn nhẫn, không mang phiền toái đến cho ngạch nương, cũng không mang phiền toái đến cho chính mình. Nhưng nhiều năm như vậy, lòng Triệu Giai quý nhân tự nhiên khó mà bình tĩnh như trước, bà nghiêm túc nghĩ , gương mặt mang theo vài phần phẫn nộ, hỏi: “Có phải nhị công chúa hay không ? Nàng từ trước đến nay ỷ vào mẫu phi của mình là Vinh phi, ỷ mình là nữ nhi được Hoàng Thượng sủng nhất trong cung mà tùy ý làm bậy!” “Có phải là nàng bắt nạt con hay không ? Nếu thật là nàng, ngạch nương dù phải liều cái mạng này, cũng phải đi tìm Vinh phi tính sổ ! Nếu vô dụng ta liền đi tìm Đức phi làm chủ , thật sự không được nữa thì còn có Hoàng quý phi!” Đoan Tĩnh mím môi, vội vàng trấn an: “Ngạch nương, thật không phải nhị tỷ tỷ. Không ai khi dễ con, người chớ có đi phiền nhiễu Đức nương nương cùng hoàng quý ngạch nương.” “Nghe Lục Y nói mới vừa rồi Đức nương nương mới cho lấy từ khố phòng ra một cây nhân sâm, vội vã mang theo người ra cửa , nghe nói là hoàng quý ngạch nương lại bị bệnh. Chúng ta không có thứ gì tốt , không làm phiền họ cũng liền tính là hỗ trợ rồi .” Triệu Giai quý nhân ngoài miệng thì oán giận vài câu, trong lòng lại nghe lời nữ nhi nói, cũng không hề truy vấn. Bà ấy nhẹ nhàng dùng tay, thật cẩn thận chấm thuốc bôi lên da mặt trắng nõn của Đoan Tĩnh , đau lòng lẩm bẩm nói: “Nhìn khuôn mặt nhỏ phấn nộ này của con đi , dấu vết này cũng không biết khi nào mới có thể mất đi ......” Đoan Tĩnh cúi đầu không nói lời nào, đôi tay lại không tự giác xoắn chặt khăn trong tay , vết xanh tím trên mặt có tính là gì? . Vết tích trên người nàng còn nghiêm trọng hơn.
0 bình luận