Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 221: Thăm dò hai phe
“ Muốn đua nhau thăng cấp Địa Tiên sao? Ta có thể lợi dụng điểm này.” Chu Cương Liệt xoa ria mép, mắt láo liêng gian xảo.
Qua những gì thăm dò được thì hắn cũng đã biết cách để tìm ra Vương Nhã Khuê rồi, Hắc Nha Tông là tổ chức Sát thủ và tình báo nên hoạt động khá là bí ẩn, tại các thành trì hoặc huyện trấn đều có phân bộ, chỉ cần tìm ra nơi đó là có thể lần đến tổng bộ nơi nàng ta nắm giữ.
Chu Cương Liệt rời khỏi tửu quán, dắt theo Lạc Thủy thong dong đi vào nội thành, vì Vương Cung là cấm địa nên để phục vụ dân chúng muốn đến Huyền Nữ Cung tế bái, Tần Tuyên Vương đã đặc cách cho xây riêng một cửa lớn dành cho người đến hành hương.
Từ nội thành hắn cùng mĩ nhân đi qua đại môn, bước lên 108 bậc đá, bức tượng khổng lồ nguy nga từ xa đã thấy rõ. Theo dân chúng hiểu biết thì nơi này thờ phụng Cửu Thiên Huyền Nữ, một vị chính thần có công lao rất lớn trong trận chiến giữa Xi Vưu và Hiên Viên Hoàng Đế hơn nghìn năm về trước.
Đệ tử nơi này theo thuyết giảng của Cửu Thiên Huyền Nữ nhập thế giúp đời, các nàng thường xuyên rời khỏi cung hành thiện tích đức, giúp dân đói khổ, diệt ác trừ tai.
Từ khi có Huyền Nữ Cung toạ trấn, đời sống dân chúng nước Tần ổn định hơn rất nhiều, mưa thuận gió hoà, mùa màng tươi tốt, Tây hải biển êm sóng lặn cá tôm đầy ắp. Tần quốc lại nằm trong địa thế trời phú ít gặp phải chiến hoả bên ngoài như các chư hầu kia, người dân đều quy công lao về cho Huyền Nữ Cung, bởi vậy tín ngưỡng của họ đối với Cửu Thiên Huyền Nữ rất lớn.
Tần Tuyên Vương cũng nước lên thuyền lên được dân chúng ca tụng là một vị quân vương tốt nhất trong các đời quân chủ Tần quốc.
Tuy vẫn còn nhiều lời điều tiếng do Hắc Nha Tông chủ trương lan truyền về quan hệ mờ ám giữa Huyền Nữ Cung và vị Tần vương kia, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tín ngưỡng của vạn dân, trong nhà ai cũng có bàn thờ Cửu Thiên Huyền Nữ, mỗi tuần dân chúng đều đến đây thắp hương dâng lễ.
Chu Cương Liệt mang theo sự thưởng thức chắp tay sau lưng đi dạo từ ngoài quảng trường vào đến chính điện, nơi đây bày trí trang nghiêm, phía trên là tượng đồng của Cửu Thiên Huyền Nữ đang cưỡi Phượng điểu.
Hắn cũng không định la cà ở Ung Thành này quá lâu, phía trước còn một chặng đường dài, vậy nên trực tiếp thả lỏng khí tức.
Chỉ chốc lát khi hắn cùng Lạc Thủy đang đứng ngắm cây mai vàng bên cạnh chính điện thì một hình bóng đã vụt xuất hiện.
Nàng vẫn như vậy, dung nhan mĩ lệ được che bởi khăn lụa chỉ lộ ra đôi mắt thâm thúy trong sáng như nước hồ thu, cung trang trắng tinh, dáng hình đẫy đà với những đường cong khiến người ta muốn phạm tội.
Nhìn nàng với dải lụa tiên phất phơ quanh người khiến người ta liên tưởng đến bức tượng cao ngoài kia, một vị tiên tử hạ phàm phấn điêu ngọc trác không nhiễm chút bụi trần. Nàng không ai khác chính là Linh Hạc Tiên Tử Tần Mộ Uyển.
Đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười, nàng vẫn nhớ như in tình cảnh ngày đó bản thân xui xẻo bị tên yêu quái kia lừa vào bẫy rập, cứ ngỡ sẽ cùng kẻ thù không đội trời chung là Vương Nhã Khuê chết chung một chỗ thì chính người đàn ông cao lớn này đã xuất hiện và ra tay cứu vớt.
“ Tiền bối mấy tháng rồi không gặp, xin thứ lỗi vãn bối không tiếp đón từ xa.” Nàng chắp tay, giọng nói như oanh hót dễ nghe.
“ Haha, chào Tần tiên tử, ta chỉ là đi vân du tứ phương nghe danh tiếng cực thịnh của Huyền Nữ Cung nên mới đến thăm thú mà thôi, không dám phiền đến tiên tử.” Hắn cũng khiêm nhường đáp lại.
“ Tiền bối chớ nói lời xa cách, nếu không được ngài cứu thì ngày đó chắc vãn bối đã bỏ mình dưới tay yêu quái rồi, xin mới ngài vào trong dùng chén trà để ta tỏ lòng biết ơn.” Nàng hết sức dịu dàng đưa tay.
“ Ồ, vậy thì phiền tiên tử.” Hắn gật đầu không từ chối mà đi theo, Lạc Thủy ôn nhuận theo phía sau.
Tần Mộ Uyển để ý đến vị mĩ nhân đẹp như thần nữ này, dung nhan của Lạc Thủy không hề thua kém gì nàng, lại an phận đi phía sau như hầu cận.
Bên trong phòng khách, Chu Cương Liệt ngồi trên ghế tay cầm chung trà uống một ngụm, phía bên còn lại Tần Mộ Uyển hấp háy mắt nhìn hắn.
“ Ừm, trà ngon.” Hắn uống cạn chung khen ngợi.
“ Tiền bối thích là được, xin cho vãn bối mạn phép hỏi ngài định đi đến đâu?”
“ Ta tính sẽ ngao du đến bờ biển Tây Hải, có thể sẽ làm một chuyến đi ra hải ngoại, nghe nói Tây Ngưu Hạ Châu này từng có một vị tiên tên là Bồ Đề xuất hiện vài lần nên ta tính thử tìm kiếm cầu đạo.” Hắn không giấu giếm nói.
“ A, vị Bồ Đề này vãn bối từng nghe nói qua, cũng nhiều lần chú tâm muốn tìm kiếm cơ duyên nhưng xui xẻo chưa từng gặp được, nghe nói chỉ cần nghe ông ấy giảng đạo một lần liền có thể quán thông đại đạo, con đường tu tiên phía trước sẽ thuận lợi hơn.” Tần Mộ Uyển gật đầu thở phào, khi cảm nhận được khí tức hùng mạnh của Chu Cương Liệt nàng dù rất kính trọng hắn nhưng vẫn có tâm đề phòng, nghe mục đích đến đây của hắn nàng đã an tâm hơn.
“ Trên đường đi ta đã nghe rất nhiều về ân oán của Huyền Nữ Cung và Hắc Nha Tông kia, lúc trước ở Vô Phong Cốc ta thấy tiên tử và cô nàng tông chủ kia cũng không được thuận hoà.” Chu Cương Liệt bắt đầu dò hỏi.
“ Hừm, nhắc đến cô ta làm vãn bối thêm bực mình, chúng ta từ khi khởi sự đến nay nhiều lần chạm trán nhau, ta lúc đầu chủ trương người không phạm ta ta cũng không phạm người, nhưng yêu nữ đó năm lần bảy lượt gây chuyện mới dẫn đến hận thù ngày hôm nay.” Tần Mộ Uyển bĩu môi làm bộ dáng bực bội.
“ Trong cuộc tranh đoạt quốc giáo, cô ta không làm tốt việc thu thập tín ngưỡng lòng dân nên Tần vương mới chọn Huyền Nữ Cung của ta, ta là người tu hành làm sao có thể làm chuyện mê hoặc quân vương như cô ta nói cơ chứ.”
“ Haha, Tần tiên tử chớ để bụng, cô ta là yêu nữ, mà yêu nữ thì đâu có chừa bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.” Chu Cương Liệt cười xoà.
“ Vãn bối chỉ muốn phát triển Huyền Nữ Cung cho tốt, không muốn đụng chạm thị phi, chỉ là cô ta quá đáng mà thôi.” Bộ dạng của nàng tiên tử này khi nhắc đến Vương Nhã Khuê kia hết sức khó chịu, nàng không giữ hình tượng tiên tử của mình nữa mà cứ như chính cung căm ghét tiểu tam vậy.
“ Nghe nói ở Sở quốc có một vị tên là Đãng Hồng Trần mấy tháng trước từng dùng tu vi vừa đột phá Địa Tiên sơ kì phản sát bốn Địa Tiên khác, nếu vãn bối cũng có thực lực như cô ấy thì sẽ không phải nhịn nhục yêu nữ kia nữa.” Tần Mộ Uyển ánh mắt đầy ao ước, nếu nàng ta mà đột phá Địa Tiên thì việc đầu tiên làm sẽ là treo Vương Nhã Khuê lên đánh một trận cho bỏ ghét.
Nghe nàng này nhắc đến đạo lữ của mình Chu Cương Liệt cũng âm thầm cười khổ, Đãng Hồng Trần khi trước nếu không có hắn hết mực giúp đỡ thì chắc bây giờ đã trở thành chim trong lồng của Sở vương.
Hai người tiếp tục trò chuyện một lúc lâu, theo ý định thì cũng chưa vội ra tay với nàng, Chu Cương Liệt sẽ bắt đầu từ phía Vương Nhã Khuê trước. Đến chiều hắn mới cáo từ nàng ra về, hẹn khi khác lại đến luận đạo. Nàng cũng vui vẻ tiễn hắn ra ngoài.
Chu Cương Liệt để Lạc Thủy về khách sạn trước, nhan sắc của nàng quá mức gây chú ý, hắn dừng lại trước một sòng bạc ngoại thành, bên trong là các con bạc đang hô hào sát phạt, hắn ung dung đi đến chỗ lão già ngồi ngủ gà ngủ gật bên góc sòng bạc.
Thấy có kẻ đứng trước mặt mình, lão già ngước nhìn rồi ngáp dài nói, “ Đánh bạc thì ra ngoài kia.”
“ Hắc Nha.” Chu Cương Liệt búng một thỏi bạc vào tay lão ta rồi nói vỏn vẹn hai chữ, lão già nhìn bạc trong tay gật gật đầu rồi dẫn hắn đi vào trong.
Phía sau hậu viện sòng bạc để một cái bàn đá, bốn tên ăn mặc kín mít đang ngồi, lão già dắt hắn đi vào đây rồi lui ra.
“ Ngươi muốn gì? Ám sát hay mua tình báo?” tên dáng người mảnh khảnh liếc mắt hỏi.
Chu Cương Liệt không muốn tốn thời gian, khẽ búng tay khiến bốn tên áo đen định trụ, hắn đặt tay lên trán của tên mảnh khảnh kia tìm đọc tin tức, sau khi đã có được thứ mình muốn, hắn búng tay lần nữa rồi rời đi, bốn tên kia không hề cảm thấy gì khác lạ.
Lão già thấy hắn đi ra cũng không hỏi nhiều, rời khỏi sòng bạc, Chu Cương Liệt lại đến một toà kĩ viện cao cấp ở nội thành.
Hắn đang tìm hành tung của Vương Nhã Khuê, Hắc Nha Tông này hoạt động hết sức bí mật với nhiều tầng lớp, sòng bạc vừa rồi chỉ là một phân bộ nhỏ chuyên tiếp nhận yêu cầu từ khách nhân, sau đó sẽ mang đến phân bộ lớn hơn là ở kĩ viện này.
Từ kĩ viện hắn lại tiếp tục đọc kí ức, lần theo manh mối đến một sơn trang ngoài Ung Thành ba mươi dặm, nơi này chính là phân đà của Hắc Nha Tông tại kinh đô Tần quốc.
Từ kí ức của tên phân đà chủ hắn đã tìm ra được nơi Vương Nhã Khuê toạ lạc, cũng là tổng đà của Hắc Nha Tông tại một sơn cốc cách đây hai nghìn dặm.
0 bình luận